“Ông chủ, cho hai mươi bát khoai tây!”
Một người phụ nữ văn phòng đến trước xe bán hàng của Lâm Húc Dương gọi món.
“Bao nhiêu cơ?”
Lâm Húc Dương sững sờ một chút, còn tưởng anh nghe lầm.
“Hai mươi bát, nhanh lên chút được không? Tôi còn phải về công ty gấp!”
Người phụ nữ văn phòng nói xong thì lấy ra một trăm đồng đặt ở trên xe bán hàng.
“Ok, được! Chỗ này có ghế, cô ngồi chờ chút!”
Lâm Húc Dương vui vẻ, không ngờ lại nhận được một đơn hàng lớn, sau khi lấy ghế ra thì bắt đầu bận rộn làm.
Người phụ nữ văn phòng cũng không ngồi, chỉ lấy di động đứng trước xe bán hàng lướt.
Nhanh chóng trộn xong một phần khoai tây trộn, lúc Lâm Húc Dương đóng gói cho người phụ nữ văn phòng này thì không khỏi tự hỏi, sao người này lại gọi một lần hai mươi bát khoai tây vậy? Dù sao anh cũng chỉ mới khai trương, nếu nói là khách hàng quen thì cũng không đúng.
“Người đẹp, cho tôi hỏi chút, sao cô lại đến chỗ tôi mua khoai tây thế?”
Lâm Húc Dương cười hỏi.
“Không có gì, chỉ là cảm thấy khoai tây chỗ anh ăn ngon, cho nên đến mua.”
Trong mắt người phụ nữ văn phòng hiện lên vẻ bối rối, sau đó cười trả lời.
“Vậy sao?”
Lâm Húc Dương trả lời một câu, vừa bỏ vào túi vừa tự hỏi, cuối cùng bỗng hỏi một câu: “Tự ý rời khỏi công ty thế này, tổng giám đốc Phương của cô không trừ lương cô à?”
“Không đâu, bây giờ là thời gian nghỉ trưa, hơn nữa đây là do tổng giám đốc Phương dặn… Anh…”
Người phụ nữ văn phòng nói đến đây thì đột nhiên hiểu ra, đây là do Lâm Húc Dương dụ cô nói thật.
“Ha… Phương Thanh Di đúng là có tâm thật đó, thế nào? Sợ tôi buôn bán không tốt, cho nên cố ý kêu người tới đây quan tâm việc buôn bán của tôi ư?”
Trong mắt Lâm Húc Dương hiện lên vẻ chua xót.
“Cũng không phải, tổng giám đốc Phương nói khoai tây của anh ăn rất ngon, muốn mời người trong công ty nếm thử, cho nên mới gọi tôi đến mua…”
Người phụ nữ văn phòng giải thích.
“Vậy sao, vậy thì phải cảm ơn cô ấy rồi, hai mươi bát khoai tây đã đóng gói xong, có cần tôi cầm lên xe giúp cô không?”
Lâm Húc Dương ngẩng đầu hỏi, hai mươi bát khoai tây đóng gói xong cũng phải đựng vài túi.
“Ừ, cảm ơn, tôi có thể hỏi anh và tổng giám đốc Phương có quan hệ gì không? Có cảm giác tổng giám đốc Phương rất quan tâm đến anh, đây là lần đầu tiên cô ấy cho người ra ngoài mua đồ ăn vào buổi trưa đó, hơn nữa tôi thấy cô ấy vốn định tự mình đến, nhưng mà đột nhiên có một khách hàng đến cho nên mới đành để tôi đi.”
Người phụ nữ văn phòng gật đầu rồi nói.
“Bạn bè, có lẽ hôm nay là ngày đầu tiên tôi khai trương nên mới tới đây mua ủng hộ.”
Lâm Húc Dương lạnh nhạt trả lời, sau đó xách khoai tây lên xe cho người phụ nữ này.
Trước khi đi anh còn không quên nói một câu: “Tôi không biết công ty của các cô ở đâu, nếu như quá xa thì không cần phiền phức như vậy, nếu các cô cảm thấy khoai tây ăn ngon thì hoan nghênh lần sao có rảnh thì lại đến mua.”
Trên đường trở về quầy hàng, tuy bán được hai mươi bát, nhưng Lâm Húc Dương lại không thể nào vui nổi.
Anh không muốn quầy hàng của anh phải có sự giúp đỡ của Phương Thanh Di mới có thể buôn bán được, nếu như người phụ nữ này thích ăn khoai tây do anh làm, anh rất vui lòng làm cho cô, chứ không cần cô phải bỏ tiền ra mua.
Ngẩng đầu nhìn thoáng qua, hình như thấy trước xe bán hàng của anh có một người khách, Lâm Húc Dương nhanh chóng chạy về.
“Xin chào, cô muốn mua khoai tây và mì lạnh sao? Cửa hàng mới khai trương, không ngon không lấy tiền!”
Lâm Húc Dương nhanh chóng chạy lại chào hỏi, lúc này cô gái đứng trước cửa hàng cũng quay đầu lại.
Vừa thấy rõ mặt của đối phương, cả hai người đều ngây cả ra.
“Là anh! Lâm Húc Dương?”
“Cung Ấu Hi?”
Lâm Húc Dương hoàn toàn không ngờ là sẽ gặp được cô gái có dây thần kinh thô này ở đây, tính ra đây đã là lần thứ ba bọn họ gặp nhau ngẫu nhiên rồi.
“Là tôi là tôi, anh còn nhớ tôi ư, sao anh lại ở đây bán khoai tây? Tôi nhớ trước đó đây là quán trà sữa mà!”
Cung Ấu Hi hưng phấn nói.
“Ừ, vừa mới thuê được sạp hàng, hôm nay vừa khai trương, ăn một bát không?”
Lâm Húc Dương vừa nói vừa đi ra phía sau xe bán hàng.
“Chắc chắn rồi, sạp hàng anh mở thì chắc chắn tôi phải tới! Nếm thử tay nghề của anh.”
Cung Ấu Hi cười nói.
“Làm gì có tay nghề gì chứ, chỉ là khoai tây trộn mà thôi, sao cô không đi sạp ở đằng trước mua, bên kia bán đắt như thế, chắc mùi vị cũng không tệ.”
Lâm Húc Dương hỏi một câu.
“Hi hi, nói thật nhé, tôi vốn định đi mua, nhưng mà bọn họ đông quá, tôi không chờ được, lại thấy bên anh cũng bán khoai tây nên tới đây, không ngờ đây đúng là duyên phận mà, nếu như nhìn thấy anh từ sớm, tôi sẽ không mua quán bên kia.”
Cung Ấu Hi cười hi hi trả lời.
“Được, khoai tây của cô đây! Nếm thử xem ăn có ngon không.’
Lâm Húc Dương đưa bát khoai tây đã làm xong qua.
“Được, tiền của anh đây!”
Cung Ấu Hi trả tiền.
“Không cần, bát này coi như tôi mời cô!”
Lâm Húc Dương không nhận tiền.
“Không được, anh không nhận tôi sẽ không ăn! Làm gì có ai buôn bán mà không lấy tiền chứ!”
Vẻ mặt Cung Ấu Hi vô cùng nghiêm túc.
“Vậy được rồi, cảm ơn!”
Lâm Húc Dương nhún vai, nhận tiền.
Cung Ấu Hi nếm thử khoai tây Lâm Húc Dương làm, lập tức tỏ vẻ kinh ngạc.
“Khoai tây của anh ngon thật đó… Làm cách nào thế? Còn ngon hơn khoai tây nhà phía trước bán nữa!”
“Đã nói không ngon không lấy tiền mà!”
Đồ ăn của mình được khen ngon, Lâm Húc Dương nở nụ cười.
“Không được, tôi phải đăng lên, sao khoai tây ngon như thế này lại không có ai tới mua vậy chứ!”
Cung Ấu Hi nhanh chóng cầm di động chụp hình, còn chụp Lâm Húc Dương một tấm.
“Nè, cô chụp sạp hàng với khoai tây là được rồi, đừng chụp tôi!”
Lâm Húc Dương thấy vậy thì nhanh chóng duỗi tay che lại.
“Ha ha, không còn kịp rồi, ừm viết cái gì đây ta, quảng trường âm nhạc vừa mới mở quán bán khoai tây mới, đồ ăn siêu nhiều, ăn siêu ngon, anh trai đứng bán hàng cũng khá đẹp trai đó…. Nhiêu đây thôi… xác nhận!”
Cung Ấu Hi đăng tin lên danh sách bạn bè, sau đó đưa cho Lâm Húc Dương xem.
“Ừm, cảm ơn cô quảng cáo giúp tôi…”
Lâm Húc Dương có hơi ngượng ngùng, anh nhìn hình ảnh Cung Ấu Hi vừa mới đăng lên, có một chén khoai tây nhìn rất nhiều, có tên của sạp hàng, sau đó còn có ảnh lúc Lâm Húc Dương đưa tay ra cản.
“Chuyện nhỏ, đúng rồi, không phải lúc trước anh nói công việc của anh là khuân vác sao? Sao lại thành bán khoai tây rồi?”
Cung Ấu Hi ăn khoai tây hỏi.
“Khuân vác không nổi nữa, cho nên mới chạy đi bán khoai tây! Không có cách nào, phải kiếm tiền để sống mà!”
Lâm Húc Dương cười trả lời.
“Cũng may là anh khuân không nổi nữa, nếu không giới khoai tây lại thiếu mất một nhân tài mới là anh!”
Cung Ấu Hi nghiêm túc nói.
“Làm gì mà khoa trương như cô nói chứ, đúng rồi, hôm nay cô đi chơi à?”
Lâm Húc Dương hỏi.
“Chơi cái gì mà chơi, tôi có công việc đó, tôi đang làm việc ở văn phòng tòa cao ốc kia!”
Cung Ấu Hi chỉ văn phòng ở một tòa cao ốc cách đó không xa.
“Cũng không tệ, xem ra cô là một nhân viên văn phòng, làm việc trong văn phòng cũng tốt hơn dãi nắng dầm mưa ở bên ngoài như bọn tôi nhiều!”
Lâm Húc Dương hâm mộ nói.
“Cũng thường thôi, thật ra tôi cũng không thích đi làm ở chỗ này cho lắm, thôi bỏ đi, không nói cái này nữa, còn nhớ lời hứa lúc trước của chúng ta chứ?”
Cung Ấu Hi chớp mắt nhìn Lâm Húc Dương.
“Được rồi, đương nhiên tôi nhớ rõ, vậy xin hỏi người đẹp, cô có thể cho tôi xin số điện thoại được không?”
Lâm Húc Dương khẽ cười, sau đó mặt nghiêm túc lại, nghiêm nghị hỏi.
Người ta đã hỏi thăm hai lần rồi, đây là lần thứ ba, kiểu gì thì anh cũng nên ga lăng hỏi thăm số điện thoại của người ta mới đúng.