Lời của La Khởi làm Lâm Húc Dương hơi do dự, nhưng anh nghĩ đến việc nếu Phương Thanh Di đi thì kiểu gì Cung Ấu Hi cũng sẽ biết, đã như vậy, hiện giờ che giấu cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Nhưng nghĩ đến dáng vẻ hung ác của La Khởi, cô ta mà biết Phương Thanh Di muốn đi thì có lẽ sẽ nổi trận lôi đình, Lâm Húc Dương thấp thỏm nói: “Là thế này, lúc đi giúp Phương Thanh Di giải quyết phiền toái, tôi có nhắc đến chuyện xuất ngoại, hiện tại công ty cô ấy có bọn côn đồ tới làm phiền, nhân viên công ty không thể yên tâm làm việc, nên cô ấy muốn đi cùng chúng ta đến đất nước kia”.
“Cái gì?”
“Chị Phương cũng muốn đi?”
Hai người phụ nữ cùng kinh ngạc hỏi.
La Khởi và Cung Ấu Hi quay sang nhìn nhau.
Cung Ấu Hi hơi chau mày, không biết đang nghĩ gì.
La Khởi đảo mắt, không tức giận như Lâm Húc Dương sẽ nghĩ, mà bình tĩnh hỏi: “Sao? Công ty của Phương Thanh Di gặp phiền toái à? Cô ta đã có được quyền đại lý của Wechi rồi, nên là lúc lên như diều gặp gió chứ?”
“Chuyện này tôi cũng không tiện nói, giờ đám côn đồ kia định dùng thủ đoạn bỉ ổi để làm ảnh hưởng đến chuyện kinh doanh của Ngự Mỹ Ưu Phẩm, Phương Thanh Di không muốn thỏa hiệp nên mới quyết định cho toàn công ty nghỉ phép”.
Lâm Húc Dương khó xử trả lời.
“Côn đồ? Vậy mà cũng làm khó được tổng giám đốc Phương sao? Bạn của cô ta đâu có ít? Không thể giúp cô ta được à? Mà lại còn nhờ anh tới giúp?”
La Khởi cười nhạt hỏi.
“Không, Phương Thanh Di lại không quen biết tới mức đó.”
Lâm Húc Dương lắc đầu.
“Vậy có cần tôi giúp không?”
La Khởi ung dung hỏi.
“Ừm… Không cần đâu, cảm ơn, thật ra tôi cũng đã đề nghị Phương Thanh Di rồi, nhưng mà…”
Lâm Húc Dương không biết nên giải thích chuyện này thế nào.
“Haha, không phải giải thích đâu, tôi hiểu mà, đều là phụ nữ, mấy chuyện này tôi đều biết.”
La Khởi cười khinh miệt, rồi thản nhiên nói tiếp: “Nhưng mà, tôi là người rộng lượng, nếu cô ta tự mở miệng nhờ tôi giúp đỡ thì tôi vẫn đồng ý đấy.”
“Ừ, tôi thay mặt cô ấy cảm ơn cô trước, nếu thật sự cần giúp đỡ thì nhất định tôi sẽ nói.”
Lâm Húc Dương vội vàng nói.
“Ừ, nói lại chuyện kia, vậy là Phương Thanh Di vẫn định đi Arconia với hai người đấy à?”
La Khởi nhướng mày hỏi.
“Cô ấy có ý này, nên tôi mới hỏi khi nào sẽ xuất phát để còn thông báo thời gian cho cô ấy”.
Lâm Húc Dương thấp thỏm nói.
“Tiểu Hi, ý em sao?”
La Khởi nhìn Cung Ấu Hi đang im lặng không nói gì từ lúc nghe được tin tức kia.
“Em… Em không có ý kiến gì, nếu chị Phương muốn đi thì cứ đi thôi.”
Cung Ấu Hi miễn cưỡng trả lời, còn dáng vẻ của cô thì tỏ rõ là không muốn Phương Thanh Di đi.
“Vậy được, cứ quyết định thế đi!”
La Khởi cười dịu dàng.
“Quyết định rồi ư? Vậy là cô đồng ý cho Phương Thanh Di đi cùng chúng tôi sao?”
La Khởi hơi bất ngờ hỏi, anh cứ tưởng để La Khởi đồng ý được chuyện này thì sẽ rất phiền phức cơ.
“Đúng vậy, sao? Anh nghĩ tôi sẽ từ chối à?”
La Khởi nhướng mày nhìn Lâm Húc Dương.
“Ahaha, chị Khởi rộng lượng thế mà, vậy cô có thể nói cho tôi biết là cô sắp xếp mọi chuyện thế nào không?”
Lâm Húc Dương nịnh nọt.
“Sắp xếp? Ngày kia sẽ xuất phát, vậy đi, anh nói với Phương Thanh Di một tiếng, đưa visa cho tôi, tôi sẽ sắp xếp vé máy bay và chỗ ở cho ba người”.
La Khởi phất tay ra hiệu.
“Tốt vậy sao? Vậy thì hay quá, tôi sẽ gọi cho cô ấy ngay!”
Lâm Húc Dương vui vẻ, lấy luôn điện thoại ra gọi cho Phương Thanh Di.
“Thanh Di, tôi đã hỏi rồi, ngày kia chúng ta sẽ xuất phát, La Khởi nghĩ cô đi một mình thì không tiện, bảo là cô đưa visa cho cô ấy, để cô ấy đặt vé và chỗ ở cho cô luôn, được không?”
Lâm Húc Dương đang nói đỡ cho La Khởi, cũng mong Phương Thanh Di có thêm thiện cảm với La Khởi.
La Khởi và Cung Ấu Hi ở một bên, im lặng nhìn Lâm Húc Dương gọi điện thoại.
So với vẻ miễn cưỡng của Cung Ấu Hi, thì La Khởi dường như rất vui vẻ trước mọi chuyện xảy ra.
“Giúp tôi mua sao? Ừm… Vậy được, thay tôi cảm ơn bọn họ, lát nữa tôi sẽ gửi visa cho cậu!”
Phương Thanh Di hơi do dự rồi đồng ý.
“Tốt quá, chúng ta sẽ được đi cùng nhau!”
Lâm Húc Dương rất vui vẻ.
“Được rồi à? Nhìn bộ dáng vui vẻ của anh kìa, chuẩn bị ra nước ngoài hưởng thụ Tề nhân chi phúc à?”
*Tề nhân chi phúc: niềm hạnh phúc của người có một vợ cả một vợ lẽ
La Khởi cười nhạo.
“Không phải, Phương Thanh Di cũng nói cảm ơn cô, tôi cũng rất cảm ơn cô.”
“Mới đầu Phương Thanh Di nói nếu cô không đồng ý thì cô ấy cũng sẽ tự đi, tôi còn đang lo cho sự an toàn của cô ấy đây.”
“Giờ thì tốt rồi, đi với nhau, tôi nhất định sẽ bảo vệ hai cô thật tốt!”
Lâm Húc Dương trịnh trọng nhìn Cung Ấu Hi.
“Không cần nói cảm ơn đâu, nhớ lấy chuyện anh đồng ý với tôi là được! Rảnh rỗi thì về chuẩn bị đồ đạc đi, chúng tôi sẽ tiễn mọi người ra sân bay! Lát nữa đem visa của Phương Thanh Di cho tôi là được”.
La Khởi vẫy tay, ý bảo Lâm Húc Dương ra ngoài.
“À, được!”
Lâm Húc Dương cười nịnh nọt rồi rời đi.
Nhưng sau khi người đàn ông này rời khỏi phòng làm việc, Cung Ấu Hi u uất hỏi: “Chị Khởi, chị sao vậy? Tại sao lại đồng ý chứ?”
“Đương nhiên là phải đồng ý rồi, cho dù chị không đồng ý thì cũng không thể ngăn chuyện này được, em không nghe thấy những gì Lâm Húc Dương vừa nói à?”
“Dù chị không đồng ý, thì Phương Thanh Di cũng sẽ tự mình đến Arconia”,
“Cùng lắm cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, khi đó Phương Thanh Di đi sau hai người, thì Lâm Húc Dương sẽ còn lo lắng cho sự an toàn của người phụ nữ đó hơn cơ.”
“Còn thế này, các em đi thì chị sẽ yên tâm hơn nhiều.”
“Tiểu Hi à, chị đang nghĩ cho em đó, hahahaha.”
La Khởi lộ ra một tiếng cười gian xảo.
Cung Ấu Hi suy nghĩ đơn giản, đương nhiên sẽ không đoán ra dụng ý của La Khởi, mà Phương Thanh Di sau khi được Lâm Húc Dương thông báo, sau khi suy nghĩ một chút liền hiểu ra được mọi chuyện.
La Khởi đồng ý cho Phương Thanh Di đi cùng là vì để khống chế Lâm Húc Dương.
Nếu Lâm Húc Dương một mình đi với Cung Ấu Hi, ai mà biết hai người họ sẽ xảy ra chuyện gì?
Nhỡ có chuyện gì xảy ra, khi về nước thì ai mà biết Cung Ấu Hi có còn là thân xử nữ hay không, mà La Khởi chẳng phải sẽ gián tiếp trở thành đồng bọn của Lâm Húc Dương hay sao?
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!