Chương 39.
Tang lễ của "người lạ".
Sau khi xe chạy, bên ngoài đã yên ắng trở lại, ánh sáng của đuôi xe dần dần bị bóng đêm xung quanh nuốt chửng, cho đến khi biến mất hoàn toàn trên ngỏ quẹo phía trước.
Tiêu Ngộ An đứng ngay trước cửa, hơi ngẩn người nhìn về phía ánh sáng vừa biến mất, đến khi phía sau truyền đến tiếng của Tiêu Cẩm Trình, mới cảm thấy có chút lạnh.
Tháng chạp ngày đông, tuyết lúc ngừng lúc rơi, mà cậu ra thì vừa lúc, khi ấy bận mặc đồ xách vali cho Minh Thứ, nên quên mặc áo ngoài.
Bộ dáng Têu Cẩm Trình rất hoảng hốt, "Xảy ra chuyện gì? Ai dắt nhóc tì đi rồi?"
Minh Thứ từ lâu đã không còn là nhóc tì nữa, dáng người cao hơn so với bạn học cùng tuổi, nhưng Tiêu Cẩm Trình đã quen gọi nhóc tì, lười sửa.
Nháo một trận như vậy, nhà họ Tiêu đều thức dậy hết, phòng khách tầng trệt mở đèn, Tiêu Mục Đình cầm áo ngoài đi cho Tiêu Ngộ An, "Khoác đi."
Việc xảy ra đột ngột, đừng nói chỉ có Minh Thứ ngây ra, Tiêu Ngộ An cũng bị làm cho nhất thời trở tay không kịp, lúc nãy ông nội mới dắt ba mẹ của Minh Thứ lên, nói là ông ngoại Minh Thứ qua đời, muốn Minh Thứ đi bàn chuyện hậu sự, cũng là gặp mặt ông ngoại lần cuối.
Cậu vô thức nhìn Minh Thứ. Minh Thứ lúc đó chắc hẳn đã nghe rõ tất cả, nhưng vẫn ngồi trên giường, hai tay ôm lấy chăn, đôi mắt nhìn thẳng Ôn Nguyệt, giống như đang không tiêu hóa nổi tin tức này.
Ôn Nguyệt nói phải đi ngay lập tức, nhưng Minh Thứ không động đậy gì, là cậu dắt Minh Thứ tới bên giường, bảo Minh Thứ thay đồ. Minh Thứ ngóng nhìn cậu, nhè nhẹ gọi anh ơi, dưới tình huống đó cậu không kịp nói quá nhiều, chỉ đành cầm quần áo sang, giúp Minh Thức mặc.
Minh Thứ không nhúc nhích, cứ vậy để cậu mặc.
Mấy năm trước cậu cũng giúp Minh Thứ bận đồ, bé con bị làm nhột sẽ cười ha ha, âm giọng mềm vô cùng. Có lúc cậu đang gấp, động tác quá nhanh, nếu như tay Minh Thứ bị kẹt, nghẹt thở, thì sẽ nhăn mặt nói là anh ơi anh làm đau em này.
Tóm lại sẽ không yên lặng như thế này.
Trong lòng cậu nhất thời nảy ra một cảm giác không thể hình dung nổi.
Ôn Nguyệt vẫn luôn hối thúc, Minh Hào Phong đang ở bên ngoài nói tình hình trong nhà cho ông ngoại nghe.
Cậu cũng là lần đầu gặp phải chuyện này, khó trách tay chân loạng choạng, mang xong giày cho Minh Thứ thì đẩy ngay Minh Thứ ra ngoài, Minh Thứ túm lấy tay cậu, ánh mắt có hơi bất lực, "Anh ơi."
Lúc đầu cậu cho rằng Minh Thứ biết chuyện ông ngoại mất, cho nên vì quá buồn, mới túm tay của cậu. Cậu an ủi một câu, tầm mắt nhìn vào vali trong góc, mau chóng xách sang đưa cho Minh Thứ.
Thứ đựng bên trong vali là quần áo Minh Thứ đi ven biển cùng cậu, nhưng hiện tại Minh Thứ không thể không mang theo cái vali này đi đám tang ông ngoại.
Lúc xuống lầu Minh Thứ như một con búp bê gỗ, cậu nhắc nhở rất nhiều lần, Minh Thứ cũng chẳng phản ứng cái nào, thế nhưng vẫn luôn nắm chặt lấy cậu.
Tới trước cửa nhà, Ôn Nguyệt nắm Minh Thứ từ trong tay cậu, lôi kéo về hướng xe. Minh Thứ ngoảnh lại nhìn cậu, còn có động tác vùng vẫy. Nhưng Ôn Nguyệt kéo rất mạnh, không lâu sau, Minh Hào Phong mới gật đầu với ông nội, nhanh chóng bước lên, túm chặt vai của Minh Thứ, trực tiếp che đi tầm nhìn của Minh Thứ.
Ôn Nguyệt và Minh Hào Phong cậu đều đã từng gặp, nhưng lần đầu tiên cậu thấy bọn họ cùng nhau nắm lấy Minh Thứ.
Ba mẹ nắm tay con cái, đây vốn là một cảnh tượng ấm áp, nhưng cảnh tượng trước mặt cậu lại có đôi chút tàn nhẫn, tựa như một tấm hình bị xé rách, lại miễn cưỡng dán vào nhau.
Lúc Minh Thứ bị đẩy lên xe, nhìn thấy động tác đó của Ôn Nguyệt, cậu không kiềm được nhíu mày, suýt nữa hét lên bà làm gì đấy.
Trước khi cửa xe đóng lại Minh Thứ lại hét một tiếng anh ơi, còn là giọng điệu vừa nhẹ vừa ngỡ ngàng.
Nhưng cậu đã không kịp đáp lại mất rồi.
"Ngày mai làm sao đây?" Tiêu Cẩn Lan hỏi: "Có cần đợi Minh Thứ về không?"
Tiêu Tranh Vân nói: "Lúc nãy Hào Phong nói với ông rồi, nhà họ Ôn làm tang lễ không nhanh đến vậy đâu, sau mùa xuân Minh Thứ mới trở lại."
Tới Tiêu Cẩm Trình thích chọc Minh Thứ nhất cũng thấy buồn, "Nhóc tì nhất định khó mà chấp nhận."
"Đi ngủ cả đi." Tiêu Tranh Vân nói: "Mấy chuyện này mấy đứa đều phải học đối mặt."
Lời này làm mọi người đều lặng đi.
Trưởng thành động nghĩa với việc người nhà sẽ từ từ già đi, một người tiếp kế một người phải rời khỏi.
Tiêu Cẩn Lan ôm lấy Tiêu Tranh Vân, "Không cho ông nói vậy, ông sẽ sống lâu trăm tuổi."
Tiêu Tranh Vân cười, "Được được, nghe cháu gái cục cưng của ông tất."
Tiêu Ngộ An ở phòng khách ngồi một lúc, cuối cùng một mình lên lầu, nằm trên giường hồi lâu vẫn không ngủ được, cuối cùng dứt khoát ngồi dậy dọn dẹp phòng ngủ.
Lúc trước cậu không có ý nghĩ dư thừa, bây giờ bình tĩnh suy nghĩ lại, mới ý thức được Minh Thứ túm lấy cậu lôi kéo cậu, là hi vọng cậu có thể kéo lấy mình một tay.
Người nhà qua đời ắt hẳn là một chuyện đau buồn. Nhưng cậu hiểu Minh Thứ, cũng hiểu tình hình nhà họ Minh. Lúc Minh Thứ còn nhỏ nổi luyến quyến đối với ba mẹ đã trở thành một loại phòng bị cùng ghét bỏ, với ông bà thì còn chút tình cảm, nhưng với người ông chưa từng gặp kia, làm thế nào có thể nảy ra một tia tình cảm?
Vừa rồi Minh Thứ là đang trong trạng thái ngây người, đại khái không phải là vì chuyện ông ngoại qua đời, mà là vì chuyến du lịch ngày xuân đã mong đợi rất lâu còn chưa tới lúc bắt đầu mà đã kết thúc.
Minh Thứ mong đợi chuyến du lịch này bao nhiêu, cậu rõ hơn ai hết.
Nhưng Minh Thứ đã bị kéo đi như vậy, kéo tới tham gia một tang lễ của "người lạ".
Tiêu Ngộ An nhìn vali trong góc thờng, nơi đó vốn ra còn có một cái nữa, ánh mắt dần dần tối lại. Cậu trước nay luôn tránh đi đánh giá ba mẹ của Minh Thứ, càng chưa từng nói xấu Ôn Nguyệt và Minh Hào Phong với Minh Thứ một câu nào, nhưng ngay lúc này cũng cảm thấy bất bình.
Bọn họ đó giờ chưa từng làm tròn nghĩa vụ của người làm ba mẹ, nhất là Ôn Nguyệt, hai năm nay cho dù là một lần cũng chẳng về thăm hỏi Minh Thứ.
Thế mà bọn họ lại yêu cầu Minh Thứ làm tròn nghĩa vụ của một người con cháu.
Minh Thứ đương nhiên nên dự đám tang ông ngoại, nhưng bọn họ lẽ nào không cần quan tâm cảm giác của Minh Thứ chút sao? Lôi kéo đẩy lên xe thì là gì? Bọn họ không thể nghe Minh Thứ nói một câu đàng hoàng sao?
Minh Thứ không phải là một đứa bé ngang ngược không nói lý lẽ, cho dù mấy năm này được cậu nuông chiều có hơi càn quấy, nhưng nếu như Ôn Nguyệt giống dáng vẻ một người mẹ bình thường nói với Minh Thứ 一一 Ông ngoại qua đời rồi, mẹ biết con rất muốn đi ven biển với anh, nhưng lần này đi cùng mẹ về nhà được không?
Minh Thứ không cam tâm tình nguyện đi chăng nữa, cũng sẽ nhất định đồng ý.
Nhưng bọn họ đã làm gì?
Người nhà, nhà, toàn là những thứ khiến Minh Thứ không cảm thấy cảm giác an toàn cùng thuộc về. Tiêu Ngộ An kéo hộc bàn, nhìn thấy hai sợi vòng tay, màu bạc hà và màu hồng phấn, đều đã hơi cũ.
Thứ này là quà mà năm đó cậu tặng Minh Thứ, cũng là món quà đầu tiên Minh Thứ nhận được. Về sau Minh Thứ đặt bọn nó vào hộc bàn của cậu. Cậu hỏi tại sao. Minh Thứ nói bởi vì tụi nó rất quý giá, phải đặt vào một nơi an toàn, giấu đi.
Theo cách nói của Minh Thứ, vậy mà nhà lại không phải là một nơi an toàn.
Tiêu Lãm Nhạc từ sớm đã lại đón người, mới nghe Minh Thứ bị đưa đi, nhất thời cũng không biết làm sao. Chuyến du lịch lần này vừa bắt đầu đã không mấy vui vẻ, đêm giao thừa ở nhà ông ngoại tuy rằng náo nhiệt, nhưng Tiêu Ngộ An từ đầu chí cuối vẫn lo cho Minh Thứ, đốt pháo cũng không đi, chỉ đứng một mình trên ban công ngắm nhìn biển thủy triều lên xuống.
Ông ngoại đi tới nói, "Các con ấy mà, còn nhỏ, có chút chuyện đã để trong lòng. Đợi đến mấy con lớn rồi, sẽ hiểu có một vài chuyện, chỉ có thể chấp nhận, thuận theo tự nhiên. Bé Thứ hôm nay không tới, năm sau con lạu dắt nó tới không phải được rồi sao? Năm say còn không được, vậy thì năm tới. Ông ngoại sẽ đợi các con."
Tiêu Ngộ An xoay đầu nhìn ông ngoại. Ông lão đầu tóc bạc phơ, dưới ánh trăng ánh màu hoa râm.
Trong lòng cậu mềm xuống từng đợt, dang rộng hai tay, ôm lấy ông ngoại.
Từ khi biết nhớ chuyện đến nay, mỗi năm cậu đều sẽ về thăm ông ngoại, mấy năm trước ông ngoại còn rất khỏe, dắt cậu và Tiêu Cẩn Lan trên bờ biển chạy bộ. Bây giờ ông ngoại lớn tuổi rồi, đi vài bước cũng thở dốc.
Ông nội nói thật ra cũng không sai, bọn họ cần chấp nhận, song phải thích ứng với chia xa. Nhưng cậu hi vọng cái chia xa ấy có thể tới trễ một chút.
Nhà họ Ôn là một gia tộc lớn, tang sự phải làm mất bảy ngày, Minh Thứ nhận ra ông ngoại mà lúc nhỏ mình rất muốn gặp trên di ảnh.
Nhang đèn bập bùng, tiền giấy khiêu vũ bay trong gió, vali nó dụng tâm ra sức sắp xếp nửa tháng bị Ôn Nguyệt làm mất, quần áo nó chuẩn bị Tết mặc một bộ cùn chẳng còn.
Có điều mấy bộ quần áo màu sắc sặc sỡ cũng không được mặc trong tang sự, những người không quen biết bắt nó bận đồ tang gai(*). Nó không chống đối, nhưng ánh mắt càng ngày càng âm trầm.
披麻戴孝(*): Theo tập tục xưa con cái phải để tang cho ba mẹ, phải bận đồ tang, ví dụ như thân mặc đồ vai chất vải thô gai, eo buộc dây gai vv, gọi là đồ tang gai (tạm dịch)
Trong vali đã mất có món quà mà nó đã chuẩn bị cho anh, là một con dao găm thủ công, nó mua bằng tiền thưởng mình đạt được khi đại diện trường tham gia hội thi thủ công ở học kì trước.
Món quà đầu tiên nó nhận được là anh mang về từ ven biển. Vì vậy nó vẫn luôn giấu anh, nó muốn tại ven biển tặng anh món quà này.
Thế nhưng bây giờ, gao găm không thấy nữa.
Hết chương 39.