Chương 624
Kế tiếp, Đường Duy thậm chí không cho Tô Kỳ và Bạc Nhan cơ hội nói chuyện, nắm tay Tùng Sam dứt khoát rời đi, bước chân quyết đoán giống hệt Bạc Dạ năm đó.
Tùng Sam cau mày, chờ đi đến cuối hành lang không thấy bóng người, họ mới dừng lại. Anh cúi đầu xuống, thấy Đường Duy thở phì phò, đôi mắt đỏ ngầu như thể bị tức giận đến điên người, tay nắm chặt.
“Duy Duy.” Tùng Sam nhìn Đường Duy, mặc dù thấu hiểu cậu bé, nhưng anh lại bất lực: “Cháu không nên gánh vác nhiều thù hận đến thế.”
“Không ai vô tội.” Đường Duy thì thào: “Cháu cũng không vô tội.”
Tùng Sam đau lòng vì sự thấu triệt của đứa bé này. Anh thở dài, muốn bế cậu bé lên, nhưng Đường Duy lại tránh ra: “Cháu có thể tự đi, không cần bất cứ ai ôm mình.”
Ánh mắt Tùng Sam hơi lo lắng, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh. Nếu không thể cưỡng cầu thì chỉ có thể bảo vệ Đường Duy sống yên ổn: “Được rồi, cậu nghe cháu.”
Hai mươi phút sau, buổi diễn thuyết chậm rãi mở màn. Người chủ trì lên sân khấu, kế tiếp là hiệu trưởng. Đường Duy được thu xếp là người thứ năm lên sân khẩu, Tùng Sam sửa soạn lại nơ tây trang cho cậu bé, thoạt nhìn rất giống nhân vật Edogawa Conan, rõ ràng là một quý công tử.
Tô Kỳ và Bạc Nhan vào hậu trường, lúc gặp Đường Duy, quả nhiên ánh mắt của cậu bé lại lạnh xuống. Tô Kỳ chỉ có thể thở dài. Anh ta hiểu suy nghĩ của Đường Duy, chẳng qua thấy thái độ lạnh lùng của cậu bé, anh ta vẫn cảm thấy bị tổn thương.
Bạc Nhan cẩn thận đứng bên cạnh, không dám tiến lên. Mấy thầy giám thị tiến lên bắt tay với Tô Kỳ: “Anh Tô Kỳ, nghe danh từ lâu.”
“Nào có nào có, hôm nay tôi chỉ đến với bạn tôi, không cần phải chú ý tới tôi.”
Tô Kỳ xua tay: “Vừa lúc tôi dẫn con… à không, là con gái của bạn tôi đến đây.”
Anh ta vốn định nói là con gái mình, nhưng không thể nói ra khỏi miệng, đành phải thay thế bằng con gái của bạn mình.
“Cô chủ nhỏ cũng rất đáng yêu.” Các thầy giám thị đều rất thích con nít, nhất là con nít xinh đẹp. Đường Duy và Bạc Nhan đều xinh xắn như búp bê, gien con nít bây giờ thật là quá tuyệt.
Trước khi lên sân khấu, Đường Duy lạnh lùng nhìn Bạc Nhan, Bạc Nhan sợ hãi đến mức không dám thở mạnh, sau đó khao khát nhìn cậu bé vén một góc rèm sân khấu.
Đường Duy lên sân khấu, để lại Tùng Sam và Tô Kỳ xấu hổ nhìn nhau. Sau đó Tùng Sam ra ngoài hút thuốc, vừa lúc Tô Kỳ cũng ra ngoài. Lúc đôi mắt đối diện với nhau, Tùng Sam bình thản nói: “Đó là con gái anh phải không?”
Tô Kỳ không phủ nhận. Trước mặt Tùng Sam, anh cũng không cần giả vợ. Chờ Bạc Nhan trưởng thành rồi cũng sẽ biết chân tướng. “Đúng vậy.” Anh ta đáp.
Tùng Sam nhíu mày: “Em gái tôi biết chuyện này không?” Bây giờ anh đã gọi Đường Thi là em gái.
Ánh mắt Tô Kỳ lập lòe, cuối cùng thở dài: “Không, cô ấy chưa biết, tôi cũng không dám cho cô ấy biết.” Nếu Đường Thi biết Bạc Nhan và con của Tô Kỳ và An Mật thì chắc chắn sẽ không thể tiếp tục làm bạn bè, trực tiếp cắt đứt quan hệ với nhau cả đời. Nhìn Bạc Dạ ngày nay là biết, kết cục bị Đường Thi chán ghét thảm cỡ nào
Tô Kỳ nói: “Nói thật, chính tôi còn chưa thể tiếp thụ được chuyện này. Anh có thể giữ bí mật giúp tôi không?”
Tùng Sam không lên tiếng, nhưng cũng coi như âm thầm đồng ý. Sau này Bạc Nhan lặng lẽ đi ra, đôi mắt màu xám nhìn một vòng. Cô bé có khuôn mặt rất xinh đẹp, đôi mắt được di truyền từ Tô Kỳ, đôi môi di truyền từ An Mật, đôi mắt to tròn và cái miệng anh đào, giống như búp bê lai.
Cô bé xinh đẹp cỡ này thì nên được cưng chiều trong gia đình giàu có, nhưng lại bị ghẻ lạnh, ngay cả tính cách cũng trở nên nhút nhát. “Chú ơi, các chú đang làm gì vậy?”
“Chú ra ngoài hút thuốc.” Tô Kỳ nói: “Ngoan ngoãn vào trong chờ chú.”
“Dạ.” Bạc Nhan ngoan ngoãn đáp, sau đó hớn hở chạy vào trong. Nhìn Bạc Nhan, dường như Tùng Sam lại nhìn thấy bản thân mình trước kia, cẩn thận lấy lòng Tùng Tranh nhưng luôn bị ghét bỏ.
Sau khi diễn thuyết kết thúc, Đường Duy xuống sân khấu, bước vào hội trường vẫn có thể nghe thấy tiếng vỗ tay và những lời khen ngợi, ngay cả tiếng bấm máy ảnh cũng liên tục vang lên.
Cuối cùng thấy Đường Duy đã về, Bạc Nhan đã quên mất chuyện mình vừa bị mắng, vẻ vẻ chào đón cậu bé: “Anh ơi, chúc mừng anh.”
Ánh mắt lạnh lùng của Đường Duy khiến Bạc Nhan hoàn hồn, hình như cô bé đã quên mất… Mình đang bị anh trai chán ghét.
Buổi diễn thuyết kết thúc vào bốn giờ chiều. Sau này thầy giám thị chủ động nói muốn dẫn mọi người đi ăn cơm. Tô Kỳ bảo cho Bạc Nhan quyết định, Bạc Nhan lại nhìn Đường Duy, thử hỏi: “Anh ơi, anh đi không? Anh đi thì em cũng đi.”
“Tao không đi.” Nào ngờ Đường Duy cười lạnh, ánh mắt lạnh lẽo: “Chung sống với mày trong cùng một không gian khiến tao ghê tởm. Cho nên ăn cơm thì khỏi đi.”
Bạc Nhan ngây người, không ngờ lại bị mắng như vậy, phản xạ nói: “Em không làm chuyện gì có lỗi với anh…”
“Sự tồn tại của mày đã là có lỗi với tao.” Đường Duy nhếch mép cười: “Hay là mày chết đi?”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!