Nụ cười của Lý Tang Du còn chưa mở rộng đến miệng lại bị một câu nói của ba Lý làm đọng lại, bộ dạng muốn cười nhưng không cười nổi, tự dưng nhìn hơi đáng thương.
Cô muốn tiếp tục nở nụ cười tươi trên khuôn mặt để ba không lo lắng, nhưng cho tới bây giờ bao nhiêu oan ức chôn giấu trong đáy lòng đột nhiên bị một câu hỏi của ba Lý làm cho nổi dậy cuồn cuộn.
Lý Tang Du khẽ thở dài ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm vô tận, cố gắng không để nước mắt trở lại viền mắt một lần nữa, chí ít cô không thể khóc trước mặt ba Lý được.
"Trước giờ, con có chuyện gì đều thích để trong lòng chưa bao giờ nói cho ba biết."
Giọng của ba Lý trầm thấp mà chậm rãi nói ra, thời gian lại như một lần nữa trôi ngược lại lúc Lý Tang Du còn bé.
Lúc đó, Lý Tang Du còn là một đứa bé mắc cỡ, cô ở trong trường học bị người khác cô lập nhưng cũng chưa bao giờ nói ra.
Nếu sau đó không xảy ra sự việc quá nghiêm trọng bị thầy giáo phát hiện, có thể đời này ba Lý cũng không biết rõ tình hình của con gái mình.
"Có chuyện gì phải nói với ba, ba không muốn thấy con chịu khổ."
"Con rất ổn mà ba."
Lý Tang Du hoà hoãn tâm trạng của mình lại một chút, rồi quay sang ba Lý nói nghiêm túc: "Sau khi con gả cho Lục Huyền Lâm, mỗi ngày con trải qua đều rất thú vị, ông nội Lục rất yêu thích con, bà nội cũng không làm khó dễ gì con cả."
Cô không nỡ để ba phải lo lắng cho mình, huống hồ tất cả những chuyện này cũng quyết định của chính mình từ trước rồi.
"Lục Huyền Lâm thì sao? Cậu ta tốt với con không?"
"Tốt..." Trên gương mặt của Lý Tang Du chợt lóe lên vẻ đau đớn, sau đó cô dừng một chút lại nói tiếp: "Anh ấy đối xử với con rất tốt, vốn chúng con còn muốn cùng đi nhau đi ăn tối nữa."
Tuy rằng đó là lời hứa của hai bên, một người mới bắt đầu đã không chờ mong gì, còn một bên đột nhiên gặp lại người trong lòng của mình, nên kết quả bữa cơm này đã bị bỏ lỡ.
Nhưng ba Lý có thể nhìn thấy biểu hiện của những mặt ngoài này, nên thái độ cũng trở lên hơi tự trách.
"Cũng tại ba, không nên dung túng tiểu Khanh, điệu bộ vừa rồi cũng thật kỳ cục."
Em gái và anh rể quá mức thân mật, Lý Tang Du làm chính thất đương nhiên không thoải mái.
"Uyển Khanh nói mình mất trí nhớ, ba sợ con bé tổn thương u buồn nên mới để cho Lục Huyền Lâm giúp đỡ cho nó nhiều một chút, con đừng nghĩ nhiều."
Ba Lý hoàn toàn không biết Lý Tang Du và Lục Huyền Lâm có ý định ly hôn, nên ông ấy còn đang lo lắng trạng thái hôn nhân của đôi trẻ.
Lý Tang Du chỉ nhàn nhạt gật đầu phụ họa với ông ấy.
Cô thật sự có chút ghen tị với Lý Uyển Khanh, lại là Lý Uyển Khanh.
Cô ta đã đoạt lại Lục Huyền Lâm, bây giờ ngay cả ba Lý cũng nói chuyện với cô về Lý Uyển Khanh.
"Ba, con muốn về sớm để nghỉ ngơi một chút."
Lý Tang Du không muốn lại tiếp tục nói chuyện về Lý Uyển Khanh, ngày hôm nay chuyện liên quan đến cô ta, cô cũng nói quá nhiều rồi.
Một ước muốn nho nhỏ như thế đương nhiên ba Lý cũng sẽ không cự tuyệt, ông ấy để Lý Tang Du về vào lại trong phòng bệnh, lúc đó Minh và Vu Thiến cũng đã sớm không thấy tung tích ở đâu rồi.
Giúp cô đắp chăn cẩn thận, rồi ba Lý mới xoay người rời khỏi.
Đợi cho ba Lý rời khỏi, đôi mắt của Lý Tang Du cũng khép lại nhưng cô lại trở mình, trằn trọc ngủ không được, không biết vì Lý Uyển Khanh trở về, hay là trong lòng thật sự quá bề bộn nên không cách nào ngủ được.
Lý Tang Du không muốn ép bản thân, nên bật đèn ngồi dậy, cầm lấy quyển sách tiếng Anh nguyên bản cô mới đọc được một nửa lên.
Rất nhanh, kim đồng hồ chỉ đến số mười một, viền mắt của Lý Tang Du hơi mỏi, cô đưa tay xo đôi mắt của mình, đột nhiên một bóng người màu trắng xuất hiện trước mắt cô.
"Ai vậy?"
Lý Tang Du cả kinh kêu lên thành tiếng, đương nhiên là bị dọa sợ hết hồn.
Chỉ thấy bóng người kia cởi mũ xuống và mặt kính râm gần như che nửa mặt ra để lộ ra toàn bộ gương mặt, môi hồng răng trắng, anh tuấn phóng khoáng, không phải là Thái Vũ Hàng thì còn là ai nữa?
"Sao lại nhát gan như vậy? Tôi cũng không phải là quỷ."
Thái Vũ Hàng tiện tay ném mũ và kính râm ném lên tủ đầu giường, nói xong còn ra điệu bộ đó là chuyện đương nhiên.
Lý Tang Du không khách sáo lườm anh ta: "Ai đã qua nửa đêm đến thăm bệnh như thế chứ, dù không phải là quỷ cũng có thể nói chắc chắn thần kinh của người này không bình thường."
Ngẫm lại, vẻ mặt của Lý Tang Du lại chuyển sang vẻ nghi hoặc nhìn anh ta, hỏi: "Làm sao anh biết tôi bị bệnh, còn biết cả phòng bệnh của tôi ở đâu chứ?"
Thái Vũ Hàng bị câu nói của cô tức giận muốn quay đầu rời đi, nhưng nghe thấy cô nghi ngờ như vậy lập tức anh ta đổi sang điệu bộ thần bí.
Anh ta đặt ngón trỏ lên môi, thấp giọng nói: "Bí mật!"
"Xí." Lý Tang Du khinh thường xí một tiếng, nhưng khóe môi của cô lại mang theo nụ cười, theo Thái Vũ Hàng trước giờ cô luôn mang trạng thái ung dung như thế.
Nhưng Thái Vũ Hàng không vui, đây là thái độ gì chứ, bản thân lặng lội từ đường xa đến thăm cô, nhưng người phụ nữ này lại không biết tốt xấu, chỉ đem một dáng vẻ khinh thường.
"Lý Tang Du, có người nào như cô đối xử với khách như thế à?"
Cũng vì anh ta muốn đổi thuốc mới đến bệnh viện, tình cờ nhìn thấy một y tá cầm trong tay bệnh án của Lý Tang Du nên anh ta mới tiến lên hỏi thăm.
Anh lập tức hỏi họ tên của Lý Tang Du ra, mà trước giờ Thái Vũ Hàng luôn luôn thẳng thắn như thế.
Mà Lý Tang Du chỉ cười, cố ý chọc anh ta tức giận: "Có, bây giờ đang bị tiếp đãi ở đây nè."
"Cô thật sự là người phụ nữ..." Đôi mắt của Thái Vũ Hàng nhìn ai cũng dáng vẻ trìu mến, đặc biệt là khi anh ta nhìn Lý Tang Du càng sâu hơn: "... Thú vị."
Anh ta cười cưng chiều, Lý Tang Du cũng không thể chống lại nên mặt bất đầu đỏ lên.
"Anh không nên phóng điện như vậy.”
Nói tới đây thái độ của Lý Tang Du đột nhiên ảm đạm đi một lúc, nhưng rất nhanh cô khôi phục lại bình thường.
Chỉ thấy khóe môi cô cong lên một lần nữa, rồi quay sang Thái Vũ Hàng nghiêm túc nói: "Nhưng rất nhanh sẽ không còn nữa."
Thái Vũ Hàng nhíu mày, tự đến trước giường cô rồi ngồi xuống, hỏi: "Chẳng lẽ chuyện đó có nghĩa là tôi có cơ hội rồi sao?"
Dưới ánh đèn trắng, hai mắt của Thái Vũ Hàng càng thêm lấp lóe nổi bật hơn, khóe môi của anh ta hơi nhếch lên rất ra vẻ một công tử bột bướng bỉnh, đường viền ngũ quang cũng rõ ràng tinh xảo đẹp đẽ hơn.
Lý Tang Du sống lâu như thế rồi ngoại trừ Lục Huyền Lâm, thì Thái Vũ Hàng chính là người thứ hai cô nhìn thấy có thể xứng đáng được người ta gọi là nam thần.
Cô không đáp bật cười, hỏi lại: "Công việc của anh đã làm xong hết rồi sao?"
Công việc của Thái Vũ Hàng hơi đặc thù, bắt đầu gấp rút cũng không phân rõ ngày đêm mùa nào, vậy nên dù muộn như thế rồi mà còn có thể nhìn thấy Thái Vũ Hàng làm cho cô cảm thấy hơi kỳ lạ.
"Không có cô không thể làm được, vì thế tôi cố ý xin nghỉ việc đến thăm cô, thế nào có thấy cảm động không?"
Thái Vũ Hàng nháy mắt, trong mắt lại hiện lên ý trêu ghẹo, khóe miệng lại vô thức hơi cong lên, đặc biệt hấp dẫn ánh mắt người nhìn.
Rõ ràng là lời kịch sến súa nhưng từ miệng Thái Vũ Hàng phát ra lại mang theo tâm trạng săn sóc đến ưu mỹ.
"Tuy rằng tôi không đi làm, nhưng anh cũng không thể tùy hứng như vậy được, trong công ty rất coi trọng việc hợp tác lần này đấy."
Lý Tang Du nghiêm túc trả lời, cô thật sự không muốn vì mình mà hại cho việc công tác của mọi người ở văn phòng tiến hành không thuận lợi.
Mà lời lẽ về vấn đề tầm thường này lọt vào tai của Thái Vũ Hàng cũng vô dụng, nụ cười của Thái Vũ Hàng vẫn xán lạn thậm chí đối với Lý Tang Du mơ hồ còn ngày càng xán lạn hơn nữa.
"Tôi biết, chẳng qua cô thật sự không cần đối tượng vừa anh tuấn vừa có tiền như tôi làm bạn đời tiếp theo sao?"
Thái Vũ Hàng nhếch cánh môi lên để lộ ra hàm răng trắng, trong đôi mắt hoa đào chói lọi như những vì sao, anh bình tĩnh nhìn thẳng vào Lý Tang Du, nửa đùa giỡn lại nửa nghiêm túc.
Lý Tang Du chỉ nghĩ anh ta đang đùa nhạt nhẽo, nên cô vén loạn tóc đang buông thõng ở gò má lên sau lỗ tai, cũng đùa giỡn nói: "Muốn chứ, có tiền có sắc, sao tôi lại không muốn?"