Xe lái đến trước cổng, Lạc Mạn lái thẳng vào trong sân nhà, sau đó nhẹ nhàng đỡ Âu Dực đang mơ màng xuống xe rồi đưa vào trong nhà, đi đến phòng ngủ của cô ta. Vừa đặt anh xuống giường, Lạc Mạn liền không chờ được nữa, bàn tay mon men đến gần, chậm rãi cởi chiếc áo sơ mi trắng trên người anh xuống.
Không quá năm giây sau, cơ bắp rắn chắc của người đàn ông lộ ra cùng làn da màu đồng tuyệt đẹp. Lạc Mạn si mê nhìn cơ thể của người trước mắt, cô ta tiến lại gần, khuôn mặt áp sát Âu Dực, cánh môi cách môi anh chỉ khoảng vài milimet. Ngay khi hai đôi môi sắp tiếp xúc nhau, Âu Dực bỗng nhiên mở to mắt ngồi bật dậy, lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mắt, Lạc Mạn vì động tác bất ngờ này của anh mà bị đẩy về phía sau, suýt chút nữa ngã xuống giường. Cô ta ngơ ngác nhìn anh, trong đầu loạn cào cào, còn đang cố gắng tìm lý do để biện minh cho hành động vừa rồi của mình thì chợt thấy ánh mắt Âu Dực hơi dịu lại. Anh nhìn Lạc Mạn, ánh mắt thoáng hiện lên tia buồn bã, như thể trong lòng có tâm sự. Cái nhìn này của anh khiến trong lòng Lạc Mạn run lên, trái tim cô ta đập nhanh hơn. Cô ta khó khăn nuốt nước bọt, cẩn thận thăm dò người đàn ông trước mắt:
"Âu Dực, Âu Dực?"
Âu Dực mơ màng, thanh âm hạ thấp: "Tôi ở đây."
Tôi ở đây...
Đứng trước một người đàn ông xuất sắc như vậy, nghe được ba chữ này, không có người phụ nữ nào không rung động cả, bao gồm cả Lạc Mạn. Vốn dĩ trước kia cô ta chỉ coi anh như một công cụ để cô ta thoả sức hành hạ tinh thần em gái của mình, nhưng bây giờ... dường như có gì đó đã thay đổi.
Lạc Mạn rũ mắt, lần đầu tiên cô ta cảm thấy hối hận vì đã tự tay đẩy Âu Dực và Lạc Yên chết tiệt kia lại gần nhau. Đáng lẽ ra cô ta không nên manh động như thế mới phải. Nhưng với tình hình bây giờ, có lẽ ít nhất một năm sau Lạc Yên và Âu Dực mới ly hôn, một năm, thời gian quá lâu, cô ta không đủ kiên nhẫn để chờ đợi, cách duy nhất bây giờ để ép buộc Âu Dực ly hôn chính là mang trong mình giọt máu của anh.
Thật ra trước kia, không phải là cô ta chưa từng nghĩ đến việc này. Trong thời gian quen biết Âu Dực, không ít lần cô ta mập mờ đề cập đến việc lên giường, nhưng Âu Dực lại nhất quyết không đồng ý, anh nói rằng muốn làm việc này vào đêm động phòng của hai người, như vậy mới có ý nghĩa. Lạc Mạn lúc đó đang trong hình tượng cô gái ngây thơ, cô ta không còn cách nào khác ngoài im lặng, bao nhiêu bất mãn cũng chỉ dám để trong lòng.
Lạc Mạn nhìn Âu Dực, trong mắt loé lên tia sáng không rõ nghĩa. Cô ta lấy lại dũng khí, một lần nữa ghé sát người anh, sau khi xác định anh vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, Lạc Mạn càng lớn mật hơn. Chỉ thấy cô ta đưa hai tay ra phía sau, dùng một động tác đơn giản kéo dây kéo của chiếc váy xuống, hai giây sau, trên người Lạc Mạn chỉ còn lại nội y đỏ rực. Cô ta vòng tay qua cổ Âu Dực, khoé môi hơi nhếch lên, tiếp tục làm chuyện vừa nãy.
Qua hai phút, nụ hôn kết thúc, cả người Lạc Mạn đều nóng lên, ham muốn trong mắt hiện lên rõ rệt. Lạc Mạn đặt tay xuống phía dưới, ngay khi cô ta chuẩn bị cởi thắt lưng của anh ra thì đột nhiên nghe thấy anh thủ thỉ:
"Tiểu Lạc, tôi đợi em lâu lắm rồi, sao em vẫn chưa đến gặp tôi..."
Tiểu Lạc...
Nghe thấy anh gọi như vậy, Lạc Mạn hoang mang, bàn tay đang đặt ở nơi thắt lưng cũng dừng lại.
Chẳng phải ngày thường Âu Dực thường gọi cô ta là Mạn Mạn sao, hôm nay anh say rượu nên đổi gió? Lạc Mạn còn chưa tìm ra đáp án thì câu nói tiếp theo của Âu Dực đã trả lời thay cô ta.
"Tiểu Lạc, quần áo em bẩn hết rồi kìa, nhanh đến gặp tôi đi, tôi dẫn em đến trung tâm thương mại mua cho em thật nhiều quần áo mới..."
"Tiểu Lạc, sao em lại cứu tôi rồi biệt tăm biệt tích...? Em đúng là người con gái tàn nhẫn nhất mà tôi từng biết..."
Ánh mắt Lạc Mạn lạnh xuống, cô ta không ngu, cô ta đương nhiên biết Âu Dực đang nhắc đến ai. Không phải ai khác ngoài Lạc Yên của 12 năm trước.
Đáng ghét! Tại sao đã qua lâu như vậy rồi mà trong đầu anh vẫn còn in hình bóng đó? Lạc Yên có gì tốt? Không phải chỉ là tiện tay cứu anh thôi sao? Nếu lúc đó cô ta có mặt, cô ta cũng sẽ làm được!
Không dừng lại ở đây, Âu Dực tiếp tục thủ thỉ: "Lạc Yên..." Lần này anh đổi xưng hô: "Lạc Yên... Tại sao? Tại sao tôi đã cố gắng bỏ qua mọi thứ, để bản thân chấp nhận cô nhưng cô lại ra ngoài tư thông với kẻ khác, tại sao...?"
Mặt Lạc Mạn tái xanh, biết được anh vì những hình ảnh mà cô ta nặc danh gửi đến nên trong lòng sinh ra khoảng cách với Lạc Yên, cô ta không những không vui, ngược lại càng thêm khó chịu. Cái gì gọi là "tôi đã sắp chấp nhận cô rồi"? Lạc Yên thật sự mê người như vậy sao, mới qua bao lâu mà Âu Dực đã bị con điếm đó hút hồn?
Chết tiệt!
Lạc Mạn hít sâu một hơi, cố gắng quên đi những lời anh vừa nói. Việc quan trọng bây giờ không phải là Âu Dực đang nhớ đến ai, mà là cô ta phải có thai với anh. Nghĩ là làm, Lạc Mạn nhanh chóng cởi thắt lưng của anh.
"Cạch."
Tiếng kêu lanh lảnh tạo nên sự tương phản rõ rệt giữa đêm khuya vắng lặng, Lạc Mạn đưa tay ra phía sau áo lót rồi tháo móc, chiếc áo lót đỏ rực rơi xuống, hai vùng đầy đặn trước mặt hoàn toàn bại lộ trong không khí. Nhìn thấy da thịt trắng nõn trước mắt, trong mắt Âu Dực hiện lên vẻ mơ màng, anh đưa tay đến gần, khẽ chạm vào nơi đó. Lạc Mạn còn chưa kịp vui mừng vì anh chủ động thì đã nghe thấy giọng nói bất mãn của anh vang lên:
"Nhão quá... Hàng giả, không những nhão mà còn đung đưa như quả mướp."
Nhão quá...
Đung đưa như quả mướp...
Âu Dực nói ngực cô ta nhão, đung đưa như quả mướp...
Mặt Lạc Mạn bây giờ còn đen hơn cả đít nồi, từng câu từng chữ mà Âu Dực thốt lên, truyền vào tai cô ta rõ mồn một, như sét đánh ngang tai. Ánh mắt Lạc Mạn tối sầm, bao nhiêu ham muốn vừa trỗi dậy cũng bị lời nói của anh dập tắt triệt để.
Biểu cảm của Lạc Mạn lúc này vô cùng khó coi, mục đích ban đầu là có thai với anh cũng bị cô ta dẹp sang một bên. Mang theo sự bất mãn, Lạc Mạn đi xuống giường, bực bội mặc quần áo vào, sau đó mặc kệ Âu Dực đang mơ màng trên giường mà đi ra khỏi phòng.
Đêm nay chắc chắn là đêm khó quên nhất, bởi những lời mà Âu Dực vô tình nói ra lại mang theo đả kích nghiêm trọng.
"Khỉ thật chứ!" Trước khi hoàn toàn rời đi, Lạc Mạn quay đầu nhìn lại, còn không quên rủa thầm.
Âu Dực nằm trên giường ngủ đến quên trời quên đất, anh không hề biết rằng những lời nói vô tình trong lúc say của anh lại giúp anh giữ được "trinh tiết".
Sau này nghĩ lại, anh không khỏi cảm thấy may mắn, may mắn là anh và Lạc Mạn chưa xảy ra quan hệ, nếu không mọi chuyện thật khó nói... 𝖭hanh nhất tại [ TR𝘂𝖬TR𝑼 Y𝐄𝖭.𝘝𝖭 ]
Sáng hôm sau.
Âu Dực tỉnh lại trong mơ màng, còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì đầu óc đã bị một cơn đau ập đến. Anh khẽ nhắm mắt, đưa tay chống đỡ huyệt thái dương, lông mày hơi nhíu lại. Qua hai phút sau, anh mới từ từ thích ứng được. Âu Dực mở mắt ra, phát hiện căn phòng trước mắt hoàn toàn xa lạ, cả chiếc giường mà anh đang nằm cũng không hề quen thuộc. Nhận ra điều này, trong mắt anh hiện lên vẻ không vui.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao anh lại ở đây?
Lúc anh còn đang hoang mang, kí ức vào tối hôm qua đột nhiên ùa về. Hình như anh và Lạc Yên xảy ra tranh cãi, trong lúc tức giận, anh đi đến quán bar Dạ Sắc, sau đó... kí ức dừng lại ngang đây, rồi anh tỉnh lại trong một căn phòng xa lạ.
Âu Dực cố gắng nhớ tiếp, nhưng mãi vẫn không nhớ được sau đó đã xảy ra những chuyện gì. Anh thở dài, sau khi cơn đau đầu đã qua đi, anh đứng dậy rồi đi ra khỏi phòng.
Âu Dực đi quanh nhà một lúc mới nhìn thấy Lạc Mạn đang loay hoay ở phòng bếp. Anh ngạc nhiên vô cùng, vội vàng đến gần cô ta, cất giọng hỏi: "Mạn Mạn, đêm qua..."
Lạc Mạn sớm đã nghe thấy tiếng bước chân của anh, những lời cần nói đều được cô ta chuẩn bị kĩ càng. Mặc dù trong lòng còn nhớ về những lời nói của Âu Dực vào đêm qua, nhưng cô ta không thể tức giận ra mặt, chỉ có thể miễn cưỡng tươi cười. Lạc Mạn quay đầu, nhẹ giọng đáp:
"Đêm qua em phát hiện anh say rượu, đứng dựa vào xe ở lề đường, sợ sẽ có người nhìn thấy nên em đưa anh về đây. A Dực, anh sẽ không trách em chứ?"
Âu Dực cười khẽ: "Sao anh có thể trách em được? Cảm ơn em đã đưa anh về."
Lạc Mạn biết thế nào anh cũng trả lời như vậy, cô ta bẽn lẽn cúi đầu, sau đó làm ra vẻ ngập ngừng nói: "A Dực, em vừa làm xong bữa sáng, anh ở lại ăn cùng em rồi hẵng đi có được không? Đã lâu rồi hai chúng ta không nói chuyện cùng nhau."
Âu Dực khó xử nhìn Lạc Mạn: "Xin lỗi, nhưng anh còn việc gấp chưa giải quyết với Lạc Yên, anh cần phải về, em đưa chìa khóa xe và điện thoại cho anh đi."
Lạc Mạn sa sầm mặt, Âu Dực không hề nể mặt cô ta ư? Mọi chuyện dường như đang phát triển theo hướng mà cô ra không khống chế được, cứ ngỡ anh sẽ không nỡ từ chối, ai ngờ anh lại vì Lạc Yên mà không chút do dự khước từ.
Lạc Mạn biết bây giờ cô ta không thuyết phục được anh, mặc dù không cam tâm nhưng cô ta lại không còn cách nào khác, đành phải miễn cưỡng đi tìm chìa khoá xe cho Âu Dực.
"Đúng rồi, hôm qua anh không mang theo gì bên người ngoài chiếc chìa khoá này cả, em không thấy điện thoại của anh."
Âu Dực trầm mặc, có lẽ anh đã bỏ quên điện thoại ở quán bar Dạ Sắc. Anh không nói gì, cầm lấy chìa quá từ trên tay Lạc Mạn rồi nhanh chóng đi đến nơi cô ta đỗ xe, sau đó lái xe rời đi. Vì đang gấp gáp nên anh không chú ý đến Lạc Mạn, đến cả lời tạm biệt cũng quên không nói, khiến mặt cô ta lại một lần nữa đen như đít nồi.
Nhìn chiếc xe ngày càng khuất dần, ánh mắt Lạc Mạn lạnh xuống. Thái độ của Âu Dực đối với cô ta ngày càng kì lạ, rốt cuộc là tại sao?
Không cần suy đoán, chắc chắn là do con điếm Lạc Yên kia đã giở trò! Chắc chắn ở nơi cô ta không nhìn thấy, Lạc Yên đã không ít lần đặt điều nói xấu, cho nên Âu Dực mới xa cách với cô ta như vậy.
Hừ, Lạc Yên, mày chẳng đắc ý được bao lâu đâu, tao làm sao có thể để cho mày sống yên ổn được chứ.
Sau khi quy chụp và lên kế hoạch chơi đùa Lạc Yên, Lạc Mạn thoả mãn đi vào trong nhà. Còn chưa kịp ăn sáng thì điện thoại đã reo chuông, Lạc Mạn nhìn cái tên trên màn hình, phát hiện người gọi đến không phải ai khác, chính là Lâm Dương.
Tay cô ra khẽ run, chần chừ vài giây mới bắt máy.
"Có chuyện gì?" Lạc Mạn cố gắng giả vờ bình tĩnh hỏi.
"Lạc Mạn, không phải cô quên cô đã hứa gì với tôi rồi chứ?" Lâm Dương cười lạnh nhắc nhở cô ta.
Rốt cuộc cũng đến rồi...
Dù đã cố gắng làm như không có gì nhưng trong giọng nói của Lạc Mạn vẫn khó tránh khỏi có chút run rẩy: "Hôm nay tôi bận rồi, hẹn cậu..." Lạc Mạn còn chưa nói xong thì Lâm Dương đã lạnh lùng ngắt lời: "Lạc Mạn, cô không có quyền lên tiếng ở đây. Cô đã đồng ý phục vụ tôi thì phải giữ lời, nếu trong vòng một giờ tới mà cô không có mặt ở điểm hẹn cũ, tôi sẽ tung những hình ảnh tuyệt vời của hai chúng ta vào năm năm trước đấy."
Nhắc đến những hình ảnh kia, ánh mắt Lạc Mạn không giấu được sự sợ hãi. Cô ta khó khăn nuốt nước bọt, khẽ "ừ" một tiếng, nhanh chóng tắt máy rồi rời đi trong gấp gáp.
Đáng thương cho Lạc Mạn, bị lòng đố kỵ che mờ mắt, đến mức phải đánh mất bản thân chỉ để thoả mãn thú vui hành hạ em gái.