Dưới sự nâng đỡ tận lực của Âu Dực, độ nổi tiếng của Lạc Mạn chẳng mấy chốc đã vượt xa những tiểu hoa đán hàng đầu giới giải trí hiện giờ.
Chỉ trong vòng ba tháng, từ một kẻ vô danh, giờ đây người người nhà nhà ai cũng biết cái tên Lạc Mạn.
Hợp đồng quảng cáo đến ồ ạt, những hãng thời trang xa xỉ, trang sức giá trên trời đều tìm đến Lạc Mạn muốn hợp tác.
Ban đầu Lạc Mạn còn có chút bất an, bởi vì cô ta cảm giác dạo gần đây bản thân quá thuận lợi, thuận lợi đến mức bất thường, nhưng dần dần, khi lợi ích của sự nổi tiếng đưa đến trước mắt, chút bất an không đáng kể cho đã sớm bị Lạc Mạn quăng ra sau đầu.
Lạc Mạn vô tư hưởng thụ cảm giác của một minh tinh, thứ mà cô ta cho rằng cả đời này cô ta đều không chạm đến được.
Mọi chuyện vẫn luôn tiến triển chậm rãi như vậy, cho đến khi Lạc Mạn đóng xong bộ phim đầu tiên, phim vừa đóng máy, nam chính diễn cùng Lạc Mạn lại đột nhiên theo đuổi cô ta.
Nam chính diễn cùng Lạc Mạn là Triệu Tân, nam minh tinh nổi tiếng hiện giờ. Gia thế không hề kém cạnh ai trong làng giải trí, nhan sắc càng khỏi phải bàn, vô cùng hợp mắt với Lạc Mạn.
Được một người xuất sắc như vậy theo đuổi, dù trong lòng Lạc Mạn vẫn còn ôm mục đích muốn làm lành với Âu Dực, Lạc Mạn vẫn không nhịn được mà động tâm.
Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, Triệu Tân bày tỏ tình cảm với Lạc Mạn.
Lạc Mạn đứng trước ánh nến, đối diện với cô ta là Triệu Tân nổi tiếng trong truyền thuyết.
Lạc Mạn cắn môi, trong mắt hiện lên tia dao động, Triệu Tân... Đó là Triệu Tân đó!
Hắn đẹp trai, lại áp như vậy... Lạc Mạn suy nghĩ một lúc, cảm thấy giữa cô ta và Âu Dực chắc chắn không còn khả năng nữa, bây giờ cô ta có thể chấp nhận Triệu Tân.
Thế là trước vẻ mặt thâm tình của Triệu Tân, Lạc Mạn gật đầu đồng ý.
Lạc Mạn và Triệu Tân chính thức hẹn hò.
Lạc Mạn không bao giờ ngờ được, chỉ vì đồng ý hẹn hò với Triệu Tân mà cô ta phải trả một cái giá đắt như vậy.
...
Một tuần sau.
"Chị Mạn Mạn, hợp đồng đại diện với hãng thời trang XY đã bị Dư Oánh Oánh cướp mất rồi!"
Giọng nói của trợ lý truyền vào tai Lạc Mạn, Lạc Mạn nghe xong, nhíu mày gắt gỏng: "Cô không biết cướp lại đi à? Chuyện cỏn con như vậy cũng dám làm phiền tôi!"
Trợ lý run rẩy nói: "Chị Mạn Mạn, mọi chuyện không đơn giản như chị nghĩ đâu, Dư Oánh Oánh không hề dễ chọc, Dư gia đứng đằng sau cô ta có thể nghiền nát chúng ta bất cứ lúc nào."
Lạc Mạn thấy trợ lý nghiêm túc như vậy, rốt cuộc cũng ý thức được tính quan trọng của vấn đề. Cô ta nhíu mày càng chặt: "Gọi điện bảo Triệu Tân xử lý đi."
Triệu Tân... Nhắc đến cái tên này, trợ lý càng run rẩy: "Chị Mạn Mạn, Triệu gia... Hoàn toàn không là cái thá gì so với Dư gia cả, hơn nữa em nghe nói giữa Triệu Tân và Dư Oánh Oánh có hôn ước, e là... lần này Dư Oánh Oánh vì chuyện này nên mới nhắm vào chị."
Lạc Mạn cuối cùng cũng không xem chuyện này là chuyện cỏn con nữa, cô ta rướn người ngồi dậy, ánh mắt lạnh lẽo.
"Dư Oánh Oánh... Dư gia... Bọn họ là cái thá gì mà muốn cướp người đàn ông của tôi? Chắc hẳn bọn họ không biết người đứng sau lưng tôi là ai rồi."
Lạc Mạn nhếch môi, lấy điện thoại ra, chần chừ vài phút rồi bấm gọi đến một dãy số mà suốt thời gian qua cô ta không dám động đến.
Điện thoại đổ chuông rất lâu, ngay lúc Lạc Mạn cho rằng người bên kia sẽ không nghe máy, đầu dây bên kia đột nhiên kết nối, giọng nói trầm thấp nam tính lạnh lùng của Âu Dực truyền qua điện thoại:
"Ai vậy? Có chuyện gì?"
Lạc Mạn ngơ ngác, Âu Dực vậy mà lại không biết cô ta là ai... Chẳng lẽ anh xoá số điện thoại của cô ta ra khỏi danh bạ rồi?
Đáng ghét!
Lạc Mạn hít sâu một hơi, giọng nói mềm mại như sắp khóc: "Âu Dực, em biết thời điểm này không thích hợp, nhưng... nhưng anh có thể ra mặt giúp em không? Em bị Dư Oánh Oánh bắt nạt, cướp mất hợp đồng, em lại do một tay anh nâng đỡ, anh hẳn là nên..."
"Tút tút tút..."
Âu Dực không có đủ kiên nhẫn nghe Lạc Mạn nói hết, sau khi biết được người gọi đến là cô ta, anh tắt ngang máy.
Lạc Mạn nhìn màn hình điện thoại, vẻ mặt không thể tin nổi. Âu Dực... Thật sự chán ghét cô ta đến mức độ này rồi ư?
Không quan trọng! Bây giờ cô ta phải tìm cách cướp lại tài nguyên vốn thuộc về cô ta, Dư Oánh Oánh là vị hôn thê của Triệu Tân phải không? Nếu như vậy, cô ta tuyệt đối không thể để Dư Oánh Oánh đắc ý được.
Lạc Mạn siết chặt hai bàn tay, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của mình ở trong gương, trong lòng chậm rãi đưa ra quyết định.
Tìm người bao nuôi.
...
Lại một tháng sau.
Một ngày đẹp trời, giới giải trí trước nay không có gì thay đổi lại đột nhiên bùng nổ top tìm kiếm trên mạng xã hội.
Một mình Lạc Mạn thầu hết 5 vị trí top tìm kiếm cao nhất, nguyên nhân rất đơn giản, đó là cô ta bị người khác khui ra chuyện đi làm tiểu tam, cặp bồ với hai lão già cùng một lúc, bắt nạt diễn viên mới, thiếu tôn trọng tiền bối, ngang ngược với nhân viên đoàn làm phim, không nể mặt đạo diễn,...
Nếu chỉ nhiêu đó lùm xùm cũng không nói gì, nhưng... Tin tức khiến internet bùng nổ là, Lạc Mạn lộ clip nhạy cảm.
Không sai, là clip nhạy cảm, trong đoạn clip sắc nét, Lạc Mạn nằm dưới thân hai người đàn ông bụng bia đầu hói, thoả sức rên rỉ đòi hỏi, hoàn toàn khác với hình tượng ôn hoà nhã nhặn thường ngày.
???
Xem xong video, cư dân mạng không hẹn mà cùng đồng loạt đặt ra dấu chấm hỏi.
Người trong video thật sự là Lạc Mạn sao? Sụp đổ hình tượng như vậy... cũng quá bất ngờ rồi!
Xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần, rốt cuộc bọn họ cũng chắc chắn, người trong đoạn video kia là Lạc Mạn.
Chuyện như vậy trước đây cũng xảy ra nhiều rồi, minh tinh dính phải lùm xùm này, không một ai dám ở lại giới giải trí nữa, bởi vì áp lực dư luận thật sự không hề nhỏ.
Lạc Mạn cũng không ngoại lệ, sau khi nhận được tin tức, việc đầu tiên mà cô ta làm là đi tìm Triệu Tân.
"Triệu Tân, anh tin em, tất cả là do Dư Oánh Oánh bày trò!" Lạc Mạn đứng trước mặt Triệu Tân, đau khổ nhìn hắn.
Triệu Tân nhướng mày: "Liên quan gì đến tôi?"
Lạc Mạn sững sờ: "Triệu Tân, anh..."
Triệu Tân bật cười, mở miệng trào phúng Lạc Mạn: "Lạc Mạn, cô thật sự cho rằng tôi coi trọng cô? Cô ảo tưởng quá rồi, chẳng qua tôi điều tra ra được cô là tình nhân của Âu Dực nên mới ôm tâm lý muốn thử lên giường với cô một lần, ha, ai ngờ... Âu Dực căn bản không hề coi trọng cô."
Lạc Mạn vẫn không thể tin được: "Triệu Tân, sao anh có thể như thế! Cứ cho là anh không có ý định tiến tới hôn nhân với tôi, vậy thì anh cũng phải biết bảo vệ tôi khỏi luồng mạt sát của cư dân mạng chứ!"
Lạc Mạn nói đến đây thì dừng lại một chút, ánh mắt và giọng nói chợt trở nên lạnh lẽo: "Anh không sợ tôi công khai mối quan hệ của hai chúng ta sao?"
Triệu Tân không hề bị cô ta đe doạ, ngược lại còn bày ra bộ dạng thản nhiên: "Quan hệ gì? Tôi và cô có quan hệ gì?" Hắn dừng lại: "Hơn nữa, cho dù có quan hệ, cô nói ra cũng đâu có ai tin?"
"Fan CP của tôi và Oánh Oánh rất đông, cô đừng bày trò ngu xuẩn nữa, chỉ tự rước lấy nhục thôi."
Lạc Mạn sững sờ.
Đúng vậy, bây giờ cô ta đã bị tung video nhạy cảm, cô ta đã thảm hại như thế, còn có ai chịu lắng nghe lời cô ta đây?
Lạc Mạn thất thểu đi về biệt thự riêng, vừa đi đến trước cổng đã nhìn thấy vô số phóng viên đứng đợi sẵn ở đó.
"Lạc Mạn, người trong đoạn video kia thật sự là cô sao? Quan hệ với hai người đàn ông cùng lúc, cô có cảm giác như thế nào?"
"Hai người bọn họ đều đã có vợ, cô làm như vậy có thấy lương tâm cắn rứt không?"
"Lạc Mạn, đây là lần thứ mấy cô làm tiểu tam rồi?"
"Cô Lạc, nghe nói cô là chị vợ của Âu Dực, chuyện này là thật sao?"
Lạc Mạn hoảng hốt nhìn những chiếc micro liên tục đưa đến miệng mình, đôi mắt cô ta đỏ hoe, dùng hai tay bịt chặt tai hét lên:
"Cút! Cút! Các người thì biết cái gì? Cút hết cho tôi!"
Đám phóng viên làm sao có thể cút được? Đầu năm nay, những minh tinh trong nước đều rất cẩn thận, khiến bọn họ chẳng đào ra được drama nào.
Càng lúc càng chen chúc, càng lúc càng quá đáng, đường giao thông cũng bị tắc nghẽn vì sự mặt dày của đám phóng viên, thẳng đến khi cảnh sát đến ngăn cản, mọi chuyện mới chấm dứt.
Lạc Mạn không biết bản thân đã đi vào biệt thự bằng cách nào, chỉ biết rằng lúc cô ta trở vào, cả người bốc lên mùi hôi thối.
Lạc Mạn nhìn bản thân chật vật ở trong gương, khẽ nghiến răng, ánh mắt loé lên tia hận ý.
Lúc nãy, nhân lúc cô ta không đề phòng, một đám người hùa nhau ném trứng thối, rau thối, thậm chí còn có cả phân chó vào người cô ta, bây giờ mũi cô ta đã không còn cảm nhận được gì.
Lạc Mạn sửa soạn một lúc, sau đó ngồi vào bồn tắm kì cọ cơ thể. Kể từ khi nổi tiếng, đã rất lâu rồi cô ta không phải chịu những chuyện như thế này.
Lạc Mạn hành hạ bản thân trong bồn tắm, hai tiếng sau mới dám bước ra ngoài.
Nhờ sữa tắm giá trên trời, đống mùi hương không dễ ngửi kia cũng đã tan đi, Lạc Mạn đứng trên ban công, nhìn bầu trời đầy sao.
Cô ta đột nhiên nhớ đến Lạc Yên đã lâu không gặp.
Thuở đầu, Lạc Mạn cứ nghĩ Lạc Yên bị Âu Dực nhốt trong biệt thự, không ngờ lại vô tình nghe lén được thông tin Lạc Yên đã bỏ ra nước ngoài.
Thảo nào Âu Dực lại phản ứng mãnh liệt như vậy, thảo nào Âu Dực lại bắt đầu tra xét chuyện năm xưa, hoá ra là do Lạc Yên bỏ đi.
Lạc Mạn không khỏi cảm thán, em gái cô ta đúng là biết chơi thật, dùng chiêu này để khiến Âu Dực cảm thấy áy náy, nhớ mãi không quên.
Lạc Mạn rũ mắt, cô ta hiện tại trôi qua không tốt, bị hàng ngàn hàng vạn người chỉ trỏ, Lạc Yên ở nơi nào đó nhất định không được sống quá tốt, nếu không cô ta sẽ cực kì khó chịu.
Lạc Mạn mặc một chiếc váy ngủ hai dây mỏng, cả người tựa vào lan can, đang lúc suy nghĩ về những chuyện xảy ra gần đây thì điện thoại trong phòng khách đột nhiên reo chuông.
Lạc Mạn nhíu mày, giờ này còn có ai gọi cho cô ta nữa? Tuy thắc mắc, nhưng Lạc Mạn vẫn bước vào phòng khách nghe máy.
Điện thoại vừa kết nối, đầu dây bên kia liền truyền đến thanh âm khó xử của quản lý.
"Mạn Mạn, chị đã cố gắng hết sức, nhưng..." Nói đến đây, chị ta ngập ngừng.
Không cần quản lý nói tiếp, Lạc Mạn đã đoán ra được nội dung câu chuyện.
"Công ty muốn dừng hợp tác với tôi?"
Nữ quản lý lúng túng ừ một tiếng.
Lạc Mạn nhếch môi cười khẩy, cũng không níu kéo lại, chỉ để lại một chữ "cút", sau đó tắt ngang máy.
Kết thúc cuộc điện thoại, Lạc Mạn siết chặt hai tay.
Cả đời này cô ta chưa bao giờ chịu sỉ nhục này cả! Dựa vào đâu? Dựa vào đâu mà cô ta phải chịu những chuyện này?
Nhưng Lạc Mạn còn chưa tìm được đáp án cho câu hỏi của mình thì điện thoại tiếp tục reo chuông, Lạc Mạn đã hoàn toàn mất kiên nhẫn, cô ta bực bội nhìn màn hình.
Là một dãy số lạ.
"Chuyện gì?" Ngữ khí khó chịu của Lạc Mạn cất lên, đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó trả lời: "Lạc Mạn, danh tiếng của cô đã ảnh hưởng đến nhãn hàng, chúng tôi đơn phương hủy hợp đồng, dựa theo hợp đồng, cô phải bồi thường cho chúng tôi 10 triệu USD.
10 triệu USD...
Một con số mà Lạc Mạn chưa bao giờ dám nghĩ đến...
Làm sao cô ta có thể bồi thường nổi đây? Nhưng không bồi thường sẽ phải ngồi tù suốt đời.
Lạc Mạn cắn răng, tại sao cô ta lại rơi vào tình cảnh này? Rốt cuộc đã sai ở đâu?