Thẩm Duệ lăn lộn trên thương trường hơn mười năm, có người hay việc kỳ lạ nào mà chưa từng thấy đâu, anh cũng đã học được cách bình chân như vại trước bão tố rồi. Thế mà ông cụ trước mặt lại khiến tâm trạng anh nhấp nhô như sóng võ.
Mười lăm năm trước, anh từng gặp ông Liên. Mặc dù ông cụ Liên lúc đó không đẹp trai nhưng khuôn mặt vuông chữ điền của ông ấy vẫn khá thu hút. Còn lúc này, hơn một nửa gương mặt là vết sẹo, kéo dài xuống tận cổ, thậm chí trên cánh tay trái còn chỉ chít vết bỏng nhìn rợn cả người.
Thẩm Duệ ổn định tâm tình nhưng vẫn không giấu nổi sự ngạc nhiên.
Ông cụ Liên híp mắt cười với Thẩm Duệ, vết sẹo gớm ghiếc trên mặt cũng trở nên thân thiện hơn nhiều, thái độ ôn tồn như đang nhắc lại chuyện xưa: “Thẩm Duệ, chúng ta không gặp nhiều năm rồi nhỉ, chớp mắt cháu đã lớn thế này rồi, đúng là sóng sau xô sóng trước, mấy người bọn chú không thể không thừa nhận mình đã già rồi mà.”
Thẩm Duệ bước tới, anh cảm giác có một sự thân thiết không thể giải thích được với ông cụ Liên, có lẽ vì ông ấy từng là bạn thân của bố mẹ anh nhưng không biết vì lý do gì mà họ không bao giờ gặp lại nhau.
"Chú Liên, sau khi trở về nước, lẽ ra cháu nên đến thăm chú sớm hơn nhưng nghe nói chú đóng cửa không tiếp khách, cháu không muốn quấy rầy sự yên tĩnh của chú, mong chú Liên không trách đứa cháu này." Thẩm Duệ đứng khá gần ông cụ Liên, đến lúc này anh mới phát hiện ống quần ông ấy trống rỗng.
"Chú Liên, chân chú?" Thẩm Duệ vô cùng khiếp sợ, hủy dung lại thêm cụt chân, rốt cuộc ông cụ Liên đã xảy ra chuyện gì, có phải dây là lý do tại sao ông ấy rút về sau màn?
Ông cụ Liên cúi đầu nhìn ống quần thẳng tắp buông thõng trên xe lăn, trong mắt thoáng qua vẻ buồn bã: “Đầu là chuyện đã qua, không đáng nhắc đến.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!