Chương 914
Bạc Dạ, cô đã từng ôm ảo tưởng, ôm hy vọng đối với anh.
Nhưng đáng tiếc là anh căn bản không hề thay đổi, anh vẫn luôn giống hệt như anh của trước đây.
Nhìn thấy Đường Thi bỏ đi, Bạc Dạ từ lúc lý trí được thức tinh cho đến lúc ánh mắt dần dần sụp đổ khi nhìn cô rời đi. Anh không muốn cãi nhau, nhưng mà hiện tại mỗi lần nhìn thấy Đường Thi là mỗi một lần đều cãi nhau.
Mà nguyên nhân của cuộc cãi vã này, Bạc Dạ phát hiện ra Đường Thi căn bản là không cần anh.
Cô hoàn toàn có thể sống dựa vào chính bản thân mình, không cần biết có Bạc Dạ hay không. Đường Thi vẫn luôn mạnh mẽ như vậy, anh đứng ở bên cạnh cô, cùng lắm cũng chỉ là một vai phụ phổi hợp với vai diễn chính.
Anh ép cô trở thành một nữ hoàng, một nữ hoàng không cần bất cứ người đàn ông nào hộ tống hay bảo vệ.
Là một bi kịch của nữ hoàng.
Bạc Dạ cúi đầu, im lặng một lúc lâu không hề phát ra bất cứ âm thanh nào. “Sao tự dưng bây giờ hai người bắt đầu cãi nhau rồi?”
“Không biết.”
Khi khoảng cách đã đạt đến một mức độ nhất định nào đó, nó sẽ thành như vậy, trái tim của Bạc Dạ cũng có khoảng cách, độ dài đã giống như mực nước ở lòng sông so với mặt nước biển.
Lúc trước anh cao cao tại thượng khinh thiên hạ, có thể mang tất cả mọi thứ siết ở trong lòng bàn tay tùy ý chơi đùa, tùy ý thưởng thức. Nhưng mà bây giờ, anh cảm thấy chính mình và Đường Thi căn bản là không có khả năng.
Nhìn Bạc Dạ như vậy, Bạch Việt đi tới vỗ lên bờ vai của anh, vừa muốn nói cái gì đó thì ở góc tường gần đấy lại có một người đi tới.
Bạc Dạ ngẩng đầu, lúc nhìn thấy Ôn Lễ Chỉ cả hai bên đều sửng sốt. “Sao anh lại ở trong bệnh viện?”
Bạc Dạ hỏi: “Chẳng lẽ là anh với Đường Thi cùng nhau tới?”
“Anh đoán đúng rồi.”
Biểu tình trên mặt Ôn Lễ Chỉ vô cùng phức tạp, nhưng anh ta cổ miễn cưỡng gợi ra một nụ cười: “Em gái của tôi cắt cổ tay tự sát, là Đường Thi phát hiện ra.”
Bạc Dạ nhíu mày, tỏ vẻ khó hiểu. Nhưng anh cũng không có nói ra, dù sao dò xét biểu tình trên mặt Ôn Lễ Chỉ cũng có thể lờ mờ đoán được chuyện xảy ra dường như rất nghiêm trọng, không nhất thiết phải truy hỏi thêm nữa, tránh làm cho người ta càng cảm thấy áp lực. “Đi xuống dưới hút điếu thuốc không?”
Ngón tay cầm điếu thuốc của Ôn Lễ Chỉ có chút run rẩy: “Đã vào trong ba tiếng rồi nhưng vẫn chưa đi ra.”
Anh ta cảm thấy sợ hãi.
Bạc Dạ nhìn vào đôi mắt Ôn Lễ Chỉ, rồi gật đầu đồng ý, ba người đi xuống vườn hoa dưới bệnh viện, sau đó Ôn Lễ Chỉ hỏi Bạc Dạ: “Sao anh lại đến bệnh viện?”
“Đi kiểm tra lại.”
Bạc Dạ không hút thuốc, bệnh tình cơ thể của anh bây giờ không cho phép anh hút thuốc. Bạch Việt cũng nói, nếu anh muốn chết thì cứ hút thuốc đi.
Ôn Lễ Chỉ hờ hững châm một điếu thuốc, hồi lâu sau khi thả ra làn khói nhàn nhạt, anh ta mới chậm rãi nói: “Vừa nãy tôi nghe thấy tiếng hai người cãi nhau.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!