Tôi tìm gặp Thẩm An, dùng giọng điệu trịnh trọng nói với hắn ta:
“Người mà tôi sắp xếp ở bên cạnh Khương Tư Triết nói, Nguyễn Duyệt Duyệt sẽ tố cáo anh tội g/i/ế/t người, khiến Thẩm gia sẽ bị bao trùm trong tai tiếng không thể vực dậy được."
Tôi hỏi hắn:
"Điều này có đúng không? Anh mau nói sự thật đi. Nếu chúng ta đi sai đường, thì Thẩm gia sẽ không còn lối thoát nữa đâu."
Hắn chần chờ, không dám nói.
Tôi không cho hắn cơ hội nói, tôi từng bước tiến về phía trước và hét vào mặt hắn:
"Bây giờ chúng ta là một, cùng sống vinh hoặc cùng c/h/ế/t nhục. Tôi muốn anh nói ra sự thật, khó đến vậy sao!"
Tôi muốn cho hắn ta nghĩ rằng tôi đứng về phía hắn.
Thẩm An gật đầu:
“Hôm đó Nguyễn Duyệt Duyệt nói muốn lái xe, thế là anh lái xe tới dãy núi phía Nam. Hôm đó trời rất tối, cô ta lái nhanh.”
“Sau đó xe đ/â/m trúng người, anh và cô ta đều sợ hãi, đó là một đường đèo không có người giám sát nên anh đã bỏ chạy.
“Sau đó anh luôn bất an. Khi lái xe quay lại, thấy người thì phát hiện người đó đã c/h/ế/t rồi. Anh nhớ luật pháp quy định chỉ cần không tìm thấy thi thể thì không thể khởi tố. Sau đó cho x/á/c người kia vào cốp xe và chôn anh ta ở sau biệt thự của tôi."
Tôi cau mày:
“Nếu cô ta tố cáo anh thì bước đầu cảnh sát sẽ tìm t/h/i t/h/ể. Chỉ cần chúng ta chuyển t/h/i t/h/ể đi trước khi cảnh sát đến, chúng ta có thể kiện cô ta về tội vu khống.”
Thẩm An đồng ý với cách làm của tôi, hắn nắm tay tôi nói:
“Đi thôi, anh làm ngay.”
Khi nhìn thấy t/h/i t/h/ể Hạ Thiên, anh đã m/ụ/c n/á/t thành xương, nhìn thoáng qua tôi đã nhận ra chiếc áo sơ mi trắng trên người chính là quà sinh nhật tôi tặng anh ấy.
Thẩm An giục tôi:
“Em ra xe lấy cái hộp qua đây, anh cho xương vào.”
Tôi không nhúc nhích, chỉ lấy điện thoại di động ra, chậm rãi gọi, nói với người ở đầu dây bên kia:
“Đã tìm thấy t/h/i t/h/ể rồi, các anh qua đây đi.”
Thẩm An tưởng tôi đang gọi người giúp đỡ, một lúc sau, cảnh sát và vệ sĩ của tôi đã đến bao vây hắn ta.
Hắn sững sờ nhìn tôi:
"Minh Châu, em đang làm gì vậy?"
“Đưa tiễn anh vào tù chứ còn gì nữa và tôi thông báo rằng tôi bảo đảm anh chắc chắn phải hứng chịu hậu quả xứng đáng với những gì anh đã làm.”
Tôi nói to từng chữ chỉ để hắn nghe rõ.
"Tại sao?"
Hắn gầm lên, không thể tin tôi phản bội của hắn.
"Anh đã g/i/ế/t người tôi yêu nhất,...chỉ còn chút nữa thôi là chúng tôi…cưới được nhau rồi."
Khi Thẩm An bị cảnh sát còng tay dẫn đi, hắn không vùng vẫy, hắn biết kết quả đã định, thậm chí ngay cả cơ hội cho hắn vùng vẫy cũng không có.
Bác sỹ pháp y đã đến lấy h/à/i c/ố/t và tiến hành khám nghiệm t/ử t/h/i để cung cấp bằng chứng cho việc tuyên án Thẩm An.
Nghê Hạ Thiên là một đứa trẻ mồ côi, không có người thân, sau khi khám nghiệm t/ử t/h/i xong, tôi sẽ h/ỏ/a t/á/n/g xương của anh ấy và c/h/ô/n c/ấ/t anh ấy trong nghĩa trang mà tôi đã mua, sau này…ở đó sẽ chỉ có hai chúng tôi.
14.
Nguyễn Duyệt Duyệt bỏ chạy, cô ta bị Khương Tư Triết ném ra khỏi cửa như một món đồ.
Không đánh con chó chết đuối, cho dù tôi không ra tay thì những ngày tốt đẹp của cô ta cũng sẽ chấm dứt.
Cô ta là đồng phạm của vụ g/i/ế/t người và cảnh sát đang truy lùng cô ta.
Các nhà đầu tư của bộ phim truyền hình cô ta đang đóng vai chính cũng đang tìm kiếm cô ấy ta đòi bồi thường.
Đối với một người đã quen với cuộc sống xa hoa được bao quanh bởi các vì sao, việc trở thành một con chuột lang còn khó chịu hơn cả c/á/i c/h/ế/t.
Tôi h/ỏ/a t/á/n/g h/à/i c/ố/t của Nghê Hạ Thiên và Khương Tư Triết cùng tôi đến nghĩa trang.
Đám tang chỉ có hai người, Khương Tư Triết và tôi.
Sau khi ra khỏi nghĩa trang và lên xe, Khương Tư Triết nắm chặt tay tôi, sau đó đưa lên môi hôn nhẹ.
"Minh Châu, Hạ Thiên đã được tìm thấy rồi. Hy vọng em có buông cậu ấy. Anh nghĩ đây cũng là mong muốn của cậu ấy. Hẳn là Hạ Thiên hy vọng em có thể sống hạnh phúc cả đời, vì vậy hãy cho anh một cơ hội đồng hành cùng em trong tương lai, được không?"
"Tôi hiểu."
Tôi mỉm cười với anh ấy và nói:
"8 giờ tối ngày kia, tôi đợi anh ở đài quan sát đỉnh Victoria. Tôi có một bất ngờ dành cho anh."
Đó là nơi tốt nhất để ngắm cảnh đêm của thành phố cảng.
Trong mắt Khương Tư Triết hiện lên vẻ hưng phấn:
“Được, anh nhất định sẽ đến đúng giờ.”
15.
Tôi đã “lỡ hẹn” với anh ta.
Lúc đó tôi đang thư giãn trong phòng spa tư nhân.
Kỹ thuật của nhân viên ở đây rất tốt, tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Đã lâu rồi tôi không được ngủ thoải mái như vậy, lúc tỉnh dậy đã là tám giờ sáng.
Tôi mở điện thoại và nhìn thấy tin tức đúng như mong đợi.
Bông hoa hồng nổi tiếng của giới giải trí đã g/i/ế/t c/h/ế/t Khương Tư Triết, ông chủ đầu tư lớn nhất ở Hồng Kông, vì yêu và hận.
Báo chí nói Khương Tư Triết đã dùng hết khả năng để cướp Nguyễn Duyệt Duyệt khỏi tay Thái tử Hồng Kông, sau đó chơi đùa với cô ta còn xúc phạm và gây tổn thương, Nguyễn Duyệt Duyệt không muốn bị lừa, hơn nữa cô ta đã bị buộc tội trước đó muốn lợi dụng anh ta làm chỗ dựa nhưng bị anh ta vứt bỏ. Sau khi g/i/ế/t Khương Tư Triết, cô ta t/ự t/ử bằng t/h/u/ố/c đ/ộ/c.
Không ai biết rằng tất cả đều từ tôi mà ra.
Chính tôi đã giúp Nguyễn Duyệt Duyệt trốn thoát và nói với cô ta về sự tàn nhẫn và vô cảm của hai người đàn ông, điều này đã kích thích sự hận thù ẩn sâu trong lòng của cô ta.
Cô ta vốn có thể sống một cuộc sống xa hoa nếu dựa vào hào quang của giới giải trí, nhưng cô ta đã bị hủy hoại hoàn toàn bởi hai người đàn ông.
Nguyễn Duyệt Duyệt biết mình đã đi đến bước đường cùng, khi ra tù, cô ta sẽ phải đối mặt với cuộc sống bị coi thường và nghèo khổ, trong khi những “kẻ s/á/t n/h/â/n thực sự” đã “g/i/ế/t” cô ta vẫn đang sống tự do và không hề bị ảnh hưởng.
Sau đó tôi tiết lộ tung tích của Khương Tư Triết cho cô ta, và cô ta thực sự không làm tôi thất vọng.
Tôi từ trong túi lấy ra một chiếc cúc vàng, chiếc cúc này là của Khương Tư Triết, khi Nghê Hạ Thiên c/h/ế/t, anh ấy đã nắm chặt chiếc cúc này trong tay.
Người giám định pháp y nói với tôi rằng nguyên nhân thực sự dẫn đến c/á/i c/h/ế/t của anh là do hộp sọ bị vỡ.
Vết thương không phải do rơi xuống đất sau khi va chạm xe mà do bị ai đó đập vật nặng vào đầu.
Trước đó Thẩm An khẳng định với tôi anh ấy bị đánh c/h/ế/t, khi tìm được thì người đã không còn hơi ấm rồi.
Chỉ có một khả năng, đó chính là Nghê Hạ Thiên bị xe đ/â/m không chết ngay lập tức mà bị người khác g/i/ế/t c/h/ế/t trong lúc Thẩm An chạy trốn, cho nên khi Thẩm An quay lại, hắn đã lầm tưởng rằng người đó đã bị chính mình đ/â/m c/h/ế/t.
Người giới thiệu cho anh làm gia sư ngày hôm đó và đi cùng anh đến nhà học sinh chính là Khương Tư Triết.
Tôi vào thăm tù đích thân hỏi Thẩm An, lúc gây tai nạn hắn ta chỉ hoảng sợ và khi xuống xe hắn không cầm bất cứ thứ gì trên tay.
Chiếc cúc áo mà Nghê Hạ Thiên nắm chặt trong tay đã là vật chứng chứng minh Khương Tư Triết đã ở bên cạnh anh khi anh còn sống.
Khương Tư Triết luôn là một con người chu đáo, không bao giờ để lộ sơ hở như vậy, chỉ có thể khi hành động nhất thời không có tính toán.
Nỗi ám ảnh của hắn về tôi đã g/i/ế/t c/h/ế/t người tôi yêu.
16.
Hơn một năm, tôi hoàn toàn không quan tâm đến tập đoàn Nhĩ Ức nữa, từ khi Thẩm An vào rù, nhà họ Thẩm sụp đổ chỉ sau một đêm, ông Thẩm lên cơn đau tim và c/h/ế/t trong bệnh viện.
Tôi đã ly hôn với hắn.
Hồng Kông là nơi chứa những kỷ niệm buồn của tôi, để giúp tôi vượt qua, bố tôi đã chuyển tôi sang làm việc ở Tập đoàn Quản lý Anh Quốc.
Tôi không biết sau này mình sẽ gặp những người như thế nào, mình sẽ có những cảm xúc hay hạnh phúc như thế nào.
Cái tên Nghê Hạ Thiên và những ký ức đẹp đẽ mùa hè ấy, sẽ đọng lại sâu trong tôi và không bao giờ biến mất.