Nhiệm vụ quay chụp hôm nay hoàn thành sớm, có thể là do trời lạnh, trạng thái của các diễn viên không tệ lắm. Cơ bản đều diễn một lần là qua, đến xê chiều hai giờ rưỡi, toàn bộ cảnh hôm nay đều quay xong.
Cô Thượng nói đùa: "Ham muốn sống sót khiến cho diễn xuất bùng nổ."
Hôm nay bên ngài có lẽ hạ xuống âm mười độ. Gió thổi, rét lớn, lại còn quay ngoại cảnh, không thể mặc nhiều quần áo nên ai ai cũng rùng mình buộc bản thân diễn tốt trong lần đầu tiên.
Kết thúc công việc, cả đoàn phim về phòng làm việc xếp hàng lấy nước nóng.
Hề Gia cũng ở ngoài trời nửa ngày, về đến phòng tay chân đã mất hết cảm giác, cầm bút còn không vững. Cô sợ mình lại quên mất nên cắn răng ghi lại bút ký.
Chu Minh Khiêm an bài nhiệm vụ dựng cảnh. Dự báo thời tiết nói đêm giao thừa có tuyết, lúc đó còn phải quay cảnh đêm, qua hôm sau còn phải quay cảnh với tuyết.
Mấy ngày kế tiếp đều là các cảnh quay quan trọng.
Chu Minh Khiêm cầm loa nói chuyện: "Uống chút nước ấm làm nóng cơ thể, mười phút sau tiếp tục làm việc." Trời rất lạnh, mọi người tụ lại một chỗ có thể sưởi ấm cho nhau.
Hề Gia cũng đặt sổ xuống và đi cùng họ.
Cô thảo luận với tổ trưởng tổ đạo cụ vài chi tiết, đeo khẩu trang nói chuyện, lông mi mờ hồ đọng một tầng sương.
Dư An trang bị đầy đủ, rót nước nóng vào túi chườm nóng cho Hề Gia
Lúc này gió thổi lớn.
Gió mùa đông ở Bắc Kinh, thổi cái là khiến cho con người ta tuyệt vọng, đặc biệt là ở vùng ngoại thành, không có gì cản gió lại.
Dư An lùi về sau nghịch gió.
Mặc áo lông dày như vậy mà vẫn bị thổi cho lạnh thấu xương.
"Chị Hề Gia, cho chị, ủ trong ngực cho ấm."
Hề Gia không nhận, "Còn em thì sao."
Dư An chỉ trong ngực của mình, "Em cũng có một cái. Hôm qua em đi siêu thị mua hai cái." Hôm nay lạnh thật sự, vừa rồi nhân lúc nghỉ ngơi, cô chạy về khách sạn lấy túi chườm nóng.
Hề Gia cười, "Cảm ơn em." Cô nhận lấy rồi nhét vào bên trong áo lông. Một dòng ấm áp truyền đến dạ dày, dễ chịu rất nhiều. Hiện tại, Dư An chính là một liều thuốc của cô. Giống như nắng ấm mùa đông.
Bên ngoài gió bấc thổi lồng lộng, Hề Gia nói Dư An đi vào trong lều.
Dư An lắc đầu, cô không sợ lạnh.
Ông chủ của cô vẫn còn đang ở ngoài sắp xếp công việc, sao cô có thể đi vào trong hưởng ấm áp được chứ.
Hề Gia còn chuyện cần bàn với tổ đạo cụ, Dư An cũng không quấy rầy, đứng im bên cạnh Chu Minh Khiêm.
Chu Minh Khiêm xoay mặt, "Cô tới đây làm gì, vướng tay vướng chân, mau đi vào trong lều."
Dư An không đi, lùi về sau mấy bước những vẫn đứng bên cạnh anh.
Cô tuyệt đối không lạnh, mặc dù thỉnh thoảng vẫn rùng mình vài cái. Hôm qua công ty phát tiền lương, trừ hết thuế đi là còn hơn một vạn năm ngàn. Cao hơn so với kỳ vọng của cô không ít.
Tiền thiếu nợ bạn cô cũng đã trả.
Chu Minh Khiêm cho cô một bao lì xì, nói là tiền anh tự trích ra thưởng cuối năm. Cô chỉ mới làm được một tháng, làm sao dám cầm tiền thưởng, cô không nhận.
Chu Minh Khiêm: Tôi nhiều tiền, không tiêu để phí.
Thật ra là cố tình đưa cho cô.
Cô nhận. Sáu ngàn sáu trăm tệ.
Có một công việc an ổn, trong túi còn có tiền, tự nhiên sẽ không lạnh.
Chu Minh Khiêm thấy cô vẫn chưa đi, tắt loa phóng thanh, hỏi cô: "Cô lén lén lút lút đưa Hề Gia cái gì vậy?" Cô để ở trong người, anh không nhìn rõ.
Dư An: "Túi chườm nóng."
Chu Minh Khiêm gật đầu, "Rất ấm sao?"
Dư An: "Ấm, so với bao tay còn ấp áp hơn nhiều."
"Vậy mua cho tôi một cái."
"....."
Chu Minh Khiêm cầm loa phóng thanh tiếp tục làm việc.
Có một chi tiết anh cảm thấy không ổn, đi tìm Hề Gia. Đây đều là dựng cảnh dựa theo kịch bản của Hề Gia.
Hề Gia đang cùng tổ trưởng đạo cụ thảo luận: "Cái tivi đen trắng đó đặt ở phía tay phải, như thế thì lúc hai người xô đánh nhau mới đẩy ngã cái tivi được."
Hề Gia hỏi tổ trưởng:"Nghe nói cái tivi trắng đen này phải đào rất nhiều nhà đài mới đem về được đúng không?"
Tổ trưởng: "Cũng không phải. Chu đạo yêu cầu rất cao, đặc biệt là các chi tiết đạo cụ. Sợ các diễn viên không thể hoàn thành trong một lần. Nếu tivi bị hỏng mà cảm xúc lời thoại của diễn viên không tốt thì phải làm lại. Tivi cũng sẽ được thay mới hoàn toàn."
Nói đến ti vi trắng đen, cô mơ hồ nhìn thấy ở đâu đó rồi nhưng không thể nhớ được ở đâu.
"Hề Gia, đến đây." Chu Minh Khiêm cách Hề Gia hai mét hét to trong loa phóng thanh.
To đến mức này rồi thì cô không thể lấy cơ là không nghe được đi?
Hề Gia quay người, con mắt trừng lớn. Cái tên Chu Minh Khiêm thần kinh này!
Chu Minh Khiêm cười lạnh một tiếng. Từ lúc họp buổi sáng xong, Phụ tổng thông báo Mạc Dư Thâm sẽ kiêm nhà sản xuất của bộ phim, người phụ nữ này liền bắt đầu không xem ai ra gì.
Đến tận chiều cũng không liếc nhìn anh lần nào.
Hai tháng tiếp theo, Mạc Dư Thâm sinh hoạt ở đoàn phim, chẳng phải cho cô cái đà lấn tới khi dễ người khác sao?
Hề Gia đứng tại chỗ, không có ý muốn bước qua.
"Có chỗ cần cải biên." Chu Minh Khiêm mặt không đổi sắc nói.
Hề Gia từ tốn đi qua, "Đâu?"
Chu Minh chỉ vào chỗ dựng cảnh kia, "Quá thô ráp, không mỹ quan, nhìn qua ống kính không có mỹ cảm."
Anh nói ý nghĩ của mình.
Hề Gia: "Vậy dựng lại theo lời anh nói đi."
Tổ trưởng tổ đạo cụ trợn mắt nhìn Chu Minh Khiêm, có chút không dám tin. Anh cộng tác với Chu Minh Khiêm đã sáu năm rồi, chưa từng thấy Chu Minh Khiêm sẽ đi thương lượng với biên kịch về vấn đề này. Từ trước đến nay đều là anh một mình quyết định, chưa từng thảo luận cùng người khác. Đương nhiên cái năng lực tự phụ đó luôn có khả năng khiến cho người khác bội phục.
Từ đó, không ai phản bác anh nữa.
Nhưng hôm nay, đến một chi tiết nhỏ như vậy mà cũng tìm Hề Gia thương lượng, đúng là hiếm thấy.
Chu Minh Khiêm dặn dò bọn họ, "Mấy ngày nay gió lớn, còn có tuyết rơi, nhớ dựng chắc một chút, bảo đảm an toàn."
"Yên tâm, không thành vấn đề."
Bận mãi đến khi trời tối mới xong.
Ngày mai là giao thừa, mọi người đang bàn nhau xem nên làm cơm đoàn vên như thế nào, hỏi ý kiến Chu Minh Khiêm.
Đêm giao thừa vẫn phải làm việc.
Chu Minh Khiêm: "Buổi sáng quay phim, buổi chiều tất cả cùng nhau làm sủi cảo, buối tối lên tiệc, đêm còn phải quay một cảnh nữa. Mọi người vất vả một chút."
Dư An là vui vẻ nhất, cuối cùng cũng không phải ăn tết một mình. Cô am hiểu nhất là làm đồ ăn, làm sủi cảo cũng vậy, làm nhân bánh, nhào bột mỳ làm da sủi cảo.
Cô chủ động xin ra đầu tuyến: "Chu đạo, cơm tất niên ngày mai để tôi làm cho, sáu món ăn và sủi cảo."
Chu Minh Khiêm nhìn cô từ trên xuống dưới, "Châu chấu không thể đá xe."
Đoàn phim có hơn ba trăm người, cứ cho ngày mai có cỡ mấy chục người về nhà ăn tết thì cũng còn ít nhất hai trăm hai mươi, ba mươi mấy người.
Cô lại còn to mồm muốn làm sáu món ăn.
Cô trợ lý nhỏ này, uống trà sữa nhiều quá, đường dính đặc đầu không tỉnh táo, bắt đầu nói nhảm.
"Bị đông cứng đến ngu người luôn rồi hả?"
Dư An: "Tôi không có ngốc, cũng không khoác lác. Thật đó."
Chu Minh Khiêm: "....." Còn rất dõng dạc trả lời anh.
Dư An: "Sủi cảo thì chắc chắn không gói được nhiều như vậy, đến lúc đó mọi người cùng nhau gói, đồ ăn thi tôi có thể làm, đến lúc đó ngài sắp xếp cho tôi thêm vài trợ lý là được."
"Đúng rồi, còn đồ dùng nhà bếp nữa." Cô bổ sung.
Đoàn phim không thiếu đồ dùng nhà bếp, bọn họ có một cái xe di động chuyên dùng làm bếp, cái gì cần đều có.
Lần này quay ở ngoại ô Bắc Kinh, toàn kêu thức ăn nhanh. Ở mấy lần quay ở mấy chỗ xa xôi khác như là vùng núi hay thảo nguyên, thức ăn nhanh không tới được nên đành phải tự làm cơm ăn.
Chu Minh Khiêm: "Không có nguyên liệu thì làm bằng niềm tin à?"
Dư An: "Vậy để tôi đi mua, siêu thị chắc vẫn chưa đóng cửa đâu."
Chu Minh Khiêm suy nghĩ một lát, cũng không đả kích sự nhiệt tình của cô. Sắp xếp tài xế đưa cô đi và gọi thêm vài người tới xách đồ.
Bọn họ vừa nghe được ngày mai có đồ ngon để ăn liền tranh giành nhau đi mua đồ. Đặc biệt là mấy cô gái nhỏ, thích náo nhiệt, trùng trùng điệp điệp tạo thành một hạm đội tiến nội thành.
Mấy cô gái hay líu ríu nhất đã đi hết, trong lều yên tĩnh trở lại.
Chu Minh Khiêm vô thức nhìn đến một góc hẻo lánh kia, là chỗ mà Hề Gia thường ngồi ghi bút ký.
Hề Gia lại đang ghi bút ký.
Từ đầu đến cuối Chu Minh Khiêm đều không nghĩ ra, mỗi ngày viết viết viết, rốt cuộc là viết có gì tốt? Luyện chữ à?
Hề Gia đeo tai nghe, mở ra đoạn ghi âm vừa rồi nghe lại một lần. Từng chữ từng chữ so sách lại với đoạn hội thoại mà cô nghe được.
Không khác biệt lắm.
Điện thoại có tin nhắn đến, là mẹ cô, Diệp Hề Lam: 【Bảo bối, mẹ mới vừa hạ cánh, ngày mai đến thăm con. Muốn cái gì, thiếu cái gì, buổi tối liệt kê ra gửi cho mẹ.】
Hề Gia: 【Vâng, chút về con sẽ suy nghĩ thật kỹ.】
Cô nhìn giờ, sắp sáu giờ rồi mà Mạc Dư Thâm vẫn chưa đến. Anh nói buổi chiều là có thể gặp được anh mà.
【Ông xã.】
【Ừm, đang trên đường.】
Hề Gia an tâm.
Gần bảy giờ, Mạc Dư Thâm mới đến. Anh về nhà lấy thêm một ít thứ, rồi lại đến trung tâm thương mại một chuyến nên mới đến trễ hai tiếng.
Mạc Dư Thâm vừa đến, lập tức thu hút ánh mắt của mấy người "nhan khống". Trở thành tâm điểm của trường quay.
Mười mấy phút sau Hề Gia mới chú ý tới Mạc Dư Thâm, cô ngẩng đầu, đối mắt với anh mắt ôn hòa của anh. Áo sơ mi trắng, áo khoác đen mặc trên người anh mang đến cảm giác lạnh, khó tiếp cận, và cấm dục.
Nhưng đối với cô thì lại là ấm áp.
Cô nhìn anh mỉm cười.
Có một loại cảm giác yêu đương vụng trộm, rất kích thích.
Chớp mắt một cái, thế giới yên tĩnh của cô cảm giác được sự tồn tại của anh
Mạc Dư Thâm ngồi một chỗ cùng Chu Minh Khiêm, hai người trò chuyện làm ăn.
Chu Minh Khiêm nhấp mấy ngụm trà sữa, anh không ăn được trân châu, miễn cưỡng nuốt xuống.
Người bên cạnh mắt đi qua mày ở lại, anh cũng chỉ có thể giả mù.
"Giao thừa ngày mai có kế hoạch gì không?" Mạc Dư Thâm hỏi.
Chu Minh Khiêm: "Tự làm cơm, trong đêm còn phải quay một cảnh." Khách mời người mẫu kia chỉ ở đoàn làm phim ba ngày. Ba ngày sau phải ra nước ngoài tham dự tuần lễ thời trang.
Nên chỉ có thể quay suốt đêm.
Hai người họ đang trò chuyện thì tổ trang phục cầm mấy bộ quần áo tới, "Chu đạo, chỉ có thể mượn được mấy bộ này, so với yêu cầu kịch bản vẫn khác xa."
Trang phục trong bộ phim là của những thương hiệu xa xỉ của những năm thập niên 90. Bọn họ tìm đến giám đốc của một thương hiệu châu Á những vẫn không mượn được.
"Hề Gia." Chu Minh Khiêm kêu lên.
Không người trả lời.
Mạc Dư Thâm đứng dậy, bước nhanh qua, "Đang làm việc à?"
Hề Gia ngước mắt, mỉm cười, "Sao thế?"
Mạc Dư Thâm: "Trang phục có vấn đề, em qua xem thử một chút."
Hề Gia cất sổ, cùng Mạc Dư Thâm đi qua.
Chu Minh Khiêm im lặng nhìn hai người. Hóa ra còn có thể bí mật hẹn hò như vậy. Một người giả vờ không nghe thấy và một người chạy qua nhắc nhở.
Không có chút sơ hở.
Tổ trưởng tổ trang phục đưa quần áo cho Hề Gia xem, "Đây là những bộ cho người mẫu mặc, không đạt được đến yêu cầu cao của cô." Lại gặp đang nghỉ tết, mượn cũng rất khó.
Hề Gia: "Mẹ tôi có tất cả kiểu dáng kinh điển của nhãn hiệu này, ngày mai bà ấy tới thăm ban, tôi sẽ dặn bà ấy mang theo."
Tổ trưởng trang phục thở phào, "Còn phụ kiện thì sao?"
Hề Gia: "Không thành vấn đề." Việc mà Hề nữ sĩ yêu thích nhất chính là sưu tầm trang sức.
Cứu nguy kịp thời, tổ trưởng trang phục cảm tạ một phen, tiếp tục làm việc của mình.
Chu Minh Khiêm càng không hiểu. Ba mươi năm trước, có thể mặc những bộ quần áo xa xỉ như vậy chắc chắn là người có tiền. Nếu điều kiện gia đình không tệ vậy cô cứ không danh phận mà đi theo Mạc Dư Thâm là có mưu đồ gì?
Dáng người Mạc Dư Thâm đẹp mắt?
Chu Minh Khiêm liếc qua Mạc Dư Thâm, hờ, dáng dấp cũng chỉ đến thế là cùng.
*
#19042020