Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 105

“Người đâu?”
Người đàn ông nhìn đôi mắt xanh biếc Tô Kỳ, vội vàng hỏi.
“Đi mất rồi.”
Tô Kỳ khẽ cười một tiếng: “Bạc Dạ, anh cũng vẻ vang thật đấy.”

Sắc mặt Bạc Dạ tái nhợt, cả người giống như bị người ta rút hết khí lực, anh đứng chết trân tại đó, nhưng lại có cảm giác giật mình lúng túng.

Tô Kỳ hai tay ôm trước ngực, nhướng mày hỏi anh: “Nếu như tôi đoán không nhầm thì anh vừa giận dữ vì một người con gái mình từng không cần?”

Bạc Dạ không thể phản bác, anh khiếp sợ tại sao mình lại không thể khống chế được mà làm ra loại chuyện như thế này!

Người đàn ông trầm ngâm làm cho ánh mắt của Tô Kỳ càng thêm thâm trầm: “Bạc Dạ, tôi không nghĩ anh sẽ động lòng vì một người con gái như thế đấy.”

Bạc Dạ nhanh chóng phủ nhận: “Động lòng? Với cô ấy? Được sao?” Liên tiếp ba câu hỏi khiến lông mày của Tô Kỳ lập tức nhướng lên: “Một khi đã như vậy thì anh hà tất phải làm loạn lên.” Hai tay anh ta ôm trước ngực, trước mắt cũng không tự giác nhớ lại hình ảnh Đường Thi nước mắt lưng tròng nhào vào ngực mình, anh ta tạm dừng suy nghĩ trong đầu, gắn từng chữ: “Đổi với loại phụ nữ như thế này, tôi có rất nhiều cách, làm cho cô ta, không thể, không, nghe, lời.”

Những chữ cuối cùng anh ta gần như là nhấn mạnh từng chữ một, như là muốn phá vỡ toàn bộ sự kiêu ngạo của Đường Thi, Bạc Dạ nhìn vẻ mặt của Tô Kỳ, trong lòng không hiểu sao dâng lên cảm giác phiền toái.

Đường Thi trở về, bởi vì Bạc Dạ mà bây giờ cô chẳng còn tâm trạng làm gì nữa, nói với Khương Thích xong thì đứng lên một mình ra bãi đỗ xe ngầm, kỳ thật cô không lái xe, chỉ là muốn đến đây hít thở không khí, vừa nãy cả người đều bí bách đến phát điên rồi, suýt chút nữa cô đã chết chìm trong ánh mắt kia của Bạc Dạ.

Ngón tay đến bây giờ vẫn còn run rẩy, nguyên nhân chính là sự sợ hãi đối với Bạc Dạ vẫn còn thấm trong cốt tủy, biến thành thói quen, cô ôm lấy chính mình, bãi đỗ xe trống rỗng im lặng không tiếng động, tựa vào vách tường, phát ra mấy tiếng rên vô nghĩa.

Rốt cuộc phải thêm mấy lần… đau xót như thế này nữa cô mới có thể thoát khỏi bóng ma này?

Bạc Dạ, tôi phải tu luyện ý chí sắt đá đến mức nào mà vẫn có thể chống đỡ được những tổn thương mà anh gây ra?

Nước mắt Đường Thi như thể con đập bị vỡ mà tuôn chảy không ngừng, cô thở thật mạnh, trái tim co rút run rẩy, người con gái như một con thú bị thương đang đau đớn liếm vết thương của mình, chỉ có cô mới có thể cứu mình, người khác ư, không ai có thể cứu cô.

Tô Kỳ tạm biệt Bạc Dạ lại ở bãi đỗ xe lại vô tình gặp lại thân hình gầy yếu kia.

Lúc đó Đường Thi đã bình ổn lại tâm trạng của mình chuẩn bị gọi xe, kết

quả lại thấy xa xa có một người bước tới, bước chân thong thả lại tao nhã, dần đi đến, cô mới nhìn rõ đôi mắt xanh biếc của người kia, tựa như một viên ngọc bích, lóe lên ánh sáng sâu xa. Mái tóc vàng nhạt của Tô Kỳ được buộc lên, cố định bằng một chiếc trâm cài. Những đường nét trên khuôn mặt đẹp trai đầy mê hoặc của người đàn ông càng thêm tinh tế trên nền da trắng.

Anh tiến lại gần, huýt sáo một tiếng, đút hai tay vào túi quần: “Sao em lại đây? Anh còn tưởng em chạy đi tìm ai đó khóc lóc kể khổ.”

Lời nói giễu cợt của anh ta khiến Đường Thi nhíu mày, cô định bỏ đi thì bị người đàn ông ngăn lại.

“Này, Đường Thi.”

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận