Buổi sáng sau khi tắm rửa sạch sẽ, tôi đến nhà hàng, Thẩm An đã đợi sẵn ở đó.
Hắn mỉm cười với tôi:
“Minh Châu, sau này tôi sẽ làm tròn trách nhiệm của một người chồng tốt.”
Tôi mỉm cười lại với anh:
“Tôi chờ xem.”
Tôi đoán hắn đang phải áp lực từ Khương Tư Triết, hắn không có năng lực và bị tất cả mọi người coi thường.
Điều quan trọng nhất là nếu bị tôi “dí”, Nguyễn Duyệt Duyệt ngay cả việc tồn tại ở Hồng Kông cũng khó.
Để loại bỏ trở ngại là tôi, bọn họ phải nắm được quyền quản lý công ty.
Ăn sáng xong, Thẩm An theo tôi đến công ty.
Hắn vui vẻ với Nguyễn Duyệt Duyệt đã sớm quên việc kinh doanh của công ty.
Cha Thẩm yêu cầu hắn làm trợ lý cho tôi để làm quen với các dự án của công ty càng sớm càng tốt.
Khi đang xem bản báo cáo dự án, điện thoại của hắn đổ chuông liên tục.
Hắn liếc qua màn hình điện thoại và lưỡng lự.
Tôi biết là Nguyễn Duyệt Duyệt đang tìm hắn, nên tôi cố ý nhìn hắn chằm chằm, dùng ánh mắt cảnh cáo hắn không được ra ngoài cho đến khi tan làm.
Hắn không còn cách nào khác ngoài nhấn nút từ chối cuộc gọi.
Tôi còn đặc biệt thuê paparazzi lén chụp ảnh, sau đó đưa lên các trang thông tin giải trí, đầu tiên là tin tôi và Thẩm An quấn quýt không rời, sau đó là nói Thái tử đã biết quay đầu, tôi và Thái tử không thể tách rời.
Những ngày này, tôi tìm thật nhiều lý do và giao công việc cho hắn để giữ chân hắn.
Trước mặt tôi hắn không dám liên lạc với Nguyễn Duyệt Duyệt, với tính cách của cô ta hẳn là sẽ rất bất mãn.
Chỉ có sắp đặt sẵn như vậy, tôi mới có thể đạt được mục đích một cách suôn sẻ.
Quả nhiên, trong vòng hai ngày, tin tức Khương Tư Triết đi thăm Nguyễn Duyệt Duyệt ở nước ngoài bị tung ra.
Tin đồn lan truyền rằng Thái tử và tôi đã làm hòa và Nguyễn Duyệt Duyệt phải tìm một “nhà tài trợ” khác.
Danh tính của Khương Tư Triết đã được tiết lộ.
Anh là một người nhập cư bên Mỹ, gia thế rất bình thường, anh ta là một người làm việc rất chăm chỉ, tốt nghiệp chuyên ngành kinh doanh của đại học Harvard và có tầm nhìn đầu tư rất nhạy bén.
Anh ta có rất nhiều khoản đầu tư vào Hồng Kông, và Khương Tư Triết giống một vị vua không ngai vàng vậy.
Sự giàu có của anh không để lộ ra ngoài và luôn giữ kín danh tính.
Một số người ám chỉ Thẩm An, cho rằng nhà họ Thẩm không phải là gia tộc lớn nhất ở Hồng Kông, và Thái tử Hồng Kông chỉ là cái tên suông, có tiếng mà không có miếng.
Tôi đồng ý với điều này.
Tiếng tăm của nhà họ Thẩm tất cả đều là do thổi phồng lên, cha Thẩm có một người vợ và hai người tình, việc này đã trở thành chủ đề bàn tán từ mười năm trước.
Mua đâu mảnh đất chục tỷ, tặng người ta tượng rồng vàng giá vài trăm triệu, Thẩm An mua xe thể thao phiên bản giới hạn duy nhất trong nước, v.v.
Danh hiệu Thái tử Hong Kong bị giới truyền thông phong tỏa, ít người trong giới thừa nhận, những người có năng lực thực sự lại không muốn ra mặt tranh cãi, cây to đón gió thì nên giữ gìn và trân trọng.
Chỉ sau khi thực sự nắm được số liệu tài chính của nhà họ Thẩm, tôi mới hiểu được tình hình thực tế, tài chính của Thẩm gia thực sự không bằng gia đình tôi.
Lục gia không có nhiều cơ sở kinh doanh ở Hồng Kông, bố tôi từ lâu đã chuyển trọng tâm kinh doanh sang Anh, vì vậy, trong mắt người ngoài, gả vào nhà họ Thẩm là tôi đã một bước trèo cao.
8.
Tôi và Thẩm An đi dự tiệc tối.
Người tổ chức bữa tiệc này là một luật sư rất nổi tiếng ở Hồng Kông.
Nghe có vẻ khiêm tốn nhưng hầu hết tất cả những người đến tham dự đều là những thiếu gia, tiểu thư có tiếng ở Hồng Kông.
Tôi mặc một chiếc váy lộng lẫy xuất hiện, bên cạnh còn có Thẩm An, lúc này Nguyễn Duyệt Duyệt đang hát trên sân khấu với tư cách khách mời biểu diễn.
Khoảnh khắc nhìn thấy chúng tôi, cô ta vừa tức giận vừa lo lắng.
Với thân phận hiện tại, cô ta làm sao dám đối đầu với tôi, chỉ biết cắn răng tiếp tục hát.
Những người nổi tiếng trong giới giải trí tuy tài giỏi nhưng trong mắt giới tài phiệt, họ chỉ là thú vui nhất thời mà thôi.
Tôi nhìn Nguyễn Duyệt Nguyệt nắm chặt tay thành nắm đấm, cô ta không bao giờ muốn mình rơi vào hoàn cảnh như lúc này, tôi là khách còn cô ta là người phục vụ.
Nguyễn Duyệt Duyệt chuyển sự chú ý sang Thẩm An, hy vọng anh có thể giúp cô ta thoát khỏi tình huống xấu hổ này.
Thẩm An dùng ánh mắt đau khổ nhìn Nguyễn Duyệt Duyệt, hắn đang định bước đi, tôi liền đặt tay lên vai hắn.
Thấp giọng nhắc nhở:
“Nếu còn muốn giữ thể diện cho Thẩm gia, còn muốn có chỗ đứng trong cái vòng này thì nhịn đi!”
Hắn đã phải chịu đựng nỗi nhục nhã khi không được chào đón, đồng thời hắn cũng biết rằng việc không được công nhận ở giới thượng lưu sẽ khó chịu hơn cả việc tình yêu bị cấm cản.
Lúc này, một thân ảnh cao gầy đi tới, ưu nhã mỉm cười với Nguyễn Duyệt Duyệt.
"Cô Nguyễn thật xinh đẹp, không biết cô có đồng ý làm bạn đồng hành cùng tôi sau này có được không?"
Người tới không ai khác chính là Khương Tư Triết.
Thẩm An nhìn Khương Tư Triết trong mắt đầy địch ý, tôi nhanh chóng an ủi:
"Anh Khương là khách của Luật sư Hà, thân phận không phải dạng vừa, sau này có thể sẽ cần nhờ đến. Bình tĩnh đi, đừng để sau này phải trả giá!"
Thẩm An hít sâu một hơi, nuốt cơn tức giận.
Nguyễn Duyệt Duyệt nhìn Khương Tư Triết mắt sáng cả lên, như thể cô ta đã tìm thấy một vị cứu tinh.
Cô ta cười ngọt ngào:
“Tôi rất sẵn lòng.”
Khi Nguyễn Duyệt Duyệt hát xong, Khương Tư Triết đưa tay bàn tay lịch thiệp về phía cô ta.
Khi nắm tay Khương Tư Triết, cô ta trừng mắt nhìn Thẩm An, như muốn nói với anh, nếu anh không bảo vệ tôi thì tôi cũng không thiếu.
Hắn không nhịn được, sau khi chào hỏi một người chú xong, hắn lấy cớ đau bụng đi nhà vệ sinh rồi biến mất trong nháy mắt.
Tôi biết hắn đi tìm Nguyễn Duyệt Duyệt.
Cô ta luôn ở bên cạnh Khương Tư Triết, nghe những lời khen ngợi cùng sự ngưỡng mộ anh ta, cô ta giống như gà chó lên trời, cây ngô đồng được chim phượng hoàng đậu.
Thẩm An chỉ có thể đứng ngoài đợi, tìm kiếm cơ hội.
Nguyễn Duyệt Duyệt từ nhà vệ sinh đi ra, hắn nhân cơ hội, nắm lấy cánh tay cô ta, kéo cô ta đến một góc vắng trong vườn.
Tôi đi theo họ, chờ đợi thời cơ.
Thẩm An tức giận nói:
“Anh vì tương lai của hai chúng ta nên mới phải trở về nhà, chỉ có khi nào đạp đổ được Lục Minh Châu, anh mới có cơ hội sửa sai. Anh vì em mà chịu nhục, em lại chạy theo thằng!”
Không biết Khương Tư Triết có cho Nguyễn Duyệt Duyệt hy vọng nào hay không, nhưng thái độ của cô ta trở nên khách khí:
“Làm sao biết được anh có thật lòng hay không? Hay lại như hôm nay, anh công khai dẫn Lục Minh Châu tới gây áp lực cho tôi, coi tôi như con hề, nếu không có anh Khương, tôi không biết giấu mặt đi đâu nữa."
Thẩm An hiểu được suy nghĩ của cô ta, trong lòng rất bất an:
“Ngoan ngoãn về chờ anh, lát nữa anh tới tìm em.”
Nguyễn Duyệt Duyệt không chịu buông con cá lớn Khương Tư Triết, cô ta khoanh tay nói:
“Anh đi đường anh, tôi đi đường tôi, đừng làm phiền tôi nữa.”
“Em…”
Cô gái nhỏ ngoan ngoãn từng nghe lời hắn ta bây giờ đã mất kiểm soát.
Giọng điệu của hắn trở nên lạnh lùng đe dọa cô ta:
"Duyệt Duyệt, số phận của chúng ta đã sớm buộc chặt vào nhau rồi. Chúng ta… hai tay đều đã n/h/u/ố/m m/á/u. Em không có quyền quyết định."
Nguyễn Duyệt Duyệt hất tay hắn ra:
“Đừng uy hiếp tôi, là anh g/i/ế/t người, tôi cùng lắm chỉ là che đậy giúp anh, ai c/h/ế/t tôi cũng không biết!”
Đến phần của tôi rồi!
Tôi đi tới, giọng điệu khinh thường nói với Nguyễn Duyệt Duyệt:
“Nếu ngươi đã lựa chọn làm người không liên quan thì ít nhất cũng phải có nhận thức của người ngoài cuộc. Nơi này không dành cho cô.”
“Nếu anh ta biết ngươi là cháu gái đời thứ ba của nhà họ Thẩm. Liệu có còn nhìn cô với con mắt như bây giờ không?"
Nguyễn Duyệt Duyệt oán hận nhìn tôi:
“An cũng đâu có thích cô, là cô vội cưới anh ta.”
Tôi trừng mắt nhìn Thẩm An, hắn hứa sẽ không để địa vị - vợ hắn trên pháp luật của tôi bị bất cứ ai xúc phạm.
Thẩm An rơi vào thế tiến không được, lùi cũng không xong, Nguyễn Duyệt Duyệt trong lòng đã sớm rung động với tiền và quyền của Khương Tư Triết, nếu bây giờ lại mất mặt, cô ta sẽ rời đi, lập tức phủi sạch quan hệ với Thẩm An.
Còn nếu hắn dám làm tôi mất mặt, lợi ích của hắn ở nhà họ Thẩm sẽ bị tổn hại.
Hắn ta cúi đầu thấp xuống.
Tôi thản nhiên cười cười:
“Anh ta yêu cô, nhưng anh ta chỉ có thể để cô làm người tình của mình. Dù thế nào đi nữa thì tôi vẫn là con dâu nhà họ Thẩm.”
Thấy Thẩm An không bênh mình, Nguyễn Duyệt Duyệt suýt chút nữa bật khóc.
"Cô Lục, từ năng lực đến xuất thân đều cao hơn một bậc, không cần phải dìm người khác như vậy."
Khương Tư Triết từ trong bóng tối chậm rãi đi tới.
Ngay cả trong ánh sáng mờ ảo, cả người anh vẫn toát lên hào quang rực rỡ.
Như nhìn thấy vị cứu tinh, Nguyễn Duyệt Duyệt bước tới, rúc vào người anh.
"Anh.., tôi không phải như cô ấy nói đâu."
Giọng cô ta dịu dàng như nước, như muốn tan vào trong anh.
“Đây là chuyện của Thẩm gia, khiến anh phải chê cười rồi.”
Nhìn thấy thái độ tôn trọng và lễ phép của tôi đối với Khương Tư Triết, Nguyễn Duyệt Duyệt trong lòng chắn chắn rằng anh nhất định là chỗ dựa vững chắc nên muốn dùng điều này để sỉ nhục tôi.
Cô ta tựa đầu vào ngực Khương Tư Triết:
"Em thật may mắn khi có anh ở bên cạnh."
Thẩm An nhìn người phụ nữ mình yêu lao mình vào vòng tay người khác,mắt hắn đỏ lên như muốn thiêu đốt hai người đối diện.
Khương Tư Triết liếc nhìn hắn và nói:
"Chỉ có người đàn ông bất tài mới làm tan vỡ trái tim của người phụ nữ."
"Anh……"
Thẩm An tay nắm chặt nắm đấm, nhưng tôi đã giữ chặt tay anh ta lại, nói lời tạm biệt với Khương Tư Triết:
“Chúng tôi còn có việc khác phải làm, không quấy rầy hai người nữa.”
Tôi cầm cánh tay Thẩm An và kéo anh ta đi.
9.
Buổi tối trở lại biệt thự, Thẩm An nóng lòng muốn “yêu đương” với tôi.
Có lẽ vì bị Nguyễn Duyệt Duyệt kích thích nên hắn ta muốn cùng tôi thể hiện tình cảm vợ chồng.
Làm sao chuyện “tốt” như thế có thể xảy ra, tôi không nhặt lại rác đã vứt.
Điện thoại reo lên, tôi liền nhấc máy, nói vài câu rồi đi ra ngoài với lý do có chuyện gấp ở công ty.
Thẩm An có chút chán nản:
“Không thể đẩy sang ngày mai sao?”
"Không, anh không quan trọng bằng công việc của tôi. Trong công việc, những nỗ lực thực sự sẽ được đền đáp. Bây giờ dù anh có cho đi bao nhiêu, trái tim tôi vẫn sẽ không bao giờ hướng về anh!"
Tôi đi đến câu lạc bộ suối nước nóng tư nhân, vừa bước vào cửa, người phục vụ ra tiếp đón đã cung kính nói:
"Ông chủ đợi tiểu thư ở biệt thự Lâm Giang đã lâu rồi ạ."
Tôi đẩy cửa ra, trong phòng không thấy có một bóng người, đang nghĩ ngợi thì có một cánh tay rắn chắc ôm lấy tôi từ phía sau, lưng tôi áp vào một lồng ngực ấm áp.
Khương Tư Triết cúi đầu hôn lên đỉnh tóc tôi.
Tôi dùng cùi chỏ đẩy anh ra:
“Đừng như vậy, chúng ta không phải quan hệ kiểu đó.”
Khương Tư Triết không hài lòng:
"Anh biết em sẽ không thể quên cậu ấy trong một khoảng thời gian, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Em vẫn còn trẻ và em cần người có thể che chở cho em cả đời."
"Đúng."
Tôi cười khổ nói:
"Nhưng anh biết tính tôi mà. Tôi không thích mình trong một mối quan hệ cẩu thả."
Tôi bước tới quầy bar ngồi xuống và rót cho mình một ly nước.
Khương Tư Triết báo cáo tình hình với tôi:
"Anh vẫn đang xử lý, đừng lo lắng, mọi thứ sẽ sớm ổn thôi."
Tôi tin rằng với sự quyến rũ và thân phận của anh, sẽ khiến Nguyễn Duyệt Duyệt, một người chỉ muốn tìm chỗ dựa và nguồn tài trợ cho bản thân, sẽ bị anh mê hoặc.
Nói xong, anh đi tới, nhẹ nhàng ôm lấy eo tôi.
“Rõ ràng là anh đến trước, tại sao em không yêu anh.”
Giọng anh nghe như đang phàn nàn, nhưng cũng giống như đang cầu xin tôi.
Năm 15 tuổi, tôi lần đầu gặp anh ta khi đi du học.
Lúc đó anh ta vẫn còn là một sinh viên đại học nghèo.
Tôi đến Harvard để thăm một người bạn, khi đó anh đang đang chuẩn bị thực hiện dự án về một trang web giao đồ ăn tiện lợi cùng với một số bạn cùng lớp.
Vào thời điểm đó, không ai có kỳ vọng về họ, họ không có nguồn đầu tư và rất khó để phát triển.
Tôi đã sẵn sàng đầu tư 1 triệu USD.
Tôi không kỳ vọng về trang web mà anh ta làm, nhưng tôi kỳ vọng về chính anh ta.
Khương Tư Triết có một vùng kiến thức rất lớn, đôi mắt sắc bén và tính cách không chịu thua trước sự thất bại.
Tôi đã đúng, trang web của anh ta đã thành công và phát triển rất nhanh.
Nhưng anh ta không ỷ lại vào sự thành công đó, sau khi bán cổ phần của mình, anh bắt đầu thử sức với những lĩnh vực mới.
Mười năm sau, Khương Tư Triết trở thành nhà đầu tư nổi tiếng nhất Phố Wall.
Ba năm trước, anh ta chuyển sang đầu tư phần lớn ở Hồng Kông, tôi là ông chủ lớn và là đối tác bí ẩn của anh ta.
Chỉ có anh ta biết rằng tôi là người sử dụng lao động lớn nhất ở thành phố Hồng Kông.
Khương Tư Triết tỏ tình với tôi ngay khi tôi vừa tròn 18 tuổi.
Nhưng tôi đã từ chối một cách dứt khoát.
Tình yêu và hôn nhân là bến đỗ nơi tôi có thể sống không bị ràng buộc với bất cứ thứ gì.
Người như anh ta, có thể làm chủ của những trung tâm mua sắm lớn như vậy thì tính cách hẳn là rất sâu sắc và khó đoán, tôi không muốn ở bên người mà mình không thể đoán được suy nghĩ và cảm xúc như vậy.
Nghê Hạ Thiên thì khác, anh ấy giống như dòng nước trong vắt, ở bên anh ấy, tôi có thể là chính
mình, thư thái thoải mái.