Xe dừng lại trước đại sảnh, Âu Dực với một thân tây trang màu đen, vừa đặt chân xuống xe thì đã thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt.
Nhưng dường như anh đã không còn quá xa lạ với những tình huống như thế này. Sau khi bước xuống xe, anh khẽ quay người lại, tự tay mở cửa xe, để Lạc Yên bước ra ngoài.
"Vào thôi."
Có lẽ đây là hai từ nhẹ nhàng nhất mà anh nói với cô trong suốt hai ngày qua. Nhưng trong lòng cô lúc này lại không hề cảm thấy hạnh phúc, bởi vì dù ngữ điệu của anh có thay đổi thì ánh mắt anh nhìn cô vẫn như cũ, chứa đầy lạnh lẽo và chán ghét. Nhìn vào đôi mắt đó, cô cũng tỉnh táo hơn, nhắc nhở bản thân rằng Âu Dực chỉ đang diễn trước mặt người ngoài.
Âu Dực nhẹ nhàng nắm lấy tay cô rồi cùng nhau bước vào trong, đưa cô đi giới thiệu với mọi người. Ở trước mặt người khác, anh chính là một người bạn trai mà các cô gái vẫn luôn ao ước, còn cô là cô gái may mắn được anh để mắt đến, khiến bao nhiêu người có mặt ở đây đều ghen tị và ngưỡng mộ không thôi.
Bọn họ không biết, đằng sau vẻ mặt dịu dàng mà anh nhìn cô kia là sự chán ghét đến cực điểm.
Bỗng nhiên từ phía xa có một người đàn ông bước đến, vẻ mặt anh ta ngả ngớn, cất giọng trêu đùa:
"Vợ sắp cưới của cậu không tồi đâu, ít nhất thì cô ấy đẹp hơn Lạc Mạn kia nhiều."
Người đàn ông này không phải ai khác, chính là bạn thân của Âu Dực - Lục Duy Khiêm.
Âu Dực chỉ cười nhạt rồi nhấp một ngụm rượu, tay vòng qua eo của Lạc Yên, kéo sát cô vào người mình. Lạc Yên mở to mắt nhìn anh, trong mắt không che giấu nổi vẻ sững sờ, bởi vì ngoại trừ đêm phát sinh quan hệ kia ra thì đây là lần điều tiên anh và cô tiếp xúc gần với nhau đến vậy.
Mùi nước hoa nam tính thoang thoảng trên người anh tỏa ra, vương quanh chóp mũi cô, vô cùng dễ chịu. Cả người cô bị anh ôm sát, mơ hồ cảm nhận được hơi ấm từ người anh truyền sang.
Lạc Yên còn đang chìm vào trong suy nghĩ của mình, đột nhiên Cố Thanh bước đến, khẽ nói gì đó vào tai Âu Dực, anh nghe xong thì cau mày đứng dậy, nói với cô:
"Tôi có việc phải đi một chút, cô ở đây ngoan ngoãn, đừng làm loạn.”
Lạc Yên khẽ gật đầu, trong lòng hơi bất an, cô có linh cảm rằng có gì đó sắp xảy ra. Quả nhiên, giác quan thứ sáu của phụ nữ luôn luôn đúng, anh vừa rời đi thì Lạc Mạn liền xuất hiện. Vừa đến trước mặt cô, cô ta đã cất giọng trào phúng:
"Em gái ngoan, hôm nay trông em không tệ đâu. Sao nào? Định dùng khuôn mặt hồ ly tinh này để câu dẫn Âu Dực à?"
"Tôi không có tâm trạng nói chuyện với chị đâu." Lạc Yên mệt mỏi trả lời, sau đó quay đầu sang chỗ khác.
Lạc Mạn vốn đang đứng phía sau cô, bỗng nhiên nở một nụ cười nham hiểm. Nhân lúc không ai chú ý, cô ta từ từ đưa bàn tay lên, giật nhẹ dây váy. Dây váy của Lạc Yên vốn đã bị người hầu trong nhà lén lút động tay động chân, sớm đã có dấu hiệu muốn đứt ra, bây giờ thêm hành động này của Lạc Mạn, dây váy vốn đã lỏng lẻo cũng triệt để đứt luôn.
Sau khi xong việc, Lạc Mạn hất tóc rời đi.
Lạc Yên vẫn không hay biết gì, cho đến khi Âu Dực trở về, cũng là lúc cô cảm nhận được ánh mắt khác thường của những người có mặt ở đây, cô mới biết một dây váy của mình đã sớm đứt ra.
Lạc Yên vô cùng lúng túng, chiếc váy đã có dấu hiệu muốn rơi xuống, cô vội vàng dùng tay cầm lấy dây váy, động tác này trực tiếp làm ly rượu trên bàn đổ vào người cô, chiếc váy màu trắng dần trở nên trong suốt, những người đứng gần đã trông thấy những thứ không nên thấy.
Còn đang chật vật, đột nhiên trước mặt cô xuất hiện một bóng người.
Lạc Yên ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là Âu Dực.
Anh vừa đến, nhìn thấy cô như vậy thì lập tức cởi áo khoác của mình ra khoác lên người cô.
Lục Duy Khiêm đứng một bên thấy tình hình không ổn nên liền lên tiếng.
"Chỉ là một sự cố nhỏ thôi, mọi người đừng quá bận tâm. Nào, buổi đấu giá sắp bắt đầu rồi, mọi người chuẩn bị tinh thần chiến đến cùng đi."
Dưới sự dẫn dắt của anh ta, đám đông dần dần tản ra. Âu Dực đỡ Lạc Yên đứng dậy, trước ánh mắt soi mói của tất cả mọi người, anh đưa cô rời khỏi buổi tiệc, trở về biệt thự.
Về đến nơi, cảm xúc giận dữ và khó chịu mà anh luôn cố gắng kiềm chế đều bộc phát. Anh mạnh bạo nắm lấy tay cô, kéo vào phòng khách, sau đó đẩy ngã cô xuống ghế sofa, lạnh giọng nói với người hầu:
"Từ ngày hôm nay, không có sự cho phép của tôi, ai dám cho cô ta ra ngoài thì đừng trách tôi."
"Anh..." Lạc Yên thấy anh thay đổi nhanh như vậy, nhất thời không thể tin nổi, định hỏi rõ sự tình. Nhưng còn chưa nói xong thì anh đã cướp lời cô.
"Còn cô nữa, đồ lẳng lơ, trước mặt bao nhiêu người mà còn làm ra hành động đáng xấu hổ như vậy, cô không thấy hổ thẹn ư?"
Nghe những lời xúc phạm thậm tệ kia phát ra từ miệng người đàn ông cô yêu, Lạc Yên rốt cuộc cũng không kiềm chế được nữa, cô đứng bật dậy, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm anh.
"Anh vừa nói gì?"
"Cô là con đàn bà nhơ nhuốc, không biết giữ thể diện, trước mặt bao nhiêu người mà còn làm ra hành động như thế, muốn cho cả thế giới nhìn thấy cơ thể của cô sao?"
"Đáng lẽ ra tôi nên đoán trước trường hợp này, dù sao thì đến chuyện hạ thuốc để lên giường với anh rể tương lai cô còn làm được, vậy chuyện này có gì đáng kinh ngạc chứ."
Âu Dực nói xong, không quan tâm đến cảm xúc của cô mà quay bước đi, nhưng vừa đi đến chân cầu thang thì nghe thấy tiếng cô vọng lại:
"Nếu như em nói em mới là bé gái đã cứu anh vào 12 năm trước, anh... anh sẽ không đối xử với em như vậy nữa, phải không?"
Nghe thấy câu hỏi của cô, bước chân của Âu Dực khựng lại, nhưng vẫn không quay người mà vẫn giữ nguyên tư thế cũ.
Cả hai người cứ giữ nguyên như vậy, cho đến khoảng 2 phút sau, Âu Dực mới lên tiếng.
"Nếu như tôi còn nghe cô hỏi đến vấn đề này lần thứ hai, vậy thì đừng trách tôi tàn nhẫn."
Nói xong, anh rời đi không chút do dự, bóng lưng anh âm trầm, Lạc Yên mơ hồ cảm nhận được sự lạnh lẽo đến từ anh.
Ánh mắt cô vẫn dõi theo, cho đến khi anh hoàn toàn rời khỏi tầm mắt cô, cô mới quay người lại, toang định bước lên lầu.
Thế nhưng, chân vừa đặt lên cầu thang, bên tai đã truyền đến tiếng nghị luận của người hầu trong nhà:
"Quả nhiên là loại hàng thế thân thấp kém, ngoài khuôn mặt ra thì chẳng có gì, hại cậu chủ mất mặt."
Lạc Yên cúi thấp đầu, tiếp tục bước đi, cho đến khi cô vào được phòng mình mới cảm thấy yên tĩnh được đôi chút. Cô ngồi trên giường, ngắm nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ. Trăng hôm nay rất đẹp, ở gần khung cửa sổ còn có chậu hoa bông tuyết. Trong ánh trăng mờ ảo, màu trắng của hoa lại trở nên nổi bật hơn bao giờ hết.
Nhìn hình ảnh tuyệt đẹp này, không hiểu sao trong đầu Lạc Yên lại tưởng tượng đến cảnh tượng cô và Âu Dực hoá giải hết thảy những hiểu lầm, buông bỏ những chuyện trước đây, cùng nhau khoá môi dưới ánh trăng.
Vừa nghĩ, khoé môi Lạc Yên đã cong lên trong vô thức.
Cô nghĩ, nếu như cô có thể tận hưởng một ngày như vậy, bắt cô trả giá đắt thế nào, cô cũng đồng ý.
Nhưng suy cho cùng, tưởng tượng vẫn chỉ là tưởng tượng, đây chỉ là biện pháp nhất thời để xoa dịu cơn đau nhói nơi trái tim, hẳn là sẽ không bao giờ thành sự thật.
"Chắc chắn là như vậy..." Lạc Yên cười khổ, tự nhủ thầm. Ngồi trên giường chìm đắm trong suy nghĩ của mình, cô đã ngủ quên từ lúc nào không hay.
6 giờ sáng hôm sau.
Lạc Yên vừa thức dậy đã vào phòng tắm vệ sinh sạch sẽ, vừa bước ra khỏi phòng, tiếng gõ cửa vang lên.
Như thường lệ, có người hầu đem đồ ăn sáng lên cho cô. Lạc Yên vừa mở cửa đã bị ánh mắt bực bội của người hầu doạ sợ, người hầu liếc nhìn cô, trong mắt chứa đầy khinh thường, giọng điệu cũng không được tốt lắm:
"Nhanh ăn đi, dâng lên tận miệng rồi, còn lề mề gì nữa? Muốn tôi mớm cho cô à?"
Lời này thật sự rất khó nghe, mặc dù Lạc Yên không được cậu chủ của bọn họ yêu thích, nhưng dù sao thì cô cũng là vị hôn thê của anh, là thiếu phu nhân tương lai. Đây là thái độ nên có của người hầu đối với thiếu phu nhân tương lai của mình sao?
Dù người hầu rất không phải phép nhưng Lạc Yên cũng không để ý nhiều, trước khi xảy ra chuyện kia với Âu Dực, cô vẫn sống một cuộc sống bình thường, cho đến thời điểm hiện tại, cô vẫn chưa thể quen được cuộc sống được người ta cơm bưng nước rót, hầu hạ tận miệng như thế này, làm gì có thời gian mà đi để ý đến thái độ của người hầu kia chứ.
Người hầu thấy phản ứng của Lạc Yên không như dự đoán của cô ta thì vô cùng khó hiểu, chẳng lẽ đồ thế thân này bị khiếm thính? Nếu không thì sao lại có thể bình thản, không tức giận như vậy được?
Trước vẻ mặt trợn mắt há mồm của người hầu, Lạc Yên yên tĩnh ăn hết đồ do người hầu đưa lên, sau đó trả bát đũa lại cho cô ta, còn không quên nói một câu:
"Ăn xong rồi, cảm ơn cô, làm phiền cô quá."
Nói xong, Lạc Yên nở một nụ cười đúng tiêu chuẩn, chờ người hầu ngơ ngác rời đi, cô mới đóng cửa lại.
Lúc này, ở tầng 1.
Người hầu vừa đem bát đũa xuống đã bị một đống người vây quanh, các câu hỏi không ngừng xuất hiện.
“Cô ta thế nào?"
“Cô ta kiêu ngạo lắm sao, có bắt nạt cô không?"
Người hầu cúi thấp đầu, không nói gì.
Đám người còn lại tưởng rằng cô ta bị Lạc Yên bắt nạt, không hẹn mà cùng nhau tức giận, buông giọng oán trách:
“Cô ta thật sự nghĩ mình là Âu thiếu phu nhân sao? Đúng là hàng giả, hàng thế thân, mãi mãi không có cửa so với hàng thật."
“Nghĩ mọi cách để leo lên giường của Âu tổng, bây giờ lại còn bắt nạt người hầu trong nhà, đúng là đồ rẻ tiền."
Đúng lúc này, Lạc Yên từ trên nhà bước xuống, nghe được những lời bọn họ nói, cô không khỏi tổn thương. Không phải vì không được người hầu trong nhà yêu thích, mà là vì cô bị bọn họ xem như thế thân của Lạc Mạn.
Đám người hầu đang bôi xấu cô đến sung sướng, nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ phía cầu thang thì không hẹn mà cùng quay đầu nhìn lên, nhìn thấy nữ chủ nhân tương lai của bọn họ đang đứng lặng người.
Trong lòng bọn họ có chút chột dạ, phận người hầu, vốn dĩ nên tập trung làm tốt công việc của mình, vậy mà bọn họ lại ở sau lưng bôi xấu nữ chủ nhân.
Vốn nghĩ Lạc Yên sẽ nổi trận lôi đình, kêu gào muốn đuổi bọn họ, lại không ngờ cô không nói gì cả, chỉ xem như không nghe thấy gì, tiếp tục bước đi.
Thấy cô phản ứng như vậy, đán người hầu liếc mắt nhìn nhau, được nước lấn tới. Một người trong số bọn họ bắt đầu có động tĩnh, cô ta đi đến bên cạnh Lạc Yên, hai tay khoanh lại, ánh mắt quét trên người cô một vòng như đang định giá một món hàng.
Chỉ thấy cô ta đột nhiên mở miệng, giọng nói cay nghiệt:
"Ồ, diễn rất tốt nha, cô nên đi làm diễn viên, nếu không làng giải trí sẽ bỏ lỡ một tài năng đấy."
Hôm nay Lạc Yên đến tháng, tâm trạng vốn đang không tốt, định xuống nhà nấu chút canh để uống, không nghĩ đến vừa xuống đã bị đám người này cản đường.
Chỉ thấy ánh mắt cô trầm xuống, lạnh lẽo nhìn ả người hầu kia.
Ánh mắt này của Lạc Yên khiến cô ta bất giác run rẩy, cô ta cố gắng đứng thẳng người, nói to:
"Cô dám trừng tôi?" Vừa nói, cô ta vừa bước đến gần Lạc Yên, trong ánh mắt khó hiểu của cô, bàn tay ả người hầu hướng đến, dùng sức đẩy mạnh cô ra sàn nhà.
"Bang!"
Đầu Lạc Yên đập vào bức tường, vì đang đứng gần cầu thang nên cả người cô bị chấn thương không nhẹ, may mắn là ả người hầu kia không dùng hết sức nên Lạc Yên vẫn chưa đến mức ngất đi.