Cung Ấu Hi nói thế, trong mắt Lâm Húc Dương hiện lên chút át náy cười nói: “Xin lỗi, cô cũng biết tôi vừa mới mở sạp hàng này thôi, dạo gần đây sẽ khá bận, để bữa khác tôi mời cô được không?”
“Ồ? Nếu anh không rảnh thì thôi vậy, vừa lúc tôi còn đang nghĩ nếu ăn cơm chiều rồi thì làm sao ăn hết bát khoai tây to đùng của anh đây, vậy tạm biệt, tôi về trước đây.”
Cung Ấu Hi cũng không ngại, vẫy tay rồi đi mất.
Thấy người đi rồi, nụ cười của Lâm Húc Dương cũng cô đơn hơn, thật ra anh cũng muốn mời Cung Ấu Hi ăn cơm, coi như cảm ơn cô gái này đã giúp đỡ anh, nhưng mà trong túi lại không có tiền, ra ngoài ăn bữa cơm chắc là tiêu sạch tiền hôm nay kiếm được luôn quá.
Dọn dẹp đồ đạc lại, thấy những xe bán hàng xung quanh đều đang bận rộn, Lâm Húc Dương đạp xe ba gác chạy về nhà Phương Thanh Di.
“Sao hôm nay về sớm thế?”
Nghe được tiếng mở cửa, Phương Thanh Di ở trong phòng bếp ló đầu ra.
“Ừ, cô vào bếp à? Để tôi làm cho?”
Lâm Húc Dương cười trả lời.
“Cũng được, dù sao thì tài nấu nướng của cậu cũng giỏi hơn tôi, cậu vào bếp nấu đi, đồ ăn đã sơ chế xong rồi, cậu nấu là được.”
Phương Thanh Di cũng không từ chối, cởi tạp dề ra đưa cho Lâm Húc Dương rồi hỏi tiếp: “Hôm nay buôn bán thế nào?”
“Cũng được, bán xong hết bốn mươi cân khoai tây đã chuẩn bị!”
Lâm Húc Dương vừa đeo tạp dề vào vừa cười trả lời.
“Không tệ đâu! Tôi còn tưởng là cậu thấy buôn bán ế ẩm quá nên mới đi về sớm chứ.”
Dường như Phương Thanh Di có hơi ngạc nhiên.
“Cũng may, lúc trưa buôn bán mới thảm, tôi còn tưởng là hôm nay không bán hết được nữa kìa, may mà buổi chiều có bạn bè giúp đỡ, đăng một tin lên “khoảnh khắc”, buôn bán mới tốt hơn, đúng rồi, còn chưa cảm ơn cô buổi trưa cố ý kêu người đến mua khoai tây đâu!”
Lâm Húc Dương giải thích.
“Không có gì, khoai tây của cậu vốn ăn rất ngon, tôi cũng muốn cho mấy nhân viên nếm thử, có lẽ bọn họ cảm thấy ăn ngon, sau này sẽ đến ủng hộ câu, vốn còn muốn mua cho cậu lẵng hoa này nọ, nhưng mà nghĩ lại thấy một cái xe bán hàng mà trưng lẵng hoa cũng không thích hợp lắm, nên mới thôi!”
Phương Thanh Di ngồi trên sofa nhìn Lâm Húc Dương.
“Đừng… buôn bán nhỏ mà thôi, tặng lẵng hoa làm gì chứ, cô có tấm lòng này tôi đã rất cảm ơn rồi!”
Lâm Húc Dương nhanh chóng khuyên bảo.
“Tôi cũng chưa tặng mà, đúng rồi, tôi còn có một món quà tặng cho cậu, coi như chúc mừng cậu khai trương may mắn!”
Phương Thanh Di cầm một hộp quà được đóng gói kỹ càng trên ghế sofa lên nói.
“Ồ, khách sáo vậy sao, sao lại để cô tốn tiền thế được!”
Phương Thanh Di tặng quà cho anh, Lâm Húc Dương vẫn rất vui vẻ, đi qua nhận lấy hộp quà, chuyện xào rau lại để sang một bên.
Mở hộp quà ra, Lâm Húc Dương cầm một cái vsi tiền màu đen ra, nhìn kiểu dáng và cách may cũng đã biết ngay là hàng giá cả xa xỉ, hình như trên túi còn có mấy chữ cái tiếng anh Gucci nữa.
Kiểu dáng thế này Lâm Húc Dương vừa thấy đã thích đến nỗi không nỡ buông tay, anh làm buôn bán vừa lúc cũng cần một món như thế, mặc kệ là thối tiền lẻ hay lấy tiền thì cũng tiện hơn một chút.
Chẳng qua Lâm Húc Dương cũng không có khái niệm gì về hàng hiệu, cũng không biết thương hiệu Gucci có ý nghĩa như thế nào.
“Cũng không tệ, mua bao nhiêu tiền thế? Chắc cũng không rẻ đúng không?”
Lâm Húc Dương vô cùng vui mừng nói.
“Cũng không mắc, tôi nghĩ cậu sẽ cần dùng đến thứ này, được rồi, cậu đi nấu cơm đi! Tôi hơi đói bụng rồi!”
Phương Thanh Di cười một tiếng, cũng không trả lời trực tiếp.
“Được, chờ một lát.”
Lâm Húc Dương trực tiếp đeo túi tiền ngược ra phía sau lưng rồi đi vào bếp.
Trong lòng cũng muốn tìm thử xem rốt cuộc cái túi đeo này bao nhiêu tiền, vào phòng bếp rồi lấy di động ra tra baidu xem kiểu dáng và thương hiệu của nó.
Vừa nhìn thấy giá cả của nó, Lâm Húc Dương ngơ ngẩn cả người, anh nhanh chóng lau khô tay rồi cởi cái túi tiền xuống.
Má ơi, cái thứ này mà hơn ba nghìn! Hơn nữa còn là đồ nhập khẩu từ Tây Ban Nha!
Giá của cái túi này còn mắc hơn tiền mua nguyên bộ quần áo của Lâm Húc Dương mấy lần nữa.
Vốn còn đang định đeo vào nấu ăn khoe khoang một lần, nếu mà lỡ dính chút dầu mỡ vào thì chắc đau lòng chết mất.
Nghĩ một lúc, Lâm Húc Dương cảm thấy thứ này quá quý, cầm trong tay ra ngoài hỏi: “Phương Thanh Di, cái túi này hơn ba nghìn đúng không?”
Lâm Húc Dương cảm thấy giọng nói của mình cũng đang run rẩy.
“Ừ, đúng thế, không quá mắc, tôi thấy trông cũng được nên mua luôn! Sao nào? Không thích hả?”
Phương Thanh Di thấy lạ hỏi.
“Không phải không thích, mà là cảm thấy nó quá mắc rồi! Tôi còn thiếu cô nhiều tiền như thế, sao lại không biết xấu hổ nhận món quà mắc như thế được chứ, tôi còn tưởng nó chỉ mấy trăm đồng, nhận cũng không sao, lúc nãy tra baidu nhìn thấy giá, tôi cũng sợ hết hồn.”
Lâm Húc Dương cười khổ nói.
“Đừng có rề rà như đàn bà vậy, tặng cho cậu thì cậu cứ nhận lấy đi, nếu thích thì quan tâm mấy chuyện khác làm gì, hơn nữa tôi sẽ không vào cửa hàng mua mấy món đồ vài trăm đồng đâu! Nếu như cậu cảm thấy nó quá mắc thì chờ khi nào cậu đi làm có tiền rồi thì mua tặng tôi một món tương đương thì được rồi.”
Phương Thanh Di xem thường nhìn Lâm Húc Dương.
“Vậy… Vậy tôi nhận vậy…”
Lâm Húc Dương cẩn trọng nói, sau đó giống như vừa hạ quyết tâm gì đó, nghiêm túc nhìn Phương Thanh Di nói: “Cô yên tâm đi, chờ tôi kiếm được tiền rồi, nhất định mua tặng cho cô một món mà cô thích, mặc kệ mắc rẻ thế nào, cô thích tôi sẽ mua ngay.”
Nói xong, Lâm Húc Dương nhanh chóng chạy vào phòng bếp tiếp tục nấu ăn.
Phương Thanh Di ngồi trên ghế sofa, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Húc Dương thì không nhịn được cười một tiếng.
Mặc kệ người đàn ông này có thể thực hiện được lời hứa hay không, anh có tấm lòng thế này Phương Thanh Di cũng đã rất vui vẻ rồi.
Chuyện này giống như giữa một người đàn ông có giá trị con người lên đến hàng trăm vạn nhưng chỉ chịu cho người phụ nữ một nghìn, và một người đàn ông có giá trị con người chỉ có một nghìn nhưng lại đồng ý trả toàn bộ.
Phương Thanh Di không thiếu tiền, cô càng coi trọng năng lực của người đàn ông và tâm tư họ dành cho cô hơn.
Sau khi cô có một số chuyện tình cảm mập mờ với Lâm Húc Dương, có lẽ ngay chính bản thân Phương Thanh Di cũng chưa phát hiện ra, cô thường hay suy nghĩ cho Lâm Húc Dương, thỉnh thoảng lại còn có ý hay đi phân tích người đàn ông này.
Lâm Húc Dương lần lượt dọn món ăn lên bàn, có bài học ngày hôm qua, đương nhiên không dám uống rượu nữa.
Thỉnh thoảng lại trò chuyện vài câu, coi như cũng ăn xong một bữa cơm vui vẻ.
Sau khi ăn xong, hình như Phương Thanh Di có việc phải làm, lấy ra laptop bắt đầu gõ liên tục.
Lâm Húc Dương lại đi vào phòng bếp, bắt đầu chuẩn bị khoai tây cho ngày mai, đây là một việc rất nhàm chán.
Nhưng mà Lâm Húc Dương lại làm rất nhẹ nhàng, ở trong mắt anh, thứ anh đang gọt không phải khoai tây mà là từng tờ tiền giấy.
Cân nhắc đến lượng tiêu thụ ngày hôm nay, Lâm Húc Dương tính chuẩn bị năm mươi cân cho ngày mai bán.
Nếu bán hết năm mươi cân khoai tây thì kiếm được gần tám trăm đồng đó!
Nếu mỗi ngày đều bán được doanh số thế này, rất nhanh anh có thể ăn sung mặc sướng rồi.
Hát thầm một bài hát trong phòng bếp, từ từ sơ chế xong đống khoai tây, lúc này di động bỗng vang lên tiếng thông báo.
Lâm Húc Dương thấy hơi lạ, giờ này còn ai gửi tin nhắn cho anh, lấy ra nhìn thì phát hiện là tin nhắn của Cung Ấu Hi: “Anh Húc Dương, tôi có thể gọi anh như thế không? Buổi tối có rảnh không? Tâm trạng của tôi không tốt lắm, anh có thể ở cùng với tôi một lúc không?”