Chương 114
“Đường Thi!”
Vào lúc đó, trái tim của anh treo ngược trong nháy mắt, Bạc Dạ không khống chế được buông tay lái ra, cả người lùi về phía sau tóm lấy cô: “Em điên rồi à! Em không muốn sống nữa hay sao?”
Nhưng ngay giây tiếp theo, người phụ nữ này lại quay đầu lại liếc nhìn Bạc Dạ, ánh mắt này mang theo tuyệt vọng. Sau đó cô không cố kỵ gì hết, nhảy thẳng từ trong xe ra ngoài!
Chiếc xe đang lao với tốc độ rất nhanh khiến cho cả người Đường Thi ngã
cuộn tròn lăn mấy vòng, đến khi đụng phải bồn hoa ven đường mới dừng lại. Bạc Dạ hung hăng đạp mạnh vào chân phanh nhưng xe vẫn trượt đi vài mét mới có thể dừng lại ở ven đường, điều này đủ để thấy rõ ràng khi cô nhảy ra khỏi xe, tốc độ của xe nhanh như thế nào. Đường Thi ngã ở ven đường, sau đó vịn lấy cột đường đứng lên. Trên đùi cô trầy một miếng da lớn, máu tươi đang đầm đìa chảy xuống nhưng người phụ nữ này dường như vẫn không nhận ra sự đau đớn, cô vẫn chạy theo ven đường như bình thường. Bạc Dạ ở ngay sau lưng cô, Đường Thi biết rằng mình không thể thoát khỏi sự truy đuổi của Bạc Dạ nên cô chỉ có thể dừng lại.
Cô dừng lại, xoay người lại rồi hét thật to về phía anh: “Không được tới đây!”
Cái nhìn kia khiến cho trái tim của Bạc Dạ ớn lạnh. “Đường Thi…” Giọng người đàn ông trở nên run rẩy, anh gọi cô: “Tại sao em phải làm như vậy?”
“Anh mà bước đến đây thì tôi sẽ chạy ra giữa đường để cho xe đâm chết!”
Khi giọng nói khàn khàn truyền đến bên tai Bạc Dạ, cả người anh đều bị những lời này làm cho run rẩy.
Anh ngẩng đầu lên nhìn Đường Thi, trong đôi mắt của người phụ nữ này là sự quyết tâm liều lĩnh cùng tuyệt vọng: “Tôi nói được thì làm được! Bạc Dạ, anh cứ thử một chút xem!”
Anh cứ việc thử một chút xem!
Cô hận anh, hận tất cả nhà họ Bạc, thậm chí nỗi hận này còn vượt qua cả nỗi sợ chết!”
Mắt Bạc Dạ đỏ hoe: “Đường Thi, em hận anh đến như vậy sao?”
Câu trả lời của Đường Thi là một chữ không chút do dự: “Đúng!”
Đúng vậy! Cô hận anh! Cô hận anh đến mức thà rằng đi tìm đến cái chết chứ cũng không trở lại bên cạnh anh!
Vào lúc này, Bạc Dạ phải thừa nhận rằng mình đã thua cuộc.
Anh đã thua bởi sự căm hận kinh khủng trong mắt cô.
Bạc Dạ vươn cánh tay run rẩy về phía cô: “Đường Thi, bây giờ bệnh trầm cảm của em đang tái phát, trước hết hãy bình tĩnh lại có được hay không? Chúng ta về nhà rồi nói…”
Đường Thi cười với anh: “Nhà? Nhà của tôi đã không còn từ lâu rồi, Bạc Dạ, khiến anh thất vọng rồi, nhà họ Đường đã nhà tan nát từ năm năm trước rồi.”
Cô đã không còn là Đường Thi của năm đó từ lâu rồi!
Năm tháng không bao giờ có thể quay trở lại được!
Bạc Dạ âm thầm bấm một mã số, mã số kí hiệu của người mù, rồi gửi cho đàn em của mình, anh cũng không biết đàn em của mình đọc có hiểu hay không. Sau đó anh lại lớn tiếng nói với Đường Thi một lần nữa: “Trở về nhà họ Bac!”
“Nhà họ Bạc?” Đường Thi lắc đầu: “Đó là nhà của anh, không phải là nhà của tôi!”
“Đó là…” đã từng là nhà của chúng ta. Nhưng những lời này nghẹn lại trong cổ họng của Bạc Dạ. Trên mặt Đường Thể hiện rõ vẻ không muốn vướng víu gì đến anh nữa.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!