Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Nguyễn Thanh suýt nữa thì sặc chết, dịu lại rồi thì luống cuống tay chân rút khăn giấy đi lau mặt bàn, đầu đau ong ong.

Cửa văn phòng bị đẩy, một tay Dương Kiều còn khoác túi, hiển nhiên là vừa đến công ty đã liền thấy được tìm kiếm hàng đầu: "Chị à, sao lại thế này?"

Mới vừa xuống xe thì nhìn thấy đầu đề tin tức bắn ra tới "Lộ diện tình yêu của Hướng Tiểu Viên", làm giật mình đến mức cô ấy ba chân bốn cẳng bước vào trong công ty: "Hôm nay son môi Lancôme sắp lên rồi chứ? Chúng ta phải phối hợp tuyên truyền, sao đã lại biến thành cái này?"

Cô ấy chỉ chỉ màn hình di động.

"Chị, chị cũng không biết......" Bữa sáng Nguyễn Thanh còn chưa ăn, cà phê đen giảm chứng phù nề đã rơi vãi hơn phân nửa, suy nhược héo úa mà lẩm bẩm: "Mình sai rồi."

"Mình cho rằng Hoắc Bích Quân cùng Hà Thần Ảnh thì đã đủ khó dẫn dắt, không nghĩ tới Tiểu Viên đứa nhỏ này càng khiến mình nhọc lòng hơn, thật là núi cao còn có núi cao hơn......"

"Qua quýt rồi, sơ ý rồi, là mình quá ngây thơ rồi quá ngây thơ rồi!" Tiếng Nguyễn Thanh yếu ớt.

"Chị!" Dương Kiều sốt ruột gọi cô ấy, nhíu mày nghĩ nghĩ, xoay người đóng cửa lại, đi đến trước bàn làm việc ngồi xuống, vẻ mặt cũng trở nên trịnh trọng: "Chị, có việc em vẫn luôn muốn hỏi chị rất lâu rồi!"

Nguyễn Thanh ráng sức tìm được một tia tỉnh táo, hai mắt nhìn về phía Dương Kiều kiểu dò hỏi.

"Một người chủ khác của chúng ta, vị Jim kia có phải mới là với Tiểu Viên......" Dương Kiều tìm được cái từ tương đối thân thiện: "Có phải anh ta mới là 'bạn' của Tiểu Viên hay không?"

A?

Nguyễn Thanh thở dài thật sâu, khó nén được xoa cái trán.

Cũng không phải, người sau lưng anh ta mới đúng.

Cũng không thể nói không phải, ít nhất ngoài mặt thì là anh ta.

Nhưng hiện tại thì cũng không biết có còn phải là người kia hay không.

Nhưng đã không phải thì cớ sao người kia còn phải tiếp tục cấp tiền tới?

Rốt cuộc là còn phải hay không, cô ấy cũng muốn biết a a a!!!

"Ôi ôi ôi," Cô ấy thở dài không ngớt, vẻ mặt đau khổ: "Cô vẫn không cần biết đi." Một mình tôi buồn rầu thôi vậy.

Dương Kiều nhìn cô ấy thật khó hiểu.

"Không có việc gì, cô đừng nghĩ lung tung," Nguyễn Thanh lấy di động ra, nhìn đống lộn xộn trên bàn, bấm điện thoại với vẻ yếu ớt ỉu xìu: "Chị hỏi Tiểu Viên một chút, rốt cuộc sao lại thế này, đứa nhỏ này......"

"Ôi, cô ấy lại không phải ngôi sao lưu lượng, yêu đương cũng chả sao mà, vả lại em cảm thấy dẫu là Chu Ngộ hay là Từ Mộc Dịch đều không tồi......" Dương Kiều thấy cô ấy quá căng thẳng, bèn lên tiếng xoa dịu cô ấy.

"Cô không hiểu......" Đầu Nguyễn Thanh càng đau hơn.



Lúc này, dãy số mà cô ấy còn chưa quẹt đi, thì di động đã vang lên trước, cô ấy thoáng nhìn lướt qua tên người trên màn hình, hơi hơi ngồi thẳng dậy mới tiếp lên: "Alo? Tiểu Viên?"

"Ừ ừ ừ, không không không, chị không lo lắng, ha ha......" Nguyễn Thanh thoáng trao đổi ánh mắt cùng Dương Kiều.

Tông giọng của Tiểu Viên trong ống nghe bình tĩnh, có một nỗi cảm giác dễ chịu làm người ta ổn định xuống lại: "Chị, không phải như đã trông vậy đâu, là hiểu lầm, chị yên tâm, việc này chị không cần để ý, để em xử lý."

"A? Để em xử lý? Em xử lý như thế nào?" Nguyễn Thanh thật sự kinh ngạc.

Tiểu Viên thoáng cười nhẹ nhàng, trấn an cô ấy: "Chị yên tâm đi, không sao thật, ngại quá, dọa đến chị rồi nhỉ?"

"Cũng chưa......" Tức khắc, tay Nguyễn Thanh cũng không run đầu cũng không đau nữa, giọng nói cũng không lung lay nữa: "Không có không có, chị cũng đã quen cái láo nháo toang toác của truyền thông, ha ha, vậy chị chỉ chờ tin tức của em rồi."

"Vâng, được rồi, chị à, tạm biệt."

"Ờ, được." Nguyễn Thanh buông điện thoại xuống với lòng ấm áp dễ chịu.

Tiểu Viên gọi điện thoại với Nguyễn Thanh xong, thoáng nhìn thời gian, gọi thẳng số di động của Trâu Nhất Nhụy. Một giờ trước cô đã để lại tin nhắn âm thanh WeChat cho cô nàng: "Trâu Nhất Nhụy, rời giường nhìn xem Weibo!"

Tiếng chuông đã vang lên vài tiếng, Trâu Nhất Nhụy bắt lên với vẻ cuống quýt líu quíu: "Tôi, tôi tôi nhìn thấy rồi......"

"Không không không, ý tôi là tôi mới tỉnh lại chưa bao lâu, còn chưa xem xong......"

Tiểu Viên hơi mím môi: "Ha."

Trâu Nhất Nhụy sắp khóc rồi: "Xin lỗi mà, ôi chao, tôi cũng chả ngờ tới á, tôi chỉ là cảm thấy thú vị......"

"Tôi nào biết đâu rằng có phóng viên ấy, tôi thề tôi thề! Tôi không phải cố ý thật, hu hu hu, cô đừng tức giận với tôi mà......"

Xem ra cô nàng sợ tới mức không nhẹ, hẳn là đã lướt tới phần lời chói tai, ví dụ như "Làm việc lại thì lấy đàn ông xào nấu tin tức gia tăng nhiệt độ" đại loại vậy.

Thật sự thì Tiểu Viên không để ý, chẳng qua cũng không thể để mặc đề tài lên men, như vậy sẽ gây phiền toái cho Nguyễn Thanh cùng Dương Kiều.

Tất nhiên là Trâu Nhất Nhụy không phải cố ý, cô mở miệng làm dịu cô nàng: "Được rồi, tôi không tức giận, cô nhiều biện pháp, tôi chỉ muốn hỏi cô một chút là bây giờ làm sao mà thôi?"

"À, phù......" Trâu Nhất Nhụy ngồi thẳng dậy từ trong ổ chăn: "Giọng nói của cô vừa rồi thiệt nghiêm túc á, huhuhu, người ta sờ sợ quá......"

Nói không tức giận thì cô nàng còn lấn tới được đằng chân lên đằng đầu rồi?

Tiểu Viên hơi mím môi: "Trâu Nhất Nhụy!"

"Biết biết, ôi chà, làm gì mà cô gọi cả tên lẫn họ tôi thế!" Trâu Nhất Nhụy thật căng thẳng chả hiểu vì sao: "Cô đợi tôi chút, tôi đối phó giúp cô."

"Được rồi, thế thôi, cũng không gấp, cô rời giường ăn gì trước đi." Tiểu Viên nói.

"À há, hì hì, cô quan tâm tôi như vậy à?" Trâu Nhất Nhụy cười hi hi hi: "Ôi ôi ôi, hai người đàn ông tranh giành tình cảm vì cô, có cảm giác khoái chí ngầm một chút xíu hay không?"

Tiểu Viên: "...... Không có."

"Hả? Bọn họ hai kiểu đây cô đều không thích à?" Trâu Nhất Nhụy vừa mở tủ lạnh ra vừa tìm cái ăn, nghe vậy thì cười gian: "Vậy cô thích kiểu gì?"

Tiểu Viên: "......"

"Hình như phỏng vấn cô nói thích người lớn tuổi hơn cô một chút, Chu Ngộ không phải lớn hơn cô sao?" Trâu Nhất Nhụy tiếp tục nhiều chuyện.

Tiểu Viên nói yếu ớt: "Tôi bảo đảm về sau nói với cô, cô làm chuyện cô đã nhận lời với tôi trước đi rồi hãy nói."

"Này, thiệt hả? Là cô nói nha." Trâu Nhất Nhụy hưng phấn: "Được được được, tôi lập tức......"

Một lát sau, Tiểu Viên đã lướt tới được Weibo của Trâu Nhất Nhụy:

"Ha ha ha, tài khoản marketing đúng thật tấu hài à, thiếu KPI rồi sao? Tối hôm qua là đoàn phim 《 Cung đình thâm sâu 》 chúng tôi tụ họp ăn Sukiyaki, tôi và lão Lục cũng có đi nha, sao mà hai người tụi tôi không xứng lên xếp hạng tìm kiếm hở? @Lục Tĩnh Niên, hai người chúng ta lúc ấy chẳng qua là đi phòng vệ sinh rồi nhỉ, liền gạt bỏ chúng ta ra ngoài, tổn thương! Tôi cũng muốn lên bảng xếp hạng tìm kiếm!"

Phía dưới bài viết là ảnh chụp xếp chín tấm liên tiếp như kẻ ô vuông, tự chụp của bọn họ khi ăn lẩu, có đến mấy tấm đều là năm người, với cả mấy tấm là ba quý cô các cô.



Rất mau thì Lục Tĩnh Niên cũng đã đăng Weibo: "Cười mỉm."

Cái cô ấy đăng là hình động Live (*), cô ấy cầm di động nhìn ngó kiểm tra trang điểm của mình ở chỗ hành lang, bên hông chính là sườn mặt của Tiểu Viên.

(*) Ở đây có thể ý tác giả chỉ là Live Photo, một tính năng chụp ảnh trên các thiết bị của Apple, cho phép thiết bị lưu lại khoảnh khắc hơn một giây sau khi nhấn chụp, cả về hình ảnh và âm thanh. (tổng hợp)

Có Weibo của hai người họ thì hẳn là đủ rồi, Tiểu Viên nghĩ Nguyễn Thanh cùng Dương Kiều chắc đã có thể yên tâm. Cô im lặng đợi hết một chốc, chờ khi bình luận của các cư dân mạng thích hợp được suýt soát, thì bản thân đã đăng một dòng:

"Cảm ơn sự quan tâm, trước mắt đang độc thân."

Weibo của đương sự cùng hai quý cô trong cuộc chứng kiến vừa ra, thì mấy tấm ảnh của tài khoản marketing liền trông chả có sức thuyết phục như vậy nữa. Cho dù còn có một ít người dụng ý xấu đang phản bác, nhưng cư dân mạng đa số đều là bật cười ha ha.

"Chỉ vậy? Đừng có mỗi lần Hướng Tiểu Viên lấy giải thưởng thì tài khoản marketing lại tóm lấy cô ấy không buông được chứ? Đừng luôn kéo mỗi một mình cô ấy! Kéo như vậy thì tóc cô ấy nhiều cũng chịu không nổi!"

"Đúng, cho dù bọn họ yêu đương cũng chẳng có gì, trai chưa cưới nữ chưa gả, 'yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu' (*) mà."

(*) Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu (窈窕 淑女, 君子 好逑) là hai câu thơ được trích ra từ bài thơ Quan Thư (關雎) trong Kinh Thi: ý nói người con trai tốt luôn mong tìm kiếm được người con gái dịu dàng, đức hạnh, đoan trang làm vợ, làm người bạn đời, xứng đôi vừa lứa. (- Sưu tầm -)

"Hai nam tranh giành tình cảm vì cô ấy thì rất bình thường mà, tui là nữ mà tôi cũng muốn theo đuổi Hướng Tiểu Viên!"

"Nếu tôi có điều kiện như cô ấy thì tôi mới không dễ dàng quyết định đâu, từ từ chọn!"

......

Trong WeChat còn có tin của Chu Ngộ cùng Từ Mộc Dịch gửi tới, tạm thời Tiểu Viên không muốn trả lời lại.

Chỉ là, ngón tay cô giống như có ý thức mà đã nhảy vào khung trò chuyện được ghim đầu, ưu sầu nhăn mày lên.

Chỉ có người phụ nữ này khiến cô không biết phải làm thế nào mới được.

Vì sao trong nháy mắt vừa rồi, Tiểu Viên đã dâng lên thôi thúc muốn giải thích với người kia.

"Chỉ là đi ăn với bạn, không phải giống như xếp hạng tìm kiếm nói vậy." Thậm chí đến bản nháp cô cũng đánh sẵn ở trong đầu rồi, nghĩ đi ngẫm lại, lại cảm thấy ngớ ngẩn.

Giải thích với người kia làm chi?

Lại chẳng liên quan tới người kia.

Hơn nữa vốn dĩ cũng chả có gì.

Không để ý nữa không để ý nữa.

Tiểu Viên đã quẳng di động qua một bên, mắt không thấy, lòng không phiền, cũng sẽ không chịu quấy nhiễu nữa.

-

Cả ngày trợ lý Cao đều nơm nớp lo sợ, không ngừng âm thầm quan sát bà chủ của cô ấy. Nhưng ngoài dự kiến của cô ấy, sếp tổng lớn thế mà dường như chẳng có phản ứng gì rõ rệt.

Lúc ban đầu khi nhìn thấy chữ viết "Lộ diện tình yêu của Hướng Tiểu Viên", trợ lý Cao còn tưởng rằng bản thân đã hoa mắt. Cả thế giới của cô ấy vang động ầm ầm, suýt chút nữa thì cho rằng tình yêu của sếp tổng nhà mình với Hướng Tiểu Viên công khai rồi.

Nhấn mở tới thoáng nhìn thì vạch đen đầy mặt.

Khi đưa IPad của mình qua đến thì sếp tổng tập trung tinh thần xem lướt qua một lần, sau đó phất phất tay, một dáng vẻ không để ý lắm.

Trong một lúc trợ lý Cao vẫn chưa hiểu mô tê gì, bên ngoài trừ áp lực không khí có thấp tí, thì chẳng khác thường gì lớn.

Chờ đến khi Weibo của Trâu Nhất Nhụy, Lục Tĩnh Niên, cùng Tiểu Viên xuất hiện, sau khi dư luận trên mạng đã chuyển hướng, Alex thở ra được một hơi to, ngay lập tức đã cập nhật tình hình với sếp tổng.

Trợ lý Cao cảm thấy ánh mắt của sếp hình như đã dừng lại đến vài giây ở câu "Cảm ơn sự quan tâm, trước mắt đang độc thân" kia của nhóc Viên, sau đấy cũng chẳng nói gì, dường như vẻ mặt càng u sầu hơn một chút, mà dường như lại không có?

Lần này thì Alex Cao không hiểu triệt triệt để để rồi.



Một ngày nào đó hai tháng trước, bỗng nhiên sếp tổng bảo cô ấy xem một thứ, hỏi ý kiến của cô ấy. Đây là lần đầu tiên trước giờ chưa từng có, Alex sợ hết hồn lại cảm động, cẩn thận mở hộp ra nhìn thoáng, là một chiếc lắc tay bạch kim nạm kim cương với ngọc lục bảo.

"Cô cảm thấy thế nào?" Sếp hỏi.

"Thật tinh xảo, rất đẹp." Alex khen ngợi tự đáy lòng, suy nghĩ xoay tít, rồi bổ sung một câu: "Tôi cảm thấy rất phù hợp với yêu thích của cô gái trẻ tuổi."

Lời cô ấy vừa dứt thì ánh mắt Vĩ Trang khẽ lay động xiu xíu, thoáng gật đầu.

Trợ lý Cao cười thầm trong lòng, không tệ nhen? Sếp tổng có tiến bộ! Biết chọn lựa quà tặng người ta rồi! Cuối cùng thì cũng không chỉ nghĩ đến tặng nhà cửa phòng ốc nữa rồi!

Sau đó cũng không biết hai người bọn họ xảy ra chuyện gì, món quà này đưa đến trắc trở vô cùng. Từ trước tới giờ cô ấy chưa từng thấy Vĩ Trang tức giận như thế, dọa cô ấy đến suýt chết, làm tới độ hiện tại bản thân cô ấy nhìn thấy logo Thuận Phong mà vẫn hơi có bóng ma quái dị trong lòng.

Cô ấy cùng Thái Quyển âm thầm cảm khái, dù sao hai người này không thể nào liền làm hòa nhanh như vậy.

Hôm trước Tiểu Viên lấy được giải thưởng, trợ lý Cao mở tài khoản phụ của mình ra, trộm lén lút xem thảm đỏ.

Cô ấy có ấn tượng với đôi khuyên tai kia, chính là của sếp tổng, hẳn là khuyên tai đính ước của hai người này, chỉ cần là trường hợp quan trọng thì nhóc Viên ắt đeo. Nếu Bạch Ngọc Lan lần này cũng đeo, vậy thì có nghĩa là còn hy vọng.

《 Cung đình thâm sâu 》 là hạng mục hàng đầu của Đồng Hoa, màn hình khủng trong sảnh lớn công ty phát sóng trực tiếp thảm đỏ đồng bộ, không ít lãnh đạo cùng công nhân viên bộ phận đều ra tới xem.

Tuy rằng thảm đỏ của 《 Cung 》 đêm đó khoan thai đến muộn, nhưng trong nháy mắt Hướng Tiểu Viên ra tới kia thì sảnh lớn lập tức bùng phát ra một trận xôn xao, không ít tiếng người hoan hô rú rít.

"Thật đẹp" "Năng lượng tỏa ra quá mạnh rồi" "Quả nhiên chiếm hết phong tình" "Chị gái thiệt ngầu" vân vân,... tiếng nói lục tục vang ong ong.

Trợ lý Cao đứng ở lầu hai quan sát, môi vểnh lên, ghé mắt nhìn về phía sếp tổng của cô ấy theo bản năng. Người phụ nữ khoác ánh sáng, da thịt giống như gốm sứ đã men ngọc một tầng sáng mỏng, ánh mắt sâu thẳm mà mải mê.

Trợ lý Cao âm thầm mở di động mình ra xem chụp gần của nền tảng truyền thông, lật đến mấy tấm rồi mà cũng chưa nhìn thấy dấu vết của chiếc khuyên tai kia.

Lỗ tai, viền tóc, đều không có, từ từ, chỗ cổ hình như có thứ gì đang lấp lóe, nhưng mà không thể xác định, có lẽ là ánh sáng phản chiếu của ống kính.

Trợ lý Cao chưa từ bỏ ý định, tìm ở Weibo, còn tìm ở nhà quay phim chụp ảnh của nội bộ Đồng Hoa, giày cao gót bên cạnh chợt gõ nhè nhẹ, sếp tổng đã xoay người đi rồi.

Cô ấy vừa bước nhanh theo sếp tổng, vừa nhanh chóng tìm kiếm.

Bỗng nhiên, con ngươi của cô ấy chợt co rút, tìm được rồi. Đã tìm được một tấm góc độ tương đối rõ rệt —— hóa ra là đã đeo ở ngực.

Cô ấy đã mau mau tải về xuống, lại tìm ảnh chụp trong hội trường, bước chân đi theo sếp tổng vào thang máy không ngừng một khắc, giây tiếp theo thì đôi mắt cô ấy đã sáng lên.

"Sếp Vĩ, ngài xem." Cô ấy đưa màn hình di động của mình cho sếp xem, người phụ nữ vốn lạnh nhạt với đôi mắt rũ xuống đã nhè nhẹ nhấc hàng mi lên.

Là một tấm hình động Tiểu Viên ngồi, trong giữa ghế dựa cùng bóng người đan chồng, cô hơi hơi nghiêng mặt, tóc đen rũ xuôi theo móc ở sau tai, ánh sáng dịch chuyển óng ánh tỏa ra bên tai cô, quầng sáng vừa yên, cánh bướm lặng dừng, đúng là chiếc khuyên tai quen thuộc kia của cô ấy.

Vĩ Trang tập trung tinh thần nhìn, ánh sáng trong mắt hơi hơi nhộn nhạo, đôi môi đỏ mỏng đã giương lên độ cong thoang thoáng
Nhấn Mở Bình Luận