Không biết từ lúc nào, Tô Mị và Hoa Ngọc Phượng ánh mắt đã trở nên thất thần...
Anh hùng hy sinh bản thân giúp đỡ mỹ nhân trong lúc nguy cấp nhất, cảnh tượng này có mấy nữ nhân trụ vững chứ?
“Khanh khách, không hổ danh là nam nhân của thiếp! Bất quá nếu chàng xảy ra chuyện gì, đừng hòng nhìn mặt thiếp nữa!” Diễm Hồng Liên lau trộm giọt nước mắt vừa chảy ra, giả vờ cười cười nói nói, chỉ là trái tim đã sớm mềm nhữn, hận không thể thay thế vị trí của Tuyền Nhi...
“Muội cũng muốn giống như nàng huhu!”
Diễm Điệp Tình không thành thục được như tỷ tỷ, hai mắt từ lâu đã ướt đẩm như mưa, bàn chân nhỏ nhắn liên tục dậm xuống mặt đất ra vẻ giận dỗi, ghen ty nhìn chằm chằm thiếu nữ nằm trong lòng hắn...
Nam Cung Uyển Dung nhìn thân thể nam nhân cường tráng phủ đầy máu tươi, trái tim đập thình thịch, so với đám thanh thiếu niên của Nam Cung gia, hắn quả thật quá mức khác biệt rồi...
Bên trong bóng tối, một bóng lưng mỹ tuyệt thiên hạ như ẩn như hiện, giọng điệu nhỏ nhẹ chỉ một mình nàng nghe thấy:
“Hừ tên xấu xa này, một thời gian không gặp mà bản lĩnh dụ dỗ tiểu nữ nhân gia tăng không ít!”
Âm thanh kiều mị đến tận xương tủy...chỉ tiếc không ai có thể nghe được...
Không biết từ lúc nào, thiếu niên trẻ tuổi cao quý có đôi mắt sáng ngời đã xuất hiện tại một gốc quảng trường, sắc mặt hắn âm trầm nhìn cảnh tượng trong Kính, lẩm bẩm nhưng tràn ngập sát khí nói:
“Đại ca của ta! Không biết có phải là ngươi thật không, cũng không biết ngươi bằng cách nào giữ được mạng, bất quá vì một nữ nhân mà hành động ngu xuẩn như thế, chưa xứng làm đối thủ của Lạc Vũ tai”
Thiếu niên này chính là Lạc Vũ...Hiển nhiên trong suy nghĩ của hắn, Lạc Thần rõ ràng là đang dại gái...
Vì một nữ tử mà bỏ qua Độ Kiếp Kỳ truyền thừa, người làm ra việc ngu xuẩn như vậy, không xứng là đối thủ của hắn...
Sau lưng Lạc Vũ, ba vị thiên tài của Lạc gia hai mắt lấp lóe nhìn chằm chằm thân ảnh Lạc Thần, sát khí trong mắt lưu động kịch liệt...
Bậc thang 98...
“Ngươi muốn làm gì? Có ý đồ gì sao?” Tuyền nhi trợn to mắt nhìn nam nhân đang bế nàng, áp lực biến mất khiến nàng có sức mở miệng chất vấn...
Trong suy nghĩ của nàng, tên này vô cớ làm vậy là có ý để
“Hồng hộc...hộc..hộc...ta...chỉ cảm...thấy...nàng...xứng..đáng hơn mình...!” Lạc Thần thở không ra hơi, lấp bắp cười nói...
Tuyền nhỉ trái tim lại rung lên, đè nén cảm giác kỳ dị trong lòng, môi đỏ quát một tiếng:
“Ta không phải trẻ em ba tuổi, mau nói ý đồ của ngươi đi!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!