Giải thế giới kết thúc, khu vực Trung Quốc Có hai nhánh team lấy được cúp, HOG đoạt Chảo Vàng Squad, một tổ hợp Team mới lẫn cũ liên tiếp khủng bố thống trị Bắc Mĩ, nhìn qua cả hành trình, có thể xem như hoàn mỹ.
Hoàn mỹ đoạt cúp giải Solo, mấy người của HOG thông qua thương lượng nhỏ, quyết định ở lại Florida chơi thêm mấy ngày, dù gì thì thị thực vẫn chưa hết hạn, mà vé khứ hồi vẫn còn đổi được.
Mọi người kéo nhau đến phim trường Hollywood tham quan, chơi hai ngày rồi mà vẫn còn lưu luyến, đến buổi tối sau khi trở về khách sạn tụ tập lại trong phòng Kỳ Túy, Hạ Tiểu Húc cùng Bắc Na Na tụm đầu lại nghiên cứu nên qua nước nào miễn thị thực để chơi thêm mấy ngày, Kỳ Túy cũng báo trước, để Hạ Tiểu Húc không cần xin giây cho anh và Vu Dương.
Hạ Tiểu Húc cảnh giác ngẩng đầu:
“Cậu lại muốn làm gì xấu sau lưng tôi?”
Vu Dương lấy vali bị ngâm ra thu dọn đồ đạc, tay thì đang cầm một hộp trang sức, nghe vậy thì mất tự nhiên, Hạ Tiêu Húc như gặp đại địch, đứng lên lớn tiếng chất vấn: “Không lẽ các cậu muốn đi Ilĩnh chứng?!”
Kỳ Túy: “...”
Kỳ Tuy nhìn Hạ Tiểu Húc, chân tâm thực lòng nói: “Cậu nhắc cho tôi.”
Vẻ mặt Lão Khải vô cùng thê thảm, “Sao cậu cứ phải kích thích cậu ta...”
Lại Hoa bất đắc dĩ: “Có phải cậu ngốc không? Hai người họ quay về gặp người lớn mà.”
"Ò... Vậy hai cậu về nước trước đi, chào hỏi thay bọn tôi." Hạ Tiểu Húc thoáng yên tâm, quay đầu tiếp tục bàn bạc cùng Bắc Na Na, "Cái đám Đoàn kỵ sĩ cũng muốn đi chơi mấy ngày, muốn kết nhóm với chúng ta, bàn xong thì báo cho bọn họ một tiếng, hỏi
Qua thử có cân đặt chung khách sạn không."
Kỳ Túy nghe vậy vừa thu thập vừa nói: “Mại hai bọn tôi đi luôn rồi, không kịp rồi, các cậu nói với họ thay tôi đi.”
Bốc Na Na ngẩng đầu: “Nói gì?”
“Nói Vu Dương theo tôi về nhà gặp người lớn.” Kỳ Túy cầm bình nước, không chờ anh vặn, Vu Dương sau lưng đã lấy vặn ra thay anh, Kỳ Túy nhận lấy uống một hớp nước, cau mày, “Cậu có thể thả lời giúp tôi được không? Vài lời vụn vặt ấy? Tỷ như cha mẹ tôi rất chủ động, tỷ như họ sẽ tặng quà tiền lì xì, chuyện này cứ vậy định ra... Ấy quên đi, không tin được cậu, nếu không hai ta chậm lại một ngày?”
Kỳ Túy quay đầu lại hỏi Vu Dương, Hạ Tiểu Húc một lời khó nói hết nhìn Kỳ Túy: "Làm người kiểu gì vậy? Con mợ cậu trễ lại một ngày chỉ vì muốn nói cho Hoa Lạc SoSo là Vu Dương muốn trở về cùng cậu gặp người lớn?
Kỳ Túy gật đầu: “Đúng vậy.”
Hạ Tiểu Húc phát điện, không thèm để ý tới Kỳ Túy nữa, mà ngày cũng định ra rồi, Kỳ Túy cũng không muốn đổi, cân nhắc hơn thiệt xong, Kỳ Túy linh cơ hơi động, tạo một nhóm chat.
Kỳ Túy kéo hết Hoa Lạc SoSo Chu Phong Hải Khiếu vào.
Drunk: Xin lỗi, tôi với Vụ Dương có việc, về nước trước, các cậu cứ chơi
SoSo... Quan hệ của chúng ta từ lúc nào mà tốt đến vậy? Cậu phải về à.
Kỳ Túy tiện tay cầm nói SoSo, tiếp tục gõ chữ.
Drunk: Thật sự tôi rất muốn đi chơi cùng các cậu, tình cảm với nhau đều tốt vây mà, nên cũng muốn cùng nhau chia sẻ niềm vui sau khi HOG đoạt
Cúp.
Hải Khiếu: Kỳ thần, các người đoạt cúp, tại sao bọn tôi phải vui?
Drunk: Về chuyện tại sao phải về sớm... Là vì Youth phải cùng tôi về nhà.
Nhắc nhở nhóm: SoSo đã thoát khỏi nhóm này
Drunk: Còn muốn ở lại mấy ngày, sau đó hai bọn tôi xem như chính thức được người lớn chúc phúc, tương lai nêu có cãi nhau cãi nhau thì sẽ bị gia trưởng gọi tới khuyên giải các loại.
Nhắc nhở nhóm: Hoa Lạc đã thoát khỏi nhóm này.
Drunk: Thật sự, đàn ông, hơn mười tám tuổi, vẫn phải về với gia đình, Youth năm nay đã mười chín tuổi, em
Ấy...
Nhắc nhở nhóm: Hải Khiếu đã thoát khỏi nhóm này.
Kỳ Túy nhanh chóng gõ chữ, trước khi Chu Phong thoát nhóm tú ra một đông lời ngược cấu, rốt cục hài lòng, ngày hôm sau không còn tiếc nuối gì nữa cùng Vu Dương trở về nước.
Kỳ trạch.
Mấy ngày trước Kỳ mẹ đã sắp xếp Xong xuôi thời gian, bảo dì giúp việc quét tước dọn dẹp từ trên xuống dưới
Một lần, còn cắt xuống ảnh từ bé tới lớn trong mấy video não tàn của Kỳ Túy ra, chuẩn bị sau bữa cơm chiều bỏ ra xem.
Kỳ mẹ nhìn hai bên, đứng dậy, tự
Mình cắt sửa nhánh hoa trên bàn, lạnh nhạt nói: “Tôi vẫn cảm thấy tiền lì xì có hơi ít...”
Kỳ ba mới vừa đàm xong một cuộc họp video thông qua mạng, khép notebook lại nói: “Không ít gì nữa? Không phải mình đã hỏi qua bạn bè rồi sao? Bình thường lần đầu gặp gỡ đều nhiều như vậy.”
“So làm gì với người khác...” Kỳ mẹ bên cắt sửa bên mạn bất kinh tâm, “Cho cậu ta một trăm triệu, thì có phải đứa nhỏ này sẽ khó mà chia tay Kỳ Túy... Dù sao cũng cầm tiền của tôi.”
Kỳ ba che miệng ho khan, "Bỏ đi, có
Khi họ còn cho là mình muốn cho họ cầm tiền."
“Sao tôi phải nhường cậu ta? Thật vất vả tìm được một người cùng nghề nghiệp, tuổi trẻ lại đẹp trai, tính cách Còn tốt, không nên thấy đủ à.” Kỳ mẹ nhướn mắt, cười khẩy, “Lại còn có người đến nói móc tôi... Thú vị, con trai của tôi tìm được một vô địch thế giới, còn mạnh hơn nhiều so với con trai các bà ấy đúng không? Con trai các bả... Hừm, ngoại trừ xà tinh vẫn là xà tinh, cũng không sợ tương lai sinh ra một biến đổi gien.”
Kỳ ba nín cười, nhìn đồng hồ, đứng dậy chình áo sơmi.
Chín giờ tối, Kỳ Túy Vu Dương đến Kỳ trạch đúng giờ.
Vụ Dương có hơi căng thẳng.
Chuyện kiểu như gia đình tụ họp đối với Vụ Dương mà nói có chút xa lạ.
Cậu cũng không có khái niệm về một gia đình bình thường kiện toàn, cũng
Chưa từng qua lại với người nhà, muốn cùng ba mẹ Kỳ Túy ngồi cùng bàn ăn cơm, tán dóc nói đùa, đối với cậu mà nói độ khó không thua gì đánh một giải thế giới.
Nhưng nếu cậu muốn tiếp tục cùng Kỳ Túy kéo dài thật dài thật lâu, gặp người lớn chính là chuyện sớm hay muộn, Vu Dương hít sâu, nhìn nhìn Kỳ Túy, Kỳ Túy cười cười, gõ cửa hai lần sau đó dùng chìa khoá mở cửa.
Kỳ Túy đẩy cửa ra, xông vào mặt chính là nhiệt độ hơi lạnh thích hợp cùng mùi cơm thoang thoảng.
Vu Dương cùng Kỳ Túy ăn nửa tháng Cơm Tây, giờ ngửi thấy được mùi vị Cơm Trung, tức khắc đói bụng.
Từ lúc Vu Dương bắt đầu đói bụng, khái niệm kỳ quái về một gia đình dần rõ ràng lên.
Kỳ ba cười cười ra đón, vừa hỏi chuyện chuyến bay sao mà trễ, vừa Vỗ vỗ vai Vu Dương, không chờ cậu lúng túng đã một cách tự nhiên bắt
Chuyện dẫn người vào phòng ăn, Kỳ mẹ cười nhạt với Vu Dương, dì không nhỉệt tình như Kỳ ba, nhưng kiểu vừa xa vừa cách lại làm cho Vu Dương tự tại, Vu Dương lễ phép đưa tới quà mà cậu chuẩn bị cho họ, rồi lại ngượng ngùng cầm tiền lì xì mà Kỳ mẹ cho.
Kỳ ba rất hay nói, vẫn đang hỏi Vụ Dương các chuyện liên quan tới thi đấu cùng Team, chỗ Kỳ ba không hiểu, Vu Dương liền giải thích cẩn thận, Kỳ ba chăm chú nghe, vui vẻ nói: “Thật không dễ dàng... Được rồi, ăn cơm trước.”
Kỳ mẹ cũng hỏi vài câu về giải thế giới, lại hỏi hỏi vấn đề tài trợ Team hiện nay, Vu Dương đáp lại từng lời, sau khi ăn xong cơm tối Vu Dương mới phản ứng được, Kỳ ba Kỳ mẹ là sợ cậu lúng túng, nên vẫn đang tìm đề tài có thể nói chuyện với cậu.
Sau khi ăn xong, Kỳ mẹ thử qua vòng đeo tay kim cương hai tầng Bvlgari mà Vụ Dương mua cho dì, nhẹ giọng nói: “Quá xa xỉ...”
“Con cũng thấy vậy.” Kỳ Túy cúi đầu uống nước hoa quả, miễn cưỡng nói, “Bảo em ấy mua một tầng là được, lại không nghe.”
Cho dù đã biết là con trai cố ý nói như vậy, nhưng khóe miệng Kỳ mẹ vẫn không nhịn được cong lên, dì cẩn thận tháo xuống cất tốt, mỉm cười nói, “Đúng lúc ngày mai có cuộc họp, đeo cái này đi được rồi.”
Vu Dương mím mím môi, nhẹ giọng nói: “Di thích là tốt rồi.”
"Đương nhiên thích rồi, muốn mua lâu rồi." Kỳ mẹ ôn nhu nhìn Vu Dương, liếc mắt nhìn thời gian, "Sắp mười hai giờ rồi, không còn sớm... Hai đứa bay nguyên một ngày chắc mệt muốn chết rồi nhở? Còn bị lệch múi giờ, không thì đi nghỉ ngơi trước?
Kỳ Túy đang chờ những lời này, không chờ anh đứng dậy, Kỳ mẹ lại thỏ thẻ nhỏ nhẹ với Vu Dương: "Dọn phòng cho cháu hơn cả tuần nay rồi, dì dẫn cháu đi, cháu xem thử có thích
Hợp không."
“Ủa, không đúng.” Kỳ Túy vội vã giật khăn tay xoa xoa ngón tay, nhíu mày, “Mẹ chuẩn bị phòng cho em ấy làm gì? Em ấy ở phòng con.”
Kỳ mẹ khó có thể dùng lời diễn tả được nhìn Kỳ Túy, vui là hôm nay không gọi mấy thân thích khác đến, nên Kỳ Túy không đến nỗi làm gì mất
Mặt quá, dì nén nhịn, nói: “Vu Dương lần đầu đến nhà chúng ta, con để người ta ở phòng con? Con có quá...”
Mất mặt quá không?
Kỳ mẹ lần thứ một ngàn tự hỏi trong lòng, lúc mình mang thai rốt cuộc ăn phải thứ gì hỏng, mà lại sinh ra một thứ mất mặt mũi thế này.
Kỳ mẹ dẫn Vu Dương đi xem phòng, Kỳ Túy nhìn mình ba ba, cau mày: “Mẹ con... Đến cùng là mẹ có biết chuyện Đại Thanh đã mất không?”
"Nói linh tinh gì vậy?" Kỳ ba vỗ lưng Kỳ Túy, "Lần đầu gặp mặt, chính thức
Không tốt sao? Mà cũng đâu phải như kiểu đối phó cho các con?"
Kỳ Túy bật cười: “Thật vất vả mới bảo em ấy đến được, không ở cùng con... Con thì mưu đồ gì chứ?”
Kỳ ba cười cười, đi xử lý chuyện của mình.
Nửa đêm, Kỳ ba Kỳ mẹ đều ngủ, Kỳ Túy vọt vào tắm, nằm ở trên giường mình mài răng hàm.
Điện thoại Kỳ Túy rung lên.
Youth: Mẹ anh thật tốt.
Youth: Phòng được dọn dẹp rất sạch sẽ... Còn mua áo ngủ cho em.
Youth: Tiền lì xì to như vậy, có phải nên đưa thêm chút đáp lễ?
Youth: Đã ngủ chưa?
Kỳ Túy thở ra một hơi..
Trên máy bay Vu Dương đáp ứng anh
Rồi, chờ về nhà rồi, tùy theo ý anh.
Drunk: Không ngủ được. Youth: Anh mất hứng?
Drunk: Anh lòng như lửa đốt trở về là vì cái gì? Mịa nó... Vì Tổ Quốc tranh đấu như vậy, mà nhân dân Tổ Quốc đối xử với anh vậy sao?
Youth: Đừng không vui.
Youth: Hôm nay em rất vui, ba mẹ anh thật tốt.
Trong phòng ngủ nhỏ tinh xảo ấm áp, Vụ Dương tắm qua nước lạnh, tắt đèn nằm ở trên giường, nhìn điện thoại, Kỳ Túy còn chưa trả lời.
Thật ra Vu Dương cũng muốn Kỳ Tủy.
Nhưng cậu cũng mơ hồ cảm thấy Kỳ mẹ sắp xếp không sai, lần đầu tới nhà Kỳ Túy đã ở cùng một chỗ, hình như có chút tùy tiện.
Một buổi tối, Vu Dương mỗi phân mỗi
Giây đều được Kỳ ba Kỳ mẹ không chút dấu vết thiện ý chiếu cố, là thật sự rất thích ba mẹ Kỳ Túy.
Đúng là lúc ở trên máy bay Vu Dương đáp ứng không ít chuyện với Kỳ Túy, cậu suy nghĩ một chút, lỗ tai đỏ lên gõ chữ -
Youth: Nếu không... Video?
Youth: Anh có thể không mở camera, anh nhìn em...
Youth: Được không?
Cách một hồi lâu, điện thoại Vu Dương rung lên.
Drunk: Hỏi em một chuyện.
Drunk: Em nói xem... Thời cổ đại nuôi Vợ từ bé, là lúc kết hôn với viên phòng?
Vu Dương không biết rõ ý của Kỳ Túy, nhưng trong bóng tối, mặt của cậu chẳng biết vì sao đột nhiên nong nóng.
Drunk: Sao anh lại không tin.
Drunk: Biết vợ nuôi từ bé ở phòng nào, biết mình với người đó là một đôi, mỗi ngày đều quy quy củ củ?
Drunk: Quan trọng nhất... Anh còn có chìa khoá phòng vợ nuôi từ bé.
Vụ Dương nhìn tin nhắn cuối của Kỳ Túy, tim đập rớt mất một nhịp.
Nửa phút sau, khóa cửa phòng vang lên một tiếng “Cành cạch”.
Drunk: Anh trai nhỏ, anh muốn xông vào phòng em, có chỗ không?
Tim Vu Dương đập nhanh hơn, có chút khẩn trương vụng trộm không tên, hít sâu, gõ chữ.
(Youth): Cho.
Một giây sau, Kỳ Túy vặn khóa cửa nhỏ phòng ngủ, trong phòng đen một mảnh, Kỳ Túy vào phòng rồi trở tay đóng cửa lại.
Phòng ngủ nhỏ này chính là phòng Kỳ Túy trước kia, anh rành nơi này phải bằng ký túc xá căn cứ, ném chiếc chìa khóa qua bên, đèn cũng không mở, đi thẳng đến giường Vu Dương đang năm.
Kỳ Túy còn chưa nói, thì bị Vu Dương giữ chặt tay.
“Thật tốt, chính vợ nuôi từ bé nguyện ý.” Kỳ Túy mỉm cười, cúi người hôn môi Vu Dương, “Yên tâm, cách âm ở đây cực kỳ tốt...”