Thật ra Trần Khôn nói dối, anh đã ăn sáng, nhưng vẫn muốn được gần gũi với cô hơn nên mới nói như vậy.
Có thể ở bên cô gái mình thích một giây, cái gì cũng đáng giá.
Trong lúc ăn cơm, Lạc Yên không cẩn thận để lọn tóc suýt chút nữa chạm vào bát canh, vẫn là Trần Khôn kịp thời phản ứng, giúp cô vén lọn tóc lên, sau đó không nhịn được mà xoa đầu cô.
"Em cẩn thận một chút." Trần Khôn nói với ngữ điệu trách móc, không giấu được ý cười trong đó.
Lạc Yên hơi mất tự nhiên, mặc dù là người ta giúp cô vén tóc, nhưng hành động xoa đầu ở sau có phải là thân mật quá rồi không? Cô nhớ đến những lời đồn ở trong bệnh viện, rằng bác sĩ Trần thích cô, nhưng cô vẫn luôn không cho rằng đây là sự thật.
Ngẫm lại ánh mắt mà Trần Khôn nhìn cô lúc nãy, Lạc Yên không mù, cô đương nhiên nhìn ra một phần tình cảm trong đó.
Nếu là trước kia, nếu chưa đăng ký kết hôn, bị Âu Dực tổn thương như vậy, cô sẽ suy xét chấp nhận Trần Khôn, nhưng hiện tại tên của cô đã nằm trên giấy kết hôn với Âu Dực, theo lý mà nói thì cô không nên tiếp xúc nhiều với Trần Khôn, tránh cho cả cô và đối phương đều khó xử.
Nghĩ là làm, sau khi ăn xong, Lạc Yên lập tức thanh toán tiền rồi rời đi trước, lấy lí do là tìm Diệp Diệp có việc, đến khi Trần Khôn kịp phản ứng lại thì cô đã đi xa, chỉ để lại cho anh một bóng lưng đang khuất dần.
Cánh môi Trần Khôn khẽ mấp máy, định gọi cô lại nhưng cuối cùng vẫn không làm.
Hồi nãy thái độ của cô hơi kì lạ, có phải tình cảm của anh đã rõ ràng quá rồi không? Thật ra anh không cố ý, chỉ là anh quá yêu cô, những hành động kia tạo ra trong vô thức.
Hy vọng cô sẽ không vì thế mà tránh mặt anh.
Trần Khôn thở dài, sau khi thanh toán tiền xong, ngay lúc anh chuẩn bị vào trong thì đột nhiên phát hiện phía sau thân cây truyền đến động tĩnh.
Là ảo giác của anh sao? Hay thật sự có người ẩn nấp ở trong đó?
Trần Khôn còn chưa kịp đi xác nhận, bác sĩ Trương bất ngờ vỗ vai anh từ phía sau: "Tiểu Trần, sao lại ở đây? Không vào trong sao?"
Trần Khôn do dự, dưới ánh mắt nóng rực của bác sĩ Trương, rốt cuộc anh cũng bỏ chuyện đi xác nhận qua một bên.
Có lẽ là ảo giác của anh thôi, người ta rình rập anh và Lạc Yên làm gì chứ, hai người cũng chẳng phải là minh tinh.
Nghĩ như vậy, anh theo bác sĩ Trương đi vào bên trong.
Cùng lúc đó, ở phía sau thân cây.
Lục Duy Khiêm tay cầm điện thoại khẽ thở phào.
"Phù, may là hắn chưa phát hiện ra."
Lục Duy Khiêm nhìn những tấm hình mà mình chụp được, không khỏi hài lòng.
"Chậc, ôm eo, đỡ lấy nhau, vén tóc, xoa đầu, ăn cơm cùng nhau... Những hình ảnh này đều sẽ đến tay Âu Dực hết."
Lục Duy Khiêm gõ liên tục trên điện thoại, đến khi nhấn phím gửi đi, trên mặt hắn mới lộ ra một nụ cười.
"Lạc Yên, thật xin lỗi, nhưng tôi bất đắc dĩ mới phải làm vậy."
Xong việc, Lục Duy Khiêm rời đi.
Vốn dĩ hôm nay đến đây là để khám định kỳ, không ngờ lại thu được thành quả lớn như vậy, để tránh sau này bị Lạc Yên nghi ngờ, hắn vẫn nên đến bệnh viện khác tái khám thì hơn.
Dù sao thì... hắn còn muốn có được Lạc Yên, cô tốt đẹp như vậy, Âu Dực làm sao xứng?
Đợi đến khi trả xong mối thù giết em gái, có được gia sản Âu gia, hắn sẽ cho cô tất cả.
"Lạc Yên, chờ tôi."
...
Ngày hôm nay trôi qua như mọi ngày, đến 5 giờ chiều, tất cả mọi người đều tan làm.
Khác với hôm qua, rõ ràng hôm qua Lạc Yên chỉ muốn thời gian trôi qua càng nhanh càng tốt, để cô có thể trở về ăn cơm cùng Âu Dực, nhưng hôm nay cô một chút cũng không muốn trở về.
Trở về để nhận lại sự lạnh nhạt từ anh, cô không thích.
Diệp Diệp dường như nhìn ra tâm trạng của cô đang không tốt, cô ấy bước đến bên cạnh cô, nhẹ giọng hỏi:
"Vị kia lại làm khó cậu sao?'
Vị kia ở đây không cần nói cũng biết, là Âu Dực.
Lạc Yên lắc đầu, cô không muốn Diệp Diệp phải lo lắng cho cô.
Làm bạn với nhau nhiều năm như vậy, chỉ cần một ánh mắt, Diệp Diệp cũng có thể đoán ra cảm xúc của Lạc Yên. Cô ấy mỉm cười, rất hiểu chuyện mà không tiếp tục nhắc đến chuyện này nữa, chỉ nhẹ nhàng nói:
"Tớ biết một quán rượu mới mở, ở đó rất yên tĩnh, không ồn ào như ở quán bar, chúng ta đến thử không?"
Lạc Yên gật đầu, cô cần một nơi để giúp bản thân nhẹ nhõm hơn.
Hai người đi đến quán rượu, hình như Diệp Diệp đã đến đây vài lần, rất thân quen với chủ quán. Vừa bước vào quán, cô ấy đã hô lên: "Dì Lâm, cho chúng cháu hai chai rượu whisky!"
Bà chủ được gọi là dì Lâm kia nhìn thấy Diệp Diệp thì mỉm cười: "Diệp Diệp lại đến sao, đây là..."
Diệp Diệp nhìn sang bên cạnh, giới thiệu: "Dì Lâm, đây là Lạc Yên, tri kỷ của cháu." Rồi lại nói với Lạc Yên: "Yên Yên, đây là dì Lâm, bà chủ ở đây, thím ấy rất thân thiện, cậu cứ tự nhiên nhé."
Lạc Yên gật đầu cười cười với dì Lâm.
Dì Lâm nghe Diệp Diệp giới thiệu xong, kinh ngạc không thôi: "Lạc Yên sao? Chẳng phải là..."
Diệp Diệp lắc đầu, ý bảo dì Lâm đừng nói nữa, dì Lâm cũng ý thức được bản thân thất thố, không tiếp tục nói mà đi pha rượu cho hai người.
Lạc Yên hơi khó hiểu: "Dì ấy biết tớ sao?"
Diệp Diệp vỗ vỗ vai cô: "Đừng để ý, cậu là vợ Âu Dực, Âu Dực lại rất nổi tiếng, dì ấy kinh ngạc cũng là điều bình thường.
Lí do này khá thuyết phục, Lạc Yên cũng không nghĩ nhiều nữa, điều này khiến Diệp Diệp thở phào.
Chẳng bao lâu sau, dì Lâm đã đưa rượu ra, sau đó rời đi. Trong góc khuất chỉ còn lại hai người, Lạc Yên rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, bật khóc:
"Diệp Diệp, cậu nói xem... là tớ ngu ngốc hay do Âu Dực vô tình..."
"Có chuyện gì xảy ra với cậu? Anh ta lại ức hiếp cậu sao? Đừng giữ trong lòng, kể cho tớ nghe đi..."
Lạc Yên nức nở: "Diệp Diệp, cậu không biết đâu, trái tim của Âu Dực chắc chắn làm bằng sắt, anh ta lạnh lùng đến mức không thể tin được, anh ta..."
Trò chuyện với Diệp Diệp đến tận 8 giờ tối, tâm trạng của Lạc Yên cũng đỡ hơn phần nào, cô nhìn đồng hồ, cũng đã khá muộn. Cô kéo Diệp Diệp đứng dậy, sau đó đi đến quầy thanh toán tiền, tạm biệt Diệp Diệp rồi trở về nhà.
Mặc dù đã chuẩn bị trước tâm lý, nhưng khi bước vào cửa, cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của anh, cô vẫn không khỏi đau đớn. Lạc Yên quyết định ngó lơ anh, cô định bước lên lầu, nhưng chân vừa đi đến chân cầu thang đã bị anh dùng cơ thể ngăn lại.
"Lạc Yên, cô giải thích đi!" Thanh âm của anh lạnh lẽo đến cực độ, Lạc Yên còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì anh đã đưa điện thoại đến trước mắt cô.
"Tấm hình này là sao?" Anh hỏi một lần nữa.
Lạc Hên ngước mắt nhìn điện thoại, trên màn hình là hình ảnh Trần Khôn đỡ lấy eo cô, chưa dừng lại ở đó, Âu Dực còn lướt qua để cô nhìn thêm vài tấm, đều là cảnh tượng ấm áp giữa cô và Trần Khôn do góc chụp gây nên.
"Anh cho người theo dõi tôi?" Đây là câu đầu tiên mà Lạc Yên hỏi sau khi nhìn thấy những tấm hình.
Âu Dực vốn định phủ nhận, vì những tấm hình này là do một tài khoản nặc danh gửi đến email cá nhân của anh, nhưng nhìn ánh mắt tức giận của cô, anh cũng chẳng muốn giải thích nữa, vì vậy thừa nhận: "Phải, tôi cho người theo dõi cô đấy."
Lạc Yên siết chặt bàn tay: "Được, anh được!"
Âu Dực thấy cô như vậy thì càng thêm chắc chắn với suy đoán trong lòng, nhưng anh vẫn hỏi cô thêm lần nữa: "Cô và người đàn ông trong hình là thế nào, tại sao lại thân mật như vậy?"
Lạc Yên mệt mỏi nhìn anh, cô cũng chẳng buồn giải thích, dù sao anh cũng không tin, cô hờ hững nói: "Anh nghĩ thế nào thì là thế ấy."
Âu Dực càng thêm tức giận: "Cô và anh ta có một chân với nhau?"
Lạc Yên không muốn nói nhiều, bây giờ cô chỉ muốn nghỉ ngơi, cô không chút để ý, thừa nhận tất cả những điều không có thật: "Ừ, tôi ngoại tình, tôi yêu anh ta."
Âu Dực vung tay lên, còn chưa chạm đến người cô thì đã bị câu nói của cô làm cho khựng lại.
"Thế nào, anh định đánh tôi? Âu Dực, sao anh có thể vô lý đến thế? Anh và Lạc Mạn mập mờ thì được, tôi và người đàn ông khác thì không được? Tại sao?"
Âu Dực buông thõng cánh tay, đúng vậy, tại sao...
Âu Dực rũ mắt, nhìn bộ dạng cô hờ hững như vậy, một cỗ lửa giận không rõ tên bùng phát lên, khiến anh đánh mất lý trí.
Anh tiến lại gần cô, dùng sức ép cô vào bức tường, mặc cho Lạc Yên vô lực giãy dụa.
"Anh... Anh làm gì... Âu Dực, anh không được..." Những lời nói tiếp theo của cô bị cánh môi anh chặn lại.
Cảm giác mềm mại đánh úp tới khiến Lạc Yên mơ hồ, cánh môi anh lành lạnh, điên cuồng hôn cô ngấu nghiến.
Mặc dù đang không rõ ràng nhưng Lạc Yên vẫn không quên chống cự, hai tay cô liên tục đấm mạnh vào ngực anh, chỉ mong anh buông tha cho mình.
Lạc Yên cực lực chống cự, cô quên mất rằng cô chỉ là một cô gái chân yếu tay mềm, sức lực của cô có thể lớn được bao nhiêu chứ? Đối với Âu Dực mà nói, những nắm tay của cô chẳng khác gì gãi ngứa, vì vậy anh càng thêm càn rỡ.
Môi lưỡi anh quét qua, đầu lưỡi xâm nhập vào khoang miệng cô, mang theo một trận tê dại. Lạc Yên hít thở không thông, lực chống cự càng lúc càng yếu, cho đến khi cơ thể bị anh bế lên, cô mới ý thức được những chuyện vừa xảy ra.
Âu Dực hôn cô!
Nếu là hai ngày trước đây, cô nhất định sẽ không chút do dự mà cùng anh tận hưởng khoảnh khắc hai môi chạm nhau, nhưng bây giờ cô chỉ thấy đau...
Lạc Yên vùng vẫy, cố gắng dùng sức thoát khỏi anh, nhưng cô vừa bị anh hôn đến mềm nhũn cả người, sức lực gần như bằng không, cứ thế bị anh bế đến bên chiếc giường rồi vứt mạnh cô xuống.
Âu Dực không chờ đợi được nữa, nơi nào đó của anh đã vươn cao, hiện tại anh chỉ muốn đè cô ra, hung hăng chiếm đoạt.
Lạc Yên nằm trên giường, bên tai cô truyền đến tiếng động cởi thắt lưng, cô hoảng sợ nhìn người đàn ông quen thuộc mà xa lạ trước mắt.
Âu Dực lúc này hoàn toàn khác với Âu Dực mà cô vẫn luôn nhìn thấy hàng ngày.
Cơ thể anh tiến lại gần, đè lên người cô, nhiệt độ nóng hổi truyền qua da thịt khiến cô rùng mình. Bàn tay anh len lỏi trượt trên người cô, từ eo trườn lên nơi đầy đặn khẽ xoa nắn.
Cảm nhận được nơi nóng hổi nào đó đang cọ xát với cơ thể mình, Lạc Yên run lên, cô dùng hết sức đẩy anh ra nhưng chẳng có tác dụng gì. Bất lực, cô khóc nấc lên, chưa bao giờ cô yếu đuối đến thế.
"Âu Dực, anh chỉ giỏi ức hiếp và cưỡng ép tôi thôi, anh muốn làm gì thì làm đi, tôi nằm yên cho anh chiếm đoạt tất cả!"
Thanh âm nức nở của cô gái khiến động tác trên tay Âu Dực khựng lại, vẻ điên cuồng trong đáy mắt cũng dần dần rút đi.
Ý thức và lý trí quay trở lại, khiến anh sững sờ hồi lâu. Lạc Yên nhân lúc anh thất thần, cô đẩy mạnh anh ra, sau đó chạy khỏi phòng, mặc cho quần áo trên người xộc xệch.
Âu Dực nhìn xuống cơ thể mình, một tay anh đang dừng lại ở động tác cởi quần trong. Anh trầm mặc nhìn về hướng cô gái vừa chạy đi, sau đó lẳng lặng không tiếng động đi đến ban công.
Cảnh trời hôm nay thật đẹp, ánh trăng chiếu rọi qua sườn mặt đạm bạc của người đàn ông. Trông anh lúc này rất bình tĩnh, nhưng trong lòng đã sớm rối tung.
Thật may... thật may vì anh đã dừng lại kịp thời.
Âu Dực đứng tại nơi đó đến 1 giờ sáng, khi cơn buồn ngủ ập đến, anh mới quay trở lại căn phòng. Bạn đang đọc t𝗋uyện tại + T𝐑 Ù𝙈T𝐑𝑈YỆN.vn +
Nằm lên giường, hơi ấm từ cô vẫn còn đó, nhưng trên giường chỉ còn lại mỗi mình anh, một chút trống vắng khó tả...
Tầng một và tầng hai, những giấc ngủ không ngon.