Đúng năm giờ chiều, Mộ Ngữ Nhiễm bắt xe đến sân bay thành phố A.
Đại sảnh sân bay rất đông người, cô phải chen chúc mới có thể nhìn thấy Ôn Ninh cùng Phó Cận Thần, hai người bọn họ đang đi về phía này. Một tay Phó Cận Thần kéo vali, tay kia dắt theo Ôn Ninh, thỉnh thoảng nói gì đó với cô ấy, khuôn mặt nhăn nhó tỏ vẻ khó chịu.
Mộ Ngữ Nhiễm vẫy tay với bọn họ: "Ở đây!"
Hai người kia đi đến, lúc này cô mới nghe rõ lời Phó Cận Thần nói với Ôn Ninh:
"Nhiều người như vậy, em đi đứng cẩn thận một chút, đừng để ảnh hưởng đến con của anh."
Mộ Ngữ Nhiễm: "..."
Ôn Ninh: "Em biết rồi." Nói xong, cô chạy một mạch đến ôm chầm lấy Mộ Ngữ Nhiễm.
Phó Cận Thần ở đằng sau tức giận rống lên: "Đừng có chạy!"
Không hiểu sao Mộ Ngữ Nhiễm cảm thấy, anh ta giống như đang trông một đứa trẻ.
Cô vỗ vỗ lưng Ôn Ninh: "Cậu bình tĩnh một chút, đừng làm kinh động đến đứa bé."
Ôn Ninh lập tức bỏ cô ra, kéo tay Mộ Ngữ Nhiễm đi về phía trước, nhỏ giọng:
"Cậu yên tâm, tớ đã đi khám rồi, bác sĩ nói thai nhi rất khoẻ."
"Nhưng cậu cũng đừng chủ quan, mấy tháng đầu nên chú ý một chút."
"Biết rồi, biết rồi. Mấy câu như này tớ nghe đến phát chán luôn rồi, cậu đừng nói nữa."
Ba người ra đến bên ngoài, Mộ Ngữ Nhiễm bắt một chiếc taxi rồi ngồi lên ghế lái phụ, còn hai người kia ngồi ở hàng ghế đằng sau.
Phó Cận Thần vừa bước lên xe đã nhìn về phía tài xế: "Bác tài, làm phiền bác đi chậm một chút, vợ cháu đang mang thai."
Mộ Ngữ Nhiễm không nhịn được nữa, quay đầu nói với anh ta:
"Phó thiếu, anh yên tâm, đoạn đường từ đây về đến nhà tôi rất bằng phẳng, cực kỳ an toàn, sẽ không ảnh hưởng gì đến con của anh."
Phó Cận Thần: "Mộ tiểu thư cũng đừng khinh suất, cô chưa làm mẹ thì sao hiểu được."
"..."
Được rồi, coi như Mộ Ngữ Nhiễm cô nông cạn.
Về đến tiểu khu, đợi cô và Ôn Ninh xuống xe, Phó Cận Thần mới bảo tài xế đưa hắn đi tìm khách sạn.
Lúc đầu, Mộ Ngữ Nhiễm có ý muốn hai người bọn họ ở lại nhà cô, nhưng theo như lời Ôn Ninh nói, Phó Cận Thần không muốn ở cùng người ngoài.
Bạn bè lâu ngày mới gặp lại, hai người vừa bước vào nhà liền lập tức kéo nhau nằm xuống sô pha kể chuyện.
Ôn Ninh: "Bọn tớ sắp kết hôn rồi."
"Ừm, khi nào thế?"
"Hai tuần nữa."
"Con cũng có với nhau rồi, kết hôn là chuyện sớm muộn." Nói đến đây, Mộ Ngữ Nhiễm cúi xuống nhìn cái bụng của Ôn Ninh, tiếp tục:
"Nhân lúc nó chưa lớn, mặc váy cưới mới đẹp."
Ôn Ninh thở dài ngao ngán: "Bọn tớ chỉ mới quen nhau được hơn hai năm, đột nhiên kết hôn như vậy, tớ cảm thấy hơi sớm."
Mộ Ngữ Nhiễm bị sốc: "Như vậy mà còn nói là 'sớm' sao?"
Vậy cô và Lục Dĩ Hàng gặp lại cách đây hơn một tháng trước, xác định quan hệ yêu đương mới được hơn tuần, hai ngày trước vừa đăng ký kết hôn, những cái đó được gọi là gì? Chớp nhoáng à?
Cô mà nói ra chỉ sợ sẽ doạ đến Ôn Ninh mất.
Ôn Ninh đột nhiên chuyển chủ đề sang Mộ Ngữ Nhiễm:
"À đúng rồi, Phó Cận Thần có một vài người bạn trông rất được đấy, cần tớ giới thiệu giúp không? Hay là để hôm tổ chức hôn lễ, cậu đến làm phù dâu cho tớ xong tiện thể xem mắt luôn nhé."
"Không cần đâu tiểu Ninh." Mộ Ngữ Nhiễm từ chối, sau đó quẫn bách phun ra một câu:
"Tớ có bạn trai rồi."
"Sao cơ?" Ôn Ninh có chút sửng sốt: "Có bạn trai rồi?"
"Ừm." Còn đăng ký kết hôn luôn rồi.
"Cuối cùng cậu cũng chịu buông bỏ mối tình đơn phương đó, để yêu đương với một người đàn ông khác rồi sao? Nói xem, đối phương là người như thế nào?"
"Người đó, cậu cũng biết."
"Là người quen à? Ai vậy?"
"Lát nữa cậu sẽ gặp."
Trò chuyện được thêm một lúc thì Phó Cận Thần trở về, Mộ Ngữ Nhiễm trả vợ lại cho hắn rồi đi ra ngoài.
Cô đi bộ đến siêu thị lần trước, sau đó nhắn tin cho Lục Dĩ Hàng:
"Lát nữa ghé qua siêu thị nhé, em mua chút đồ."
Không lâu sau anh liền nhắn lại: "Được."
Mộ Ngữ Nhiễm ở trong siêu thị khoảng hơn hai mươi phút, sau đó xách túi lớn, túi nhỏ ra bên ngoài ngồi đợi Lục Dĩ Hàng.
Ở cách đó không xa, có hai người đàn ông đang cãi nhau, thanh âm hơi lớn khiến cô chú ý.
Mộ Ngữ Nhiễm nhìn nhìn, hai người kia trông giống như là sinh viên, bộ dạng cãi nhau không khác gì tình nhân.
Cô nhìn chăm chú, một khuôn mặt quen thuộc đập thẳng vào mắt cô, là Trịnh Vỹ.
Trịnh Vỹ kéo tay tên kia, vẻ mặt không vui:
"Có chịu nghe anh giải thích không?"
Tên kia muốn hất tay anh ra nhưng không được, liền tức giận trợn mắt lên:
"Khốn kiếp! Bỏ tay ra khỏi người ông!"
Trịnh Vỹ: "Mau theo anh về nhà."
"Không về!"
"Ngoan, theo anh về."
Nhìn cảnh tượng này, cũng biết ai là công, ai là thụ.
Mộ Ngữ Nhiễm đứng dậy, cũng muốn đến chào hỏi bọn họ một tiếng.
Trịnh Vỹ là bạn hồi đại học của cô, lần trước gặp ở nhà hàng Hoa Điền vẫn chưa nói chuyện tử tế, lần này vừa hay lại gặp được cảnh tượng đặc sắc này, cô phải đến hóng hớt một tí mới được.
Nghĩ như vậy, cô liền đi đến trước mặt bọn họ, vẻ mặt tươi tắn:
"Trịnh Vỹ."
Hai người kia lập tức quay đầu nhìn cô, tên đang bị Trịnh Vỹ cầm tay liền rụt lại, mặt mày giương lên:
"Lại ai nữa đây?"
Nghe như vậy, Mộ Ngữ Nhiễm liền hiểu nguyên nhân bọn họ cãi nhau, chắc là do có người thứ ba xuất hiện.
Trịnh Vỹ ổn định lại cảm xúc, gật đầu chào cô một cái, sau đó giải thích:
"Tiêu Trạch, đây là bạn thời đại học của anh, Mộ Ngữ Nhiễm."
Nét mặt cậu ta lập tức trở nên hòa hoãn, chào cô một cái:
"Chào chị."
Mộ Ngữ Nhiễm còn đang định nói, đằng sau đột nhiên vang lên một âm thanh cắt ngang lời cô:
"Mộ tiểu thư."
Cô quay lại, nhìn thấy Phó Cận Thần hai tay đút túi quần, ung dung đi tới.
Phó Cận Thần nhìn ba người các cô, vẻ mặt chán ghét: "Tiểu Ninh còn đang lo lắng một mình cô trên đường sẽ gặp nguy hiểm, không ngờ tới cô lại ở đây nói chuyện tán tỉnh với đàn ông."
"..."
Mộ Ngữ Nhiễm nhún vai: "Đây là bạn tôi."
Phó Cận Thần đi đến, nhìn xuống hai tay trống trơn của cô: "Đồ đâu?"
"Ở bên kia." Mộ Ngữ Nhiễm hất cằm về phía siêu thị.
Đúng lúc này, một chiếc ô tô màu đen đi đến dừng lại trước mặt bọn họ. Không lâu sau, Lục Dĩ Hàng một thân cao ráo bước ra từ bên trong, anh đóng cửa xe lại, khoanh tay dựa người ở đó nhìn về phía bọn họ.
Lục Dĩ Hàng: "Tình huống gì đây?"
Mộ Ngữ Nhiễm nhìn ba tên đàn ông bên cạnh, đột nhiên hiểu ra vấn đề, cô muốn tiến đến giải thích thì bị Lục Dĩ Hàng dơ tay cản lại:
"Em cứ đứng im đấy."
Lục Dĩ Hàng day day trán, nhìn cảnh tượng trước mặt, anh cảm thấy Mộ Ngữ Nhiễm giống như một miếng thịt vậy, lúc nào cũng có ruồi muỗi bâu xung quanh.
Trịnh Vỹ nhận thấy tình hình không ổn, liền kéo theo Tiêu Trạch rời đi.
Phó Cận Thần nhìn Lục Dĩ Hàng một lượt từ đầu đến chân, sau đó quay sang hỏi Mộ Ngữ Nhiễm:
"Bạn trai cô à?"
Cô gật gật đầu: "Đúng vậy."
Phó Cận Thần không nói gì, liền trực tiếp sang bên kia siêu thị xách đồ, sau khi quay lại không chút ngại ngùng vứt vào cốp xe của Lục Dĩ Hàng.
Mộ Ngữ Nhiễm nhìn theo động tác của Phó Cận Thần, sau đó thấy anh ta rất tự nhiên mà trèo lên xe của Lục Dĩ Hàng.
Phó Cận Thần thò đầu ra cửa xe: "Về thôi."
Lục Dĩ Hàng từ đầu tới cuối không buồn nhìn hắn lấy một cái. Anh nhấc chân đi về phía Mộ Ngữ Nhiễm, khí thế áp bách.
Cô thấy vậy lập tức rụt cổ lại: "Đều là bạn của em cả."
Lục Dĩ Hàng dùng giọng mũi 'hừ' một cái, lãnh đạm nói: "Em thích kết bạn với nam giới nhỉ?"
Tối nay anh mặc một bộ đồ thể thao màu xám, tóc vẫn còn hơi ướt rũ xuống trước trán, hình như là vừa mới tắm xong, trông vừa quyến rũ lại vừa khó gần.
Cô nhìn anh, đầu óc có chút u mê. Đây hẳn là lần đầu tiên sau khi hai người gặp lại, cô nhìn thấy phong cách ăn mặc này của anh.
Lục Dĩ Hàng rũ mắt nhìn cô gái nhỏ trước mặt, giọng điệu mang theo hàm ý cùng với một lu giấm:
"Dạo gần đây, bên cạnh em xuất hiện nhiều thằng đàn ông nhỉ?"
Mộ Ngữ Nhiễm: "..."
Mục Tước Ngạn ở thành phố F, cư nhiên bị cho lên thớt.