Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chương 64.

Theo đuổi Tiêu Ngộ An.

Mấy năm nay, điều Minh Hào Phong không vừa ý nhất là Minh Thứ nhắc đến Tiêu Ngộ An

Ông không thể phủ nhận sự ưu tú của Tiêu Ngộ An 一一 Thi được điểm cao học trường Đại học Cảnh sát, được chọn vào đội huấn luyện đặc biệt, năm hai đã bắt đầu theo đàn anh thực hiện nhiệm vụ, vừa tốt nghiệp đã gia nhập ngay vào bộ công an.

Nhưng Minh Thứ đối với Tiêu Ngộ An, và cả sự ỷ lại của nhà họ Tiêu sau lưng Tiêu Ngộ An, khiến ông không vui trong lòng.

Sau khi Minh Thứ lên cấp ba, ông và Ôn Nguyệt suy nghĩ về chuyện đối xử với Minh Thứ ngày trước, biết rằng mình không phải là một đôi ba mẹ chuẩn mực. Nhà họ Tiêu thay thế bọn họ, cho Minh Thứ tình thương mà khi còn bé Minh Thứ cần nhất.

Một mặt ông thấy cảm kích nhà họ Tiêu, còn một mặt ông thấy bất bình, nỗi bất bình luôn dâng tới đỉnh điểm mỗi khi Minh Thứ nói đến "anh".

Cái cảm giác đó, cứ giống như huyết mạch của nhà mình, bị nhà người khác đoạt đi.

Ông đã cố gắng hết sức để đi hiểu Minh Thứ, thử đi bồi thường, nhưng Minh Thứ không tiếp nhận, còn thường lấy Tiêu Ngộ An ra bóp nghẹn ông.

"Vào trường Cảnh sát cái quái gì?" Cơn tức lên tới đỉnh đầu, Minh Hào Phong buộc miệng: "Tao đã lót đường sẵn cho mày cả rồi, mấy chuyện khác mày cũng đừng hòng nghĩ."

Minh Thứ liếc nhìn người đàn ông ít khi lộ ra nét cười trước mặt này.

Khi còn bé, cậu sợ hãi ông ta. Lớn một tí, lại oán hận ông ta.

Tới tận bây giờ, sợ hãi biến mất, nỗi hận cũng rất nhạt.

Cậu lười phải giằng co với Minh Hào Phong, chỉ cười khẩy: "Tôi không những chỉ nghĩ, mà tôi còn phải làm. Hơn nữa tôi cũng đã làm rồi."

"Mày!"

"Cô không cho ông coi bảng điểm của tôi à? Tôi tiến bộ đến tận một trăm hạng. Ông nghĩ tôi mất ăn mất ngủ đến vậy, là vì muốn ra nước ngoài học ư?" Khóe môi Minh Thứ cau ý cười, dứt một câu ngừng một lúc, "Tôi là vì theo đuổi Tiêu Ngộ An."

Nói dứt câu này, Minh Thứ nhìn mặt mũi xanh nhợt nhạt của Minh Hào Phong, mất kiên nhẫn vẫy tay, "Tôi đi lớp tự học đây."

Ôn Nguyệt ở nhà chuẩn bị cơm nước, khi ngoài cửa truyền tới tiếng động, nét cười nghêng đón, thế nhưng quay về chỉ có mình Minh Hào Phong.

Ý cười trên mặt của bà lập tức ảm đạm.

Vị cơm tối nhạt nhẽo, Ôn Nguyệt nghe Minh Hào Phong nói xong, im lặng hồi lâu, "Lần sau nói năng đàng hoàng với con đi. Giờ con lớn rồi, cũng nên biết chúng ta là vì muốn tốt cho nó."

"Chuyện gì cũng học theo thằng nhóc Tiêu Ngộ An, cũng không biết Tiêu Ngộ An cho nó uống bùa mê thuốc lú gì!" Minh Hào Phong vẫn phẫn uất chưa nguôi, "Không được, tuyệt đối không được để nó làm cảnh sát. Bây giờ đã không nỡ rời xa Tiêu Ngộ An rồi, sau này làm cảnh sát thật, mỗi ngày cùng một chỗ ở với nhau, sao mà được?"

Ôn Nguyệt bỗng dưng run rẩy, khuôn mặt trắng nhợt.

Minh Hào Phong nhìn bà, "Em sao vậy?"

Ôn Nguyệt miễn cưỡng cười, "Không sao, em ra ngoài dạo chút."

Vừa vào thu, thời tiết vẫn rất cao, gió đêm thổi lên mặt có hơi nóng ẩm. Ôn Nguyệt dắt chú Poodle được nuôi trong nhà ra, vô thần đi trên đường bóng râm.

Vừa nãy trên bàn cơm, bà nghĩ đến một chuyện đáng sợ, đó là một khả năng mà bà và Minh Hào Phong không thể chấp nhận 一一 Minh Thứ là đồng tính, Minh Thứ thích Tiêu Ngộ An.

Nếu không thì làm sao giải thích sự cố chấp ấy của Minh Thứ?

Lúc Minh Thứ học tiểu học, bà làm thủ tục chuyển trường cho Minh Thứ, tính sau khi tốt nghiệp xong tiểu học, sẽ đưa Minh Thứ ra nước ngoài. Minh Thứ thà rằng bỏ nhà đi, cũng phải về tìm Tiêu Ngộ An.

Năm năm hơn này, Minh Thứ vẫn luôn theo bước của Tiêu Ngộ An tiến về phía trước, ngày nghỉ không bao giờ qua cùng bà, ngược lại chạy đi tìm Tiêu Ngộ An.

Hiện giờ càng nói chắc chắn hơn, năm sau muốn thi vào trường Đại học Cảnh sát, muốn làm cảnh sát giống Tiêu Ngộ An.

Minh Hào Phong không nghĩ tới, nhưng bà đã nghĩ tới rồi. Minh Thứ chỉ xuất phát từ sùng bái Tiêu Ngộ An nên mới làm thế sao? Chỉ vì vẫn luôn coi người anh là Tiêu Ngộ An làm tấm gương?

Bà không dám nghĩ tiếp nữa, vô thức lắc đầu.

Nhưng ý nghĩ một khi xuất hiện, thì rất khó dập tắt.

Bà nắm chặt dây dắt, cổ tay nhè nhẹ run.

Minh Thứ là đồng tính thật sao?

Quốc Khánh trôi qua chưa được bao lâu, sinh nhật mười tám của Minh Thứ đã đến. Hôm nay điện thoại của cậu vẫn luôn reo, không ngừng có người chúc cậu sinh nhật vui vẻ. Ôn Nguyệt gọi điện thoại tới, nói đã đặt một nhà hàng cao cấp, chiều sau khi tan học cứ tới đấy là được.

Cậu ngược lại không có ý muốn làm Ôn Nguyệt khó xử, chỉ là duyên giữa người với người của Minh Thứ quá tốt, bọn Đỗ Hạo từ sớm đã hẹn trước, đi tiệm thịt nướng đối diện Nhất Trung, lúc về cũng không cần tốn thời gian, ăn xong thì lại về lớp tự học tối tiếp.

"Vậy con..." Ôn Nguyệt thử thăm dò: "Cuối tuần này chúng ta hẹn lại."

Minh Thứ nói: "Khỏi đi vậy, cuối tuần này bọn tôi chỉ nghỉ được có nửa ngày, tôi muốn ngủ."

Việc quan trọng nhất của học sinh lớp mười hai ngoài học tập đó là nghỉ ngơi, Ôn Nguyệt không tiện nói tiếp gì, nhưng trước khi ngắt máy bỗng dưng đáp: "Gần đây con có liên lạc với Tiêu Ngộ An không?"

Minh Thứ nhíu mày, giọng nói lập tức lạnh đi, "Có chuyện gì sao?"

Chuyện bị từ chối đã trở thành động lực của cậu, hiện tại cậu không vui, đơn thuần chỉ vì không muốn nhắc chuyện Tiêu Ngộ An với Ôn Nguyệt. Ôn Nguyệt và Minh Hào Phong kiêng kị ai chán ghét ai, trong lòng cậu rất rõ ràng.

"Không có gì." Ôn Nguyệt gượng gạo, "Vậy con với bạn học đón..."

Minh Thứ không nghe hết cả lời phía sau đó của Ôn Nguyệt, đã cách điện thoại ra, nhưng cũng không lập tức cúp máy, chờ đến khi bên kia cúp rồi, cậu mới cất điện thoại về.

Lúc trước Đỗ Hạo từng nói với cậu, "Nếu là tớ tớ đã cúp thẳng luôn rồi, còn chừa mặt mũi gì chứ?"

Cậu đôi khi cũng không biết cái tính dịu dàng này của cậu là do đâu mà ra, là lễ tiết khách sáo sao? Hay là không nhẫn tâm làm tổn thương đối phương trong chuyện này.

Lúc trước Tiêu Cẩm Trình hay cười cậu hay để ý nghĩ nhiều.

Vậy thì cứ cho là nhiều đi, để ý nghĩ nhiều đôi lúc sẽ mệt một chút, nhưng còn đỡ hơn vô tâm vô cảm.

Vô tâm vô cảm như thế thì thành cái giống gì?

Tiệc tụ tập của học sinh lớp mười hai định sẵn sẽ diễn ra không quá càn rỡ, tiết tự học tối ở Nhất Trung bắt đầu từ lúc 7 giờ, đám người Minh Thứ năm giờ hơn đã chạy sang, ăn đến 6h55, cuối cùng không thể không gấp rút vội vã về lớp học.

Tiệm thịt nướng rất ồn, Minh Thứ tới lớp học rồi, mới thấy điện thoại hiện ba cuộc gọi nhỡ.

Tiêu Ngộ An.

Lúc trước cậu lưu là anh trai, lần trước ở sân bay thủ đô, cậu sửa anh trai thành Tiêu Ngộ An.

Điều đó phảng phất giống như một nghi thức thần bí, Tiêu Ngộ An từ nay sẽ không còn là anh của cậu nữa, mà là người cậu muốn chiếm thành của riêng mình.

Chuông reo, mấy cậu học sinh chạy vào phòng học, suýt nữa thì đâm trúng Minh Thứ đang rút điện thoại ra.

"Anh Minh, vô tiết nè!"

"Hôm nay sinh nhật anh Minh."

"Hài, anh Minh mới cố gắng có hai tháng, sao lại cúp tiếp tiết tự học tối vậy hả?"

Tiếng nói sau cùng là của đầu nấm hận rèn sắt không thành thép.

Minh Thứ chạy lên lan can của tầng học này, đón lấy cơn gió mùa thu mát lạnh, thế nhưng mặt và trong tim lại nóng rát như bị phỏng.

Thật ra từ hôm qua cậu đã bắt đầu chờ đợi cuộc gọi này.

Cậu nắm chặt lấy điện thoại, nôn nóng lắng nghe âm thanh cứng nhắc trong điện thoại truyền đến, trái tim thình thịch đập loạn.

Âm thanh này cậu quen thuộc lắm, điện thoại của Tiêu Ngộ An thường không kết nối được, rất lâu sau cậu mới biết Tiêu Ngộ An đi làm nhiệm vụ, không để điện thoại bên người, nhưng vẫn không nhịn được gọi lại.

Thời gian chờ đợi không hề dài, nhưng cậu lại vừa căng thẳng vừa mong chờ, đến nỗi cảm thấy đã trôi qua rất lâu sắp tự động tắt máy.

Sau khi từ thủ đô trở về, cậu chỉ gửi tin nhắn cho Tiêu Ngộ An báo bình an, sau đó thì không còn liên lạc nữa. Lớp mười hai cuộc sống nhiều thứ phong phú, chỉ cần không để ý chớp mắt một cái đã qua hai tháng hơn, cậu nhớ giọng nói Tiêu Ngộ An sắp điên rồi.

"Alo一一" Là một âm giọng trầm thấp, tiếng người đàn ông thành thục truyền đến, giống như mang theo dòng điện, chích loạn vào sống lưng của Minh Thứ.

"Anh!" Giọng nói gấp gáp đến buồn cười, "Ban nãy em đi ăn thịt nướng với đám Đỗ Hạo, không nghe thấy."

Tiêu Ngộ An cười, "Đoán trúng phốc, quán đối diện Nhất Trung?"

"Dạ." Lòng bàn tay Minh Thứ toát mồ hôi, chà lên quần vài cái, "Anh, anh có chuyện gì à? Sao giờ mới nhấc máy?"

Tiêu Ngộ An lược đi không giải thích, "Vừa reo là anh đã nhấc rồi, cùng lắm chỉ lỡ hai tiếng chuông thôi."

Bấy giờ Minh Thứ mới ý thức được, là cảm giác của mình xuất hiện sai lệch. Kể từ khi cậu gọi lại, tới lúc Tiêu Ngộ An nhấc máy, không có lâu như cậu đã tưởng.

Cậu nắm lấy thanh lan can bị gió thổi mát lạnh, thậm chí muốn dán mặt lên. Để sự căng thẳng theo cùng với tầng ngột ngạt ấy cùng nhau biến mất, lúc hé môi lần nữa, giọng nói yếu ớt đi vài phần, "Anh..."

"Sinh nhật vui vẻ." Tiêu Ngộ An nói: "Đã mười tám tuổi."

Minh Thứ cong miệng, "Cám ơn anh."

"Tặng em món quà, hôm nay chắc là đã gửi tới nhà rồi." Tiêu Ngộ An nói: "Học xong tiết tự học tối thì tự mở ra xem xem thích hay không."

Sinh nhật mỗi năm, Minh Thứ đều sẽ nhận được quà của Tiêu Ngộ An, nhưng lần này không giống nhau, mười tám tuổi là một minh chứng đặc biệt, vả lại lúc trước bọn họ còn xảy ra chuyện tỏ tình cùng với từ chối.

Cậu thậm chí còn nghĩ, năm nay Tiêu Ngộ An sẽ không chuẩn bị quà cho cậu nữa.

"Là gì thế?" Minh Thứ háo hức hỏi.

"Xem là biết." Tiêu Ngộ An nói: "Hôm nay ra ngoài chơi à?"

"Không có!" Học sinh lớp mười hai sao có thể hễ tí là ăn chơi được? Minh Thứ lập tức nói: "Bọn em đi ăn thịt nướng thôi, một phút cũng không được bỏ lỡ."

Tiêu Ngộ An nói: "Một phút cũng không được bỏ lỡ, thật không đấy?"

Minh Thứ "à" một tiếng, cậu không chỉ bỏ lỡ mỗi một phút, chuông đã reo từ lâu rồi kìa!

"Về lớp đi." Tiêu Ngộ An lại đáp: "Một phút này dài lắm rồi."

Minh Thứ không nỡ cúp máy, cảm xúc hơi cuồn cuộn dâng, phút chốc không dằn lại được, đã nói: "Anh, em đã quyết định rồi. Em năm sau sẽ đi vào trường của anh, anh ở đâu em sẽ ở đấy, anh chấp hành nhiệm vụ gì, em sẽ làm nhiệm vụ ấy. Anh đừng khuyên em, em không nghe đâu. Em nói sẽ theo đuổi anh, vậy thì sẽ theo đuổi đến cùng. Em, em... Nhất định sẽ đuổi kịp!"

Tiếng hô hấp của Tiêu Ngộ An truyền đến, giống như muốn nói gì.

Minh Thứ không cho anh kịp nói, lại gia tăng tốc độ, "Anh, anh cứ xem đây là điều ước sinh nhật của em đi, đừng ngay thời khắc ước nguyện mà tạt nước lạnh vào người ta mà. Em nói xong rồi, em quay lại lớp đây, anh, tạm biệt!"

Âm tiết cuối cùng lọt ra, Minh Thứ hoảng loạn ngắt máy, sợ rằng Tiêu Ngộ An hất nước lạnh vào cậu.

Cậu quá rõ mình, Tiêu Ngộ An mà hất nước lạnh thật, vậy thì khoảng thời gian rất lâu về sau cậu cũng không tốt lên được.

Tuy rằng nước lạnh dập không tắt được những suy nghĩ của cậu trong mấy phút, không lâu sau cậu lại có thể rung động trở lại.

Thế nhưng đâu ai thích bị tạt nước lạnh đâu.

Cuộc gọi của Ôn Nguyệt thì không ngắt, ngược lại lại ngắt máy của Tiêu Ngộ An. Lưng cậu đối nghịch với sắc xanh tím của buổi ráng chiều, cố sức hít một hơi vào phế quản, sau đó chạy về phía phòng học.

Quà sinh nhật là một bộ vest được đặt may, hợp với từng đường cong trên cơ thể.

Minh Thứ ngắm nhìn trước gương rất lâu, đầu nổi hứng, làm một động tác quỳ một chân cầu hôn.

Nhưng tư thế này không duy trì được bao lâu, cậu đã ngượng tới nỗi nhảy lên, mặt ửng hồng như thoa một lớp son môi.

Kỳ nghỉ hè khi ở thủ đô, cậu nằng nặc đòi mặc đồ vest của Tiêu Ngộ An, nhưng cậu thấp bé hơn Tiêu Ngộ An đôi chút, dáng người cũng không như đàn ông trưởng thành, nên bận không vừa bộ vest.

Thế là Tiêu Ngộ An dẫn cậu đi một tiệm may đo kích cỡ người, mà chuyện xảy ra về sau làm cậu quên mất bộ đồ vest ấy.

Nhưng Tiêu Ngộ An không quên.

Hết chương 64.

***

Tác giả có điều muốn nói.

Chương này viết thêm.

Dưới đây là tiểu kịch trường của cục mochi Minh Thứ.

Minh Thứ hay để ý nghĩ nhiều là một bé ngoan khi làm sai chuyện sẽ ngoan ngoãn nhận phạt, nhưng cậu rất sợ đau, lúc bé khi ở trường gây chuyện, trở về sẽ tìm cụ Tiêu để vòi cây roi mây dùng để hù Tiêu Cẩm Trình, xong lại tìm thật nhiều vải bông quấn đầu cây ấy lại, giống như một cục kẹo bông gòn, sau đấy đưa cho Tiêu Ngộ An, giơ bàn tay, "Anh ơi, bé sai rồi, anh có thể đánh lòng bàn tay của bé nè."

Tiêu Ngộ An: "..." Cục này có còn là cây roi nữa không đây?

Minh Thứ sờ tay nhỏ của mình, "Phạm lỗi thì phải bị đánh lòng bàn tay, cơ mà bé sợ đau, anh ơi, anh cứ đánh vậy đi."

Tiêu Ngộ An mà đánh xuống được mới là lạ đó.

(Phía sau còn một đoạn, nhưng ghi chú của tác giả không thể vượt quá 300 từ, nên gửi không được, đành thêm vào phần ghi chú chương sau.)

Nhấn Mở Bình Luận