Trong đại sảnh kim bích huy hoàng, trên trần còn treo một chiếc đèn thủy tinh càng khiến cho đại sảnh thêm rực rỡ lung linh. Vô số nam nữ kết bạn nhẹ nhàng khiêu vũ trong sân nhảy, y hương tấn ảnh, ăn uống linh đình.
Tịch Đức Phong đứng ở trong một góc bóng tối, trong tay đang cầm một ly rượu, trên mặt cười ha hả, nhưng ánh mắt lại dừng trên đám người ở sân nhảy.
"Tịch tổng, ngài nói..." Người đứng bên cạnh hắn thấp giọng dò hỏi, nhưng mà lời còn chưa nói xong đã bị cắt ngang.
"Không cần cậu nói tôi cũng biết chúng ta bị chơi rồi." Tịch Đức Phong trên mặt tươi cười không giảm, trong tay lại lắc lắc ly rượu.
"Nếu là giả, chúng ta liền biến nó thành sự thật, không phải là được rồi à."
"Ngài là nói..."
Tịch Đức Phong hơi hơi mỉm cười: "Tôi nhớ rõ Tịch Yếm còn một người em trai có phải hay không?"
"...Tôi hiểu rồi."
Một chỗ khác ở đại sảnh, Bách Nhạc mới vừa cùng Tịch Yếm đi kính rượu xong, thì đã bị em gái cậu giữ chặt hỏi đông hỏi tây: "Ca, chân của Tứ gia thật sự khỏi rồi à, làm sao mà khỏi được hay vậy?"
Tuy rằng thấy cô tò mò, nhưng Bách Nhạc lại không thể nói ra chân tướng cho cô biết, đành phải có lệ nói: "Bác sĩ chữa trị tốt mà thôi, cụ thể anh cũng không biết nữa."
"Làm sao anh lại không biết chứ, không phải các anh đều đã kết hôn rồi sao?"
"Cái này em không hiểu được đâu, cho dù kết hôn đi nữa thì cũng cần phải cho nhau không gian riêng. Không thể hỏi đông hỏi tây, can thiệp quá nhiều vào việc của người khác mà."
Bách Âm ngây thơ mờ mịt mà gật gật đầu, cảm thấy anh trai cô nói có gì đó quái quái, nhưng lại không nói được rốt cuộc là quái quái ở chỗ nào.
Xung quanh rất có rất nhiều gương mặt quen thuộc trong giới. Bách Nhạc thấy Ngô Hoa uống quá nhiều rượu rồi, còn đang quấn lấy một cô gái trẻ đòi khiêu vũ, khiến người ta vẻ mặt khó xử, nên Bách Nhạc đành phải đầu to mà đi giải vây.
Cô gái trẻ kia đi rồi, Ngô Hoa say khướt mà nhìn Bách Nhạc, sau đó ợ một cái, cười hì hì nói: "Này, tân hôn vui sướng nhé."
Bách Nhạc chậc một tiếng, cảm thấy hắn có chút khác thường: "Cậu rốt cuộc làm sao vậy hả?"
Ngô Hoa trong nháy mắt liền an tĩnh xuống, qua vài giây, lại thở dài, sau đó có chút ưu thương mà nhìn lên không trung 45 độ.
"Không nghĩ tới cậu đều đã có bạn đời luôn rồi, mà tôi vẫn còn chưa tìm thấy được nửa kia của mình nữa."
Bách Nhạc nghe xong, vẻ mặt buồn nôn nói: "Đệt, cậu có thể nói tiếng người được không hả?"
Ngô Hoa ưu thương ngửa đầu không thèm để ý tới cậu nữa.
Bách Nhạc lại nghĩ đến vừa rồi, hình như Tịch Yếm và Ngô Hoa nói chuyện với nhau một hồi, vì thế liền có chút tò mò hỏi: "Vừa rồi cậu và Tứ gia nói cái gì đấy?"
Ngô Hoa rốt cuộc cũng không hề ưu thương mà nhìn trời nữa, mà là quay đầu nhìn cậu, xụ mặt trách cứ nói: "Đều kết hôn cả rồi, cậu còn gọi người ta là Tứ gia, còn không nhanh đổi một cái xưng hô thân thiết hơn một chút à."
Bách Nhạc vẻ mặt hắc tuyến, có chút cạn lời, lại cảm thấy hoặc là đầu óc của hắn có vấn đề, hoặc là vừa rồi Tịch Yếm nói với hắn cái gì đó rồi.
Ngô Hoa thấy bộ dáng không thông suốt của cậu, trong lòng âm thầm sốt ruột, mới vừa theo thói quen gọi cậu "Nhạc Nhạc", thì bỗng nhiên lại đông cứng ngừng lại, trực tiếp lược đi xưng hô, nhỏ giọng nói: "Tôi hỏi cậu chuyện này, cậu có thích Tứ gia hay không hả?"
Vấn đề này hỏi nghẹn Bách Nhạc rồi, chỉ thấy cậu nao nao, sau đó nhíu mày bắt đầu nghiêm túc suy tư về vấn đề này.
Ngô Hoa thở dài: "Thật hâm mộ các cậu, tôi cũng muốn được yêu đương quá đi mất."
Bách Nhạc thấy hắn buồn như vậy, không kịp nghĩ kĩ lời hắn nói vừa nãy nữa. Vì thế cũng duỗi tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, sau đó trấn an người anh em này của cậu, "Cậu sốt ruột cái gì chứ, cậu xem cậu lớn lên đẹp trai lại có tiền, không lo kết hôn không được cơ mà."
Cậu không quá lí giải Ngô Hoa còn trẻ như vậy, vì sao lại sốt ruột kết hôn thế kia, chẳng lẽ là bởi vì cái gọi là ham muốn hơn thua à?
Ngô Hoa cảm động cơ hồ lệ nóng doanh tròng, duỗi tay muốn ôm lại Bách Nhạc một cái, sau đó vỗ vỗ lưng cậu.
Bỗng nhiên, phía sau truyền đến một đạo tiếng nói lãnh đạm: "Nhạc Nhạc, đi thôi."
Ngô Hoa cả người cứng đờ, giống như vùng thoái khỏi khoai lang bỏng tay vậy ấy, trực tiếp ném người ra, lại nhìn người tới cười gượng nói: "Ha ha, chúng tôi chỉ đang đùa giỡn thôi, có phải không hả Nhạc..."
Lời còn chưa nói xong liền đột nhiên im bặt, lại lộ ra sắc mặt nói sai lời rồi.
Bách Nhạc không thể hiểu được mà nhìn nhìn Ngô Hoa, lại nhìn nhìn Tịch Yếm, sau đó khuôn mặt nhỏ nhăn nhúm lại, luôn cảm giác hai người này có việc gì giấu cậu á.
Tịch Yếm vừa xuất hiện liền hấp dẫn tầm mắt toàn trường, ánh mắt của mọi người đều như có như không xẹt qua hai chân của y, trong lòng âm thầm thở dài. Vừa rồi thời gian dừng lại quá ngắn, hiện tại nhìn kĩ, xác thật hai chân nhìn không ra một chút tật xấu nào.
Chỉ thấy dáng người của y thon dài đĩnh bạt, mặt mày lạnh lùng, con ngươi đen nhánh u sâm đạm mạc, giống như là bất cứ thứ gì cũng không thể ảnh hưởng đến cảm xúc của y. Y chỉ đứng ở nơi đó không thôi, cũng đã có thể trở thành tiêu điểm hội tụ mọi ánh mắt rồi.
Bách Nhạc vừa nhìn thấy y đi tới, liền tự giác đi về phía y, miệng còn hỏi: "Đi chỗ nào nha?"
Tịch Yếm trầm giọng nói: "Đi theo tôi."
Nói xong, liền xoay người rời đi, Bách Nhạc thấy thế cũng vội vàng nhắm mắt theo đuôi phía sau y.
Sau khi hai người rời khỏi đại sảnh, Ngô Hoa liền nghe thấy người xung quanh đều bắt đầu khe khẽ nói nhỏ.
"Chân của Tịch Tứ gia thật sự tốt rồi đấy, lúc nghe thấy tin đồn này tôi còn chưa tin đâu."
"Chậc, sớm biết vậy tôi đã gả con gái của mình qua rồi."
"Ha ha nhìn ngươi nói xem, giống như là con gái ngươi muốn gả, thì Tịch gia người ta nhất định phải cưới vậy ấy."
"Lại nói tiếp, rốt cuộc sao lại thế này nhỉ. Tôi nghe nói chính là con gái Bách gia kết hôn với Tịch gia cơ mà, làm sao lại đổi thành con trai rồi?"
"Còn có thể vì cái gì nữa, con trai đã cùng người ta thông đồng trước rồi chứ sao."
Người phụ nữ nói chuyện vừa dứt lời, thì ly champagne trong tay bỗng nhiên bị người đụng đổ, làm ướt lễ phục của mình.
"Cậu làm sao vậy hả?!" Vẻ mặt bà ta khó chịu trừng mắt nhìn Ngô Hoa vừa đụng phải mình, cả giận nói.
Ngô Hoa không hề áy náy mà cười khà khà nói: "Không cẩn thận, không cẩn thận, xin lỗi nhé."
Người phụ nữ kia thấy hắn cao to, tuy rằng ăn mặc âu phục, nhưng vẫn có thể nhìn ra được cơ bắp trên cánh tay, cũng chỉ có thể không cam lòng mà ngậm miệng lại.
Bên này, Bách Nhạc và Tịch Yếm một trước một sau ra khỏi đại sảnh, liền đi tới hành lang. Bách Nhạc đi ở phía sau, cũng không biết y muốn dẫn mình đi đến chỗ nào nữa.
Cậu uể oải ỉu xìu cúi đầu nhìn bước chân của mình, bỗng nhiên chú ý tới cái gì đó, sau đó khóe miệng lại hơi hơi cong lên.
Chỉ thấy cậu bỗng nhiên dừng lại bước chân, đứng nguyên tại chỗ.
Quả nhiên bước chân của người phía trước cũng chậm lại, Bách Nhạc trong lòng vui vẻ, cậu hai ba bước đuổi tới người ở phía trước.
"Tôi nói anh đi nhanh như vậy làm gì chứ, tôi hiểu tâm tình bức thiết đang muốn chạy bộ của anh, nhưng mà anh vẫn không cần quá kích động như vậy đâu."
Ngoài miệng Bách Nhạc lời nói thấm thía khuyên nhủ, trên mặt lại lộ ra biểu tình nhịn cười.
Rõ ràng là đang cố tình thả chậm bước chân chờ cậu, lại không muốn biểu lộ ra ngoài, nếu đã như vậy vì sao không muốn đi cùng cậu cơ chứ.
Tịch Yếm quay đầu nhìn cậu một cái, bỗng nhiên cong cong khóe miệng, không đợi cậu phản ứng lại, thì tay của mình đã bị nắm rồi.
Chỉ thấy y nhìn thẳng, tiếp tục nắm tay mình đi về phía trước.
Bách Nhạc ngơ ngẩn bị y kéo đi, đi được vài phút, xuyên qua hành lang thật dài, cuối cùng cũng tới được boong tàu ở tầng trên cùng.
Ban đêm, gió biển thổi tới khiến cả người nổi lên vài tia lạnh lẽo. Trên đầu cũng là màn đêm đen nhánh đầy ánh sao nho nhỏ, mặt biển cũng yên tĩnh không hề gợn sóng. Xung quanh chỉ có tiếng gió ào ào, ngăn cách hết thảy ồn ào vừa rồi từ đám người.
Bách Nhạc bị cảnh sắc yên lặng trước mắt khiến cho sững sờ, nhìn Tịch Yếm hai tay chống ở trên lan can, nhàn nhạt nói: "Tôi nghĩ có lẽ em sẽ thích."
Bách Nhạc thần sắc phức tạp nhìn y, y làm sao biết được cậu không muốn ứng phó đám người không ngừng hỏi đông hỏi tây kia, hỏi đến cậu nhức hết cả đầu.
Nhưng mà lại nói tiếp, cậu chú ý tới trong số những người Tịch gia ngày hôm nay hình như không có mẫu thân của Tịch Yếm. Nhưng mà đương nhiên, cậu cũng không có khả năng hỏi ra chuyện này, nói cách khác đối với Tịch Yếm mà nói, đây là chính xác dẫm phải bom á.
Hai người đều không nói chuyện, trong trời đất an tĩnh tựa hồ chỉ còn lại có lẫn nhau, còn có gió biển tanh mặn thổi chính diện.
Đáng tiếc phân an tĩnh này, cuối cùng vẫn là bị Tịch Yếm dẫn đầu đánh vỡ, chỉ thấy y quay đầu nhìn Bách Nhạc, không nhanh không chậm nói: "Em nói, em biết chuyện lúc tôi còn nhỏ."
Bách Nhạc ngẩn ra, trên mặt lập tức lộ ra biểu tình chột dạ, làm sao lại đột nhiên nhắc tới vụ này rồi.
Ngón tay của Tịch Yếm không chút để ý mà gõ gõ lan can, phát ra tiếng vang có tiết tấu.
"Tôi không hỏi em làm thế nào mà biết được? Tôi chỉ muốn biết, em rốt cuộc biết được bao nhiêu thôi?"
Bách Nhạc ngượng ngùng cười cười, theo bản năng muốn nói dối, nhưng lại nghĩ tới lời Tịch Yếm đã nói, nên lời nói tới cổ họng rồi lại nuốt đi xuống.
Tịch Yếm lại đem tầm mắt nhìn về phía mặt biển yên tĩnh, ngữ khí nhàn nhạt: "Vậy em có biết việc tôi mắc bệnh hay không?"
"Bệnh gì?"
Tịch Yếm nhẹ nhàng cười, Bách Nhạc xác thật nghe thấy được tiếng cười của y, nhưng cũng không biết vì sao Bách Nhạc lại cảm thấy được một cỗ lạnh lẽo bò dọc theo sống lưng.
Tịch Yếm dùng ngón tay chỉ đầu của mình: "Bệnh ở chỗ này, bọn họ nói tôi là kẻ điên."
Bách Nhạc đại khái biết bọn họ chính là chỉ ai, trong lòng cậu có chút thương hại, liền an ủi nói: "Nhưng tôi biết anh không phải vậy đâu mà."
Tịch Yếm môi mỏng khẽ nhếch, quay đầu nhìn cậu, con ngươi đen nhánh ở trong bóng đêm lại có vẻ càng thêm thâm trầm, "Không, em sai rồi."
Trong nháy mắt y đẩy em trai mình xuống thang lầu kia, thì khoái cảm trong lòng lập tức bừng lên. Y có thể cảm giác được toàn thân mình từ trên xuống dưới bởi vì hưng phấn mà đang run rẩy, đại khái y thật sự không bình thường đi.
Lúc cha mẹ y nhìn thấy một màn này, liền khóc kêu bắt đầu tay đấm chân đá. Nhưng y cũng không cảm thấy đau chút nào, mũi nghe được mùi máu tươi quen thuộc, thì tươi cười của y lại càng ngày càng sâu.
Hai người kia thấy y như vậy, đều luôn cho rằng y đã điên rồi. Vốn dĩ muốn báo cảnh sát bắt y đi, nhưng mà bởi vì tuổi còn quá nhỏ, đành không giải quyết được gì mà nhốt y ở trong nhà.
Sau đó không quá mấy năm, phụ thân lúc đó của y liền cậy nhờ quan hệ giống như tiễn ôn thần mà đưa y vào một bệnh viện tâm thần trên huyện.
Nhưng mà những ngày tháng ấy cũng không cần phải nói ra, bởi vì y sợ dọa đến người trước mặt này đây.
Bách Nhạc giật mình, cậu nhớ rõ trong nguyên tác Tịch Yếm bị đưa vào trong bệnh viện tâm thần là bởi vì chứng rối loạn hoang tưởng, cũng chính là cái gọi là chứng ảo tưởng.
Không biết trong thế giới này y có nguyên nhân gì hay không, nếu có, thì y đang ảo tưởng cái gì vậy chứ?
Lúc ấy, Tịch Yếm mới mười mấy tuổi, có thể nào y còn đang chờ mong được trở lại như lúc trước hay không, lúc mà em trai y còn chưa được sinh ra.
Bách Nhạc nhìn Tịch Yếm, không biết y đang nghĩ tới cái gì, khóe miệng lại hơi hơi cong lên, tươi cười cũng càng sâu. Nhưng ánh mắt lại không có chút ý cười nào, chỉ có hàn ý đến tận xương.
"Không phải cười như vậy đâu."
Tầm mắt của Tịch Yếm dừng ở trên người cậu, thấy Bách Nhạc gằn từng chữ: "Con người cười, là bởi vì vui vẻ nên mới cười."
Bách Nhạc cũng không biết vì sao khi thấy y lộ ra loại tươi cười này, lại không có sợ hãi như lúc trước nữa, mà thậm chí còn có chút tức giận.
Bách Nhạc vừa nói vừa kéo khóe miệng của mình lên, "Nếu không sẽ giống như tui zị nè, cười rất khó xem lun é."
Tịch Yếm nhìn cậu thần sắc trong nháy mắt động dung, đang lúc Bách Nhạc muốn buông tay, thì Tịch Yếm bỗng nhiên duỗi tay tiến lên ôm chặt lấy cậu.
Lực độ của y lớn đến mức gần như muốn đem người dung nhập vào trong cốt nhục vậy. Bách Nhạc bị y ôm quá chặt khiến cho hô hấp có chút không xong, nhưng mà vẫn như cũ không có giãy giụa, mà thuận theo tùy ý để y ôm.
Trong lòng cậu biết y khác thường như vậy, hơn phân nửa là nhớ tới chuyện trước kia, mình đương nhiên phải gánh vác trọng trách an ủi người ta rồi.
Toàn bộ du thuyền chạy ở trên mặt biển đen nhánh, giống như ngọn đèn dầu huy hoàng nhưng lại cô độc, điểm giữa một mảnh đại dương mênh mông cậy.
Dưới ánh trăng hai người gắt gao ôm nhau, bóng dáng bị kéo ra thật dài.
Không biết qua bao lâu, Tịch Yếm mới chậm rãi buông cậu ra, duỗi tay sờ sờ tóc của cậu. Sợi tóc của Bách Nhạc vừa mảnh vừa mềm, sờ lên xúc cảm cực tốt, lúc trước em gái cậu từng sờ qua, vẫn luôn cảm khái chất tóc của cậu rất tốt.
Thấy Tịch Yếm vẫn luôn vuốt ve đầu tóc của mình không nói lời nào, nên Bách Nhạc cho rằng y cũng đang nhớ thương cái này. Cậu vừa định nói gì đó, thì bỗng nhiên cảm giác được tay y trở nên có chút không thích hợp, đang như có như không mà mơn trớn đôi môi của mình.
Bách Nhạc trừng mắt nhìn y, trong lòng kêu khổ thấu trời, không thể nào chớ, cậu nhận thấy không khí hiện tại có chút ái muội, nên muốn lui về phía sau một bước.
Làm sao bây giờ đây?
Tịch Yếm chậm rãi kề sát vào cậu, lúc này y không hề chờ Bách Nhạc chủ động nữa. Truyện Tiên Hiệp
Không giống với lúc tổ chức hôn lễ, bây giờ không có người xem, không có hoa tươi, cũng không có vỗ tay, chỉ có gió biển gào thét và hải âu xoay quanh, còn có tiếng tim đập càng lúc càng kịch liệt của mình.
Mắt thấy khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, nhìn đôi con ngươi đen nhánh u sâm kia, Bách Nhạc giống như là bị mê hoặc vậy, chậm rãi nhắm mắt lại.
Ngay lúc đôi môi sắp tiếp xúc trong nháy mắt kia, thì sắc mặt Bách Nhạc bỗng nhiên trắng nhợt. Cậu lập tức đẩy Tịch Yếm ra, sau đó chạy đến chỗ lan can bắt đầu nôn khan.
"Ọe...ọe."
(ALice: Đang deep trong câu chiện của anh công, thì tới đây liền cừi ẻ với Nhạc Nhạc =)))))))))