Lạc Yên nghe xong thì đưa tay miết cằm, làm bộ trầm ngâm suy nghĩ mà nói:
"Hừm, 12000 USD, con số này đúng là hơi lớn so với tôi thật. Nhưng tổng số tài sản hiện tại của tôi dư sức mua được mười chiếc vòng tay này."
"Cô... cô đúng là ngoan cố! Tiểu Hồng, mở camera giám sát để cô ta khỏi từ chối đi." Quản lý Chu tức giận vô cùng, quay đầu quát to với Lê Hồng Hi.
"Cái... cái gì? Camera giám sát sao?" Lê Hồng Hi run rẩy hỏi lại.
Chết thật! Bây giờ cô ta mới nhớ ra, nơi này có lắp camera giám sát, hơn nữa còn lắp đến tận 4 cái.
Tiêu đời rồi...
Không được! Không thể để quản lý Chu và đám người kia nhìn thấy những gì xảy ra trong camera giám sát, nếu không tất cả bọn họ đều biết cô ta bịa chuyện vu oan Lạc Yên mất, hơn nữa xung quanh đây rất đông người, nếu chuyện bị bại lộ, chắc chắn sẽ có người tung video quay lại sự việc lên mạng, đến lúc đó thì cô ta không còn đường sống.
Nghĩ như vậy, Lê Hồng Hi yếu ớt nói:
"Quản lý Chu, không... không cần nhọc lòng như vậy đâu, chuyện cô ta ăn cắp không phải đã rõ như ban ngày rồi sao? Còn cần xác minh cái gì nữa..."
"Cô dám không nghe lời tôi à? Có muốn tiếp tục làm việc ở nơi này không?"
"Quản lý Chu, tôi..."
"Tôi tôi cái gì? Cô không làm được thì để tôi gọi người khác."
Dứt lời, quản lý Chu không nhìn cô ta, cũng không có kiên nhẫn để tiếp tục nghe cô ta lảm nhảm nữa, ông ta hướng về một phía khác, sau đó ngoắc tay gọi một nhân viên nữ khác ở gần đó, bảo cô ta mang máy tính đến mở đoạn video giám sát được camera ghi lại lên.
Lê Hồng Hi không còn cách nào khác, đành bất lực đứng ở một góc, nhìn đoạn video được phát ra trên máy tính, thời gian trôi qua từng giây từng phút, chậm đến mức khiến cô ta nôn nóng, khuôn mặt cô ta đang tái dần đi.
Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, hình ảnh trên màn hình máy tính lúc này sắc nét hơn bao giờ hết, âm thanh phát ra cũng vô cùng rõ ràng:
"Này, cô làm gì đấy? Ăn xin thì cút đi chỗ khác, đừng ở đây làm bẩn mắt tôi!"
"Yoo, còn tưởng là ai, hoá ra là Lạc Yên, người từng là hoa khôi làm điên đảo nam sinh toàn trường đây mà? Sao nào? Không phải cô được lòng các nam sinh lắm sao? Sao bây giờ lại lưu lạc đến mức đi làm ăn xin thế này? Đã vậy còn đứng trước nơi này sờ mó lung tung, định giở trò gì đây hả?"
"Nhìn cái gì mà nhìn? Còn không cút đi, đứng đây làm gì? Làm hỏng một món đồ ở đây thì cô có đền nổi không? Nói cho cô biết, đồ đây đây toàn là đồ cổ giá lên đến hàng vạn cả đấy."
"Tôi muốn mua đồ ở đây, có thể xem trước chiếc vòng này không?" Đây là lời của Lạc Yên.
"Ăn cắp, có ăn cắp! Cô gái kia, tôi không ngờ, thật sự không ngờ cô lại hành động bỉ ổi như vậy. Nhìn bề ngoài thì cũng không đến nỗi nào, khuôn mặt sáng sủa xinh đẹp, vậy mà lại đi ăn cắp chiếc vòng tay cẩm thạch này ngay trước mắt tôi, cô không cảm thấy xấu hổ sao? Tôi biết cô là ăn xin, sống cũng chẳng dễ dàng gì nhưng đối với cô, đồng tiền thật sự còn quý hơn cả lòng tự trọng sao? Cô không cảm thấy có lỗi với những người sinh ra cô?"
Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, hình ảnh trên màn hình máy tính khiến bọn họ vô cùng khiếp sợ. Bởi vì sau khi Lạc Yên đưa ra yêu cầu, bọn họ chỉ thấy Lê Hồng Hi dừng lại khoảng hai giây, dường như đang tính toán chuyện gì đó, sau đó thoải mái lấy vòng tay từ trong tủ kính ra đưa cho Lạc Yên. Mà trong đoạn video ghi lại từ camera giám sát, Lạc Yên khi đó chỉ vừa mới kịp cầm lấy vòng tay, vừa đưa lên trước mặt nhìn một lượt, còn chưa kịp nhìn kĩ thì Lê Hồng Hi đã hét toáng lên vu khống cô là đồ ăn cắp, sau đó, mọi chuyện diễn ra cho đến bây giờ.
"Nói như vậy... Từ nãy đến giờ, người chịu ủy khuất không phải ai khác, chính là cô gái có khuôn mặt xinh đẹp kia sao...?" Sau khi đoạn video kết thúc, không biết ai đã lên tiếng trước. Lời của người này vừa dứt, bầu không khí xung quanh bỗng trầm xuống, im lặng đến nặng nề, dòng chảy thời gian như ngừng lại, tất cả mọi người đều quay sang nhìn nhau, không biết nên nói gì cho phải.
Bọn họ không nhìn bằng chứng, chỉ nghe thấy tiếng hô của Lê Hồng Hi, liền cho rằng đó là sự thật, lại không ngờ chân tướng sẽ như thế này.
Hoá ra, từ đầu đến cuối đều là Lê Hồng Hi một mực gây chuyện.
Hoá ra, từ đầu đến cuối bọn họ mắng nhầm người.
Hoá ra, cô gái mà bọn họ vẫn luôn cho là đồ ăn cắp kia từ đầu đến cuối đều lẳng lặng chịu đựng không nói gì.
Hoá ra,...
Quản lý Chu lúc này cũng ngơ ngác không kém, ai mà ngờ...
Ông ta tức giận quay sang nhìn Lê Hồng Hi, cảm nhận được ánh mắt giận dữ của ông ta, Lê Hồng Hi co rụt người lại, không dám hé một lời.
Chưa dừng lại ở đó, thanh âm thảo luận của mọi người khiến cô ta như phát điên.
"Hoá ra nãy giờ đều do nhân viên kia bịa chuyện, tôi còn tưởng cô ta nói thật nữa chứ, đúng là..."
"Thời buổi bây giờ, nhân viên bán hàng đều nham hiểm như vậy sao?"
"..."
Mà Uông tổng cũng sửng sốt, vốn nghĩ rằng bản thân chắc chắn có thể chơi đùa được mỹ nhân này, không ngờ chân tướng lại hoàn toàn khác so với những gì ông ta nghĩ.
Nhưng nhớ đến vừa rồi Lạc Yên sỉ nhục ông ta như vậy, buông tha cho cô là việc không thể nào. Ông ta không cam tâm, ông ta muốn đè cô dưới thân mình, hung hăng chà đạp, mắng chửi cô cho thoả cơn giận.
Ánh mắt Uông tổng khẽ đảo, sau đó, lúc mọi người còn chưa hồi thần, ông ta lên tiếng:
"Lần này đúng là cô đã chịu oan, nhưng vừa nãy cô đã sỉ nhục tôi như vậy, tôi cảm thấy cô phải đền bù tổn thất tinh thần cho tôi."
"Như thế này đi, tối nay, cô đến nhà tôi, hầu hạ tôi một đêm là được rồi, tôi sẽ không để bụng chuyện xảy ra ngày hôm nay."
"Tiền lương hàng tháng cô có vẻ như rất thấp phải không? Nếu cô khiến tôi hài lòng, không cần cô phải vất vả đi làm, tôi cũng có thể cấp cho cô phí sinh hoạt mỗi tháng."
Ông ta vừa dứt lời, ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về phía ông ta. Vẫn là những lời chỉ trích gay gắt như trước, nhưng khác với hồi nãy, lần này đối tượng lại chuyển thành ông ta:
"Uông tổng, ông đừng quá đáng."
"Ông nghĩ một người có thể mua được 10 chiếc vòng tay cổ cẩm thạch giá 12000 USD sẽ để ông bao nuôi sao?"
"Ông nghĩ..." Lời của người này còn chưa dứt, Uông tổng đã tức giận trừng bọn họ, quát lên:
"Câm miệng, bớt xen vào chuyện của tao."
Lạc Yên liếc mắt nhìn ông ta, vẫn câu nói cũ:
"Ông rất xấu, chồng tôi đẹp hơn ông nhiều."
Nghe cô nói xong, đôi mắt ông ta trừng lớn, kinh ngạc hỏi:
"Chồng? Cô đã có chồng sao?"
"Đúng vậy, không những thế, anh ấy còn đẹp hơn ông gấp mười, à không, là gấp hai mươi lần."
Cũng không biết trùng hợp thế nào, đúng lúc này, thanh âm của Âu Dực vang lên:
"Đúng vậy, tôi đẹp trai hơn ông nhiều."
"Mày... mày là thằng ranh nào? Cút ra đây tao xem." Ông ta thở hổn hển, quay đầu nhìn ngang nhìn dọc rồi quát lên. Chỉ thấy thân hình cao lớn của Âu Dực từ từ xuất hiện, bước về phía ông ta, đi bên cạnh anh còn có một người đàn ông khác, là Lục Duy Khiêm - chủ nhân của nơi này.
Lục Duy Khiêm nở nụ cười tươi như hoa, Âu Dực ánh mắt lạnh lẽo nhìn Uông tổng.
"Âu... Âu tổng." Giọng nói ông ta run rẩy, sắc mặt tái mét.
"Âu tổng, ngài... ngài là chồng của con đàn bà, à nhầm, ngài là chồng của quý cô này sao?"
Âu Dực không trả lời ông ta, anh bước thẳng sang nơi mà Lạc Yên đang đứng, bàn tay to lớn khẽ xoa đầu cô, nhẹ giọng nói:
"Không sao chứ?"
Lạc Yên nghe thấy thanh âm dịu dàng đầy quan tâm này của anh, trong lòng không những không cảm thấy vui vẻ, ngược lại càng thêm mất mát. Anh đúng là tài giỏi, khả năng diễn xuất hơn người, thái độ đối với cô ở trước mặt người ngoài và khi không có ai hoàn toàn khác nhau. Ánh mắt Lạc Yên buồn rười rượi, dù vậy nhưng cô vẫn phối hợp diễn với anh. Lạc Yên ngoan ngoãn lắc đầu, thanh âm mềm mại:
"Em không sao."
Nhìn hai người như thế này... Uông tổng không cần anh trả lời cũng đã biết được đáp án.
Ánh mắt ông ta hiện lên tia hoảng sợ. Tiêu đời rồi! Động đến ai không động, lại xui xẻo đến mức động đến người của Âu Dực.
Lần này... ông ta xong thật rồi!
Ông ta run rẩy ngẩng đầu, cố gắng tìm kiếm một chút hy vọng:
"Âu tổng, chuyện vừa rồi chỉ là hiểu nhầm, ngài đừng để tâm nhé."
Ông ta nói xong, đợi một lúc lâu sau, Âu Dực mới quay đầu nhìn ông ta, anh nhàn nhạt nói:
"Ông là Uông Hải Điền, người mà một tuần trước vừa đến tìm gặp tôi, muốn hợp tác với tôi phải không?"
Thấy anh nhớ được tên mình, Uông Hải Điền không những không vui vẻ, ngược lại càng bất an hơn, bởi ông ta cảm nhận được chuyện sắp xảy ra với ông ta chắc chắn là không phải chuyện tốt lành gì. Sắc mặt Uông Hải Điền tái mét, run rẩy trả lời anh:
"Đúng... đúng vậy ạ!"
Âu Dực nhướng mày, thanh âm cất cao thêm vài phần, trong đôi mắt lạnh lùng của anh như có như không hiện lên ý cảnh cáo, khiến Uông Hải Điền vừa lo lắng vừa run sợ.
"Nghe nói ông muốn bao nuôi vợ tôi?" Anh hỏi.
"Tôi... tôi..." Ông ta lắp bắp, mãi không nói thành câu hoàn chỉnh, Âu Dực chờ đợi hồi lâu vẫn không có được câu trả lời trôi chảy mà anh muốn, kiên nhẫn đã sắp cạn kiệt.
"Vốn dĩ tôi định đồng ý chuyện hợp tác, nhưng nhìn tình hình hiện tại... tôi cảm thấy chuyện hợp tác này không cần thiết nữa."
Uông Hải Điền nghe xong, còn chưa kịp tìm lý do để bào chữa cho bản thân thì cơ thể đã không chịu nổi, ngã xuống đất rồi ngất xỉu. Đám người xung quanh thấy mọi chuyện đã dần lắng xuống thì cũng không vây xem nữa, dòng người dần dần thưa đi, trả lại sự bình yên vốn có cho khu bán đồ cổ.
Âu Dực một ánh mắt cũng không để lại cho Uông Hải Điền, lực chú ý chả anh không đặt trên người lão ta mà bị Lạc Yên thu hút, anh nhìn chiếc vòng tay mà Lạc Yên đang cầm rồi lại nhìn cô, sau đó lên tiếng hỏi:
"Em muốn mua chiếc vòng tay này?" Tuy rằng anh đang hỏi cô nhưng ngữ khí lại vô cùng chắn chắn, dường như anh đã biết được chuyện này. Lạc Yên cũng không giấu diếm anh, cô cong môi nở nụ cười, nhẹ nhàng gật đầu. Âu Dực thấy vậy, vội vàng quay đầu hướng ánh mắt về phía Lục Duy Khiêm đang đứng xem trò bên cạnh mình, Lục Duy Khiêm không cần anh lên tiếng cũng biết được anh đang muốn gì. Hắn mỉm cười, sau đó nói với quản lý Chu đang run rẩy đứng ở phía sau:
"Còn chần chừ gì nữa? Chờ tôi nhắc ông mới chịu làm à?"
Quản lý Chu giật mình, vội vàng khom lưng bước đến nói với Lạc Yên: "Tiểu thư muốn mua nó sao? Tôi gói lại cho tiểu thư nhé?" Nói rồi ông ta không đợi Lạc Yên phản ứng, lập tức cầm lấy chiếc vòng trên tay cô rồi cho vào hộp gỗ đóng gói cẩn thận, sau khi xong việc, quản lý Chu nở nụ cười nịnh bợ đưa tận tay cho Lạc Yên. Thái độ thay đổi 180° này của ông ta khiến Lạc Yên không biết nên nói gì, nếu không phải cô là người trong cuộc, có lẽ chính cô cũng không tin người đàn ông trung niên đang cúi đầu khom lưng đầy cung kính này lại chính là gã quản lý ngang ngược, không nói lý lẽ, nhìn mặt mà bắt hình dong vào mấy phút trước.