Trong lòng Lý Uyển Khanh lập tức ầm vang như đất rền sấm dữ, đây là điểm yếu của cô ta, cũng là điểm bất lợi duy nhất của cô ta. Sao ông trời lại bất công như vậy? Để cô ta bình an trở về, nhưng lại ban cho cô ta một rãnh sâu không thể nào vượt qua.
Lý Uyển Khanh âm thầm siết chặt hai tay, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ: “Đây là chuyện của tôi, chị cũng đừng nhọc lòng. Tôi khuyên chị nên ly hôn sớm thì hơn, kẻo đến cuối cùng mọi người lại xấu mặt.”
Lý Tang Du cười khẩy một tiếng.
Đúng vậy, hiếm khi cô quan tâm hóng hớt việc của người khác, còn chuyện của chính mình thì vẫn đang rối như tơ vò.
“Có một câu nói như thế này, tôi sống không tốt thì người khác cũng đừng hòng nghĩ tới việc sống yên ổn.” Lý Tang Du nhìn chằm chằm vào Lý Uyển Khanh rồi nói.
Vẻ mặt cô ta lại lần nữa thay đổi.
Lý Tang Du rất hài lòng với hiệu quả của câu mình vừa nói, cô thay đổi đề tài: “Nhưng mà... nói như thế nào thì tôi cũng là chị gái trên danh nghĩa của cô. Ít nhiều vẫn cần nể mặt cô một chút. Ly hôn thì chắc chắn là sẽ làm rồi, còn khi nào thì không phải do tôi quyết định.”
“Hừ, nói dễ nghe như vậy, còn chẳng phải muốn kéo dài thời gian hay sao.”
Vẻ ranh mãnh chợt thoáng hiện trong mắt Lý Tang Du: “Hay là vậy đi, cô thử nói với Lục Huyền Lâm, kêu anh ta mau chóng ly hôn với tôi, như thế mọi người đều vui vẻ.”
Vẻ kinh ngạc hiện rõ trên khuôn mặt của Lý Uyển Khanh. Cô ta rất muốn nói nhưng lại sợ Lục Huyền Lâm ghét bỏ, mà Lý Tang Du cũng cắn chặt không buông. Bây giờ đã có câu này của cô rồi, cô ta như thể được uống một liều thuốc an thần: “Thật chứ?”
Lý Tang Du gật đầu.
Trong mắt Lý Uyển Khanh hiện lên vẻ mừng rỡ: “Vậy phải cảm ơn chị trước nhé ạ!”
Lý Tang Du cười chế giễu đứng dậy, chỉ cần Lý Uyển Khanh mở miệng thúc giục Lục Huyền Lâm thì cuộc hôn nhân này chắc chắn sẽ tan vỡ. Lần này cô tới đây cũng đã đạt được mục đích.
Nếu cuộc trò chuyện đã kết thúc, cô cũng không cần thiết phải ở lại nữa, xoay người đi về phía cửa phòng.
“Chị!”
Lý Tang Du dừng bước, nhưng không xoay người lại.
“Bắt đầu từ ngày đầu tiên tôi bước vào nhà họ Lý, tôi đã rất ghét chị rồi.”
“Chuyện bình thường!” Lý Tang Du quay người nhìn về phía Lý Uyển Khanh: “Bởi vì tôi là cô cả cành vàng lá ngọc chân chính của nhà họ Lý. Còn cô chẳng là cái thá gì cả, chỉ là cục nợ mẹ kế đưa theo cùng, nói đến nhà họ Lý thì chỉ có Lý Tang Du tôi thôi, chứ không hề có Lý Uyển Khanh cô.”
Trong mắt Lý Uyển Khanh thoáng hiện nét chột dạ, những gì Lý Tang Du nói chính là nỗi tự ti của cô ta. Vì vậy cô ta mới nghĩ đủ mọi cách giành hết tất cả những thứ thuộc về cô. Chỉ cần là thứ Lý Tang Du thích thì cô ta lập tức muốn cướp, không chỉ vì sự ganh ghét trong lòng, mà nhiều hơn là vì lòng hư vinh kia.
Dựa vào cái gì mà Lý Tang Du sinh ra đã ngậm thìa vàng, còn cô ta lại chỉ có thể là một người bình thường chứ?
Vẻ mặt Lý Uyển Khanh khiến Lý Tang Du khẽ mỉm cười: “Xem ra tôi nói đúng rồi. Không phải cô muốn những gì thuộc về tôi sao? Vậy cô cứ lấy Lục Huyền Lâm đi, người như tôi có một tật xấu, đồ vật đã dùng qua rồi thì sẽ chán nhanh lắm.”
Lý Uyển Khanh bị đè bẹp không hề có sức cãi lại trước sự giễu cợt trắng trợn này.
Cô ta một lòng chỉ muốn thay thế địa vị của cô trong nhà họ Lý, nhưng bất kể cô ta làm gì, cuối cùng vẫn chỉ là Lý Uyển Khanh, trừ khi Lý Tang Du biến mất mãi mãi.
...
Lục Huyền Lâm ngồi trong đại sảnh, thỉnh thoảng lại nhìn về phía lầu hai, hơi mất tập trung.
Đồ ăn đã được chuẩn bị xong xuôi, bày đầy một bàn. Nhưng không ai động đũa cả, đều chờ hai cô chủ nhà họ Lý xuống lầu.
“Hương, đi giục hai đứa nó xuống đi.” Ba Lý lên tiếng.
“Tôi đã giục rồi, bọn họ sẽ lập tức xuống ngay.” Chu Hòe Hương đứng ở bên cạnh trả lời.
“Dì ơi, bọn họ đang nói gì thế ạ?” Lục Huyền Lâm không nhịn được cất tiếng hỏi, trò chuyện lâu như vậy rồi cũng không biết tình hình thế nào. Từ trước đến nay, Lý Tang Du và Lý Uyển Khanh đều bằng mặt không bằng lòng, không biết liệu cả hai có lại cãi nhau không.
Bởi vì Lục Huyền Lâm đối xử không tốt với Lý Tang Du, Chu Hòe Hương biết hết nên tỏ ra không mấy nhiệt tình đối với anh, thậm chí còn có chút ghét bỏ, bà lười biếng nói: “Tôi nào biết bọn họ trò chuyện gì chứ.”
Lục Huyền Lâm không thể tỏ ra vô lễ quá mức với Chu Hòe Hương được. Dù gì bà cũng đã nuôi nấng Lý Tang Du từ nhỏ đến lớn. Cô cực kỳ thân thiết với bà, địa vị của Chu Hòe Hương trong nhà họ Lý đã không đơn giản là một người giúp việc nữa, hơi giống với vú em thời xưa.
“Xin hỏi, cậu đang lo lắng cho ai thế? Là cô Du hay là cô Khanh vậy?” Chu Hòe Hương lại hỏi một câu.
Lo lắng cho ai ư?
Lục Huyền Lâm liếc nhìn lầu hai, bây giờ ngay cả bản thân anh cũng không biết mình đang lo lắng cho ai nữa.
Cũng may trên lầu không vang lên tiếng cãi vã, điều này ít nhiều khiến Lục Huyền Lâm hơi yên tâm. Anh thật sự mong rằng Lý Tang Du có thể khuyên nhủ Lý Uyển Khanh đừng nghĩ ngợi nhiều nữa.
Sau khi Chu Hòe Hương đi vào phòng bếp, đại sảnh trở nên cực kỳ im ắng, yên tĩnh đến mức có hơi nặng nề.
“Huyền Lâm à, bây giờ tình hình sức khỏe của Tang Du không được tốt, trước đây nó cũng không yếu ớt như thế.” Ba Lý mở miệng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này.
“Là con không chăm sóc tốt cho cô ấy, bác sĩ nói là do bị suy giảm miễn dịch.” Lục Huyền Lâm không dám nói ra sự thật. Nếu nói ra bất cứ chuyện nào xảy ra với Lý Tang Du, đều sẽ khiến ba Lý lo lắng.
“Vậy cứ để nó ở nhà nghỉ ngơi cho tốt đi, chờ cơ thể bình phục là lại có thể sinh một đứa bé trai mập mạp cho nhà họ Lục rồi. Chẳng phải ngày nào ông nội con cũng giục muốn ôm cháu cố đấy sao.”
“Vâng, con cũng nghĩ như vậy.”
Con ư?
Hiện tại Lục Huyền Lâm hoàn toàn không hề nghĩ tới chuyện này. Lý Tang Du một lòng chỉ muốn ly hôn, còn Lý Uyển Khanh cũng giục anh mau chóng làm thủ tục. Mà anh cũng đã từng nghĩ tới điều này, nhưng vẫn luôn chần chừ chưa quyết định. Còn về phần tại sao ư, ngay cả anh cũng không biết nữa.
“Nhưng tính cách Tang Du rất bướng bỉnh, con phải nhường nhịn nó một chút. Nó là người hay mạnh miệng mềm lòng, có chuyện gì thường thích giấu ở trong lòng. Chỉ có sự ấm áp và quan tâm của con mới có thể mở cánh cửa trái tim nó thôi.”
Lục Huyền Lâm gật đầu ngầm thừa nhận.
Quả thật, tính cách của Lý Tang Du là vậy, kết cục của việc ương ngạnh với cô chính là bị chọc cho tức gần chết.
Trong lúc hai người họ trò chuyện, hai chị em đã xuống lầu.
Lục Huyền Lâm liếc nhìn Lý Uyển Khanh rồi lại nhìn Lý Tang Du, xem xét vẻ mặt của cả hai. Cuộc trò chuyện lần này rất hòa thuận, khiến trái tim vẫn luôn treo lơ lửng của anh cuối cùng cũng có thể buông xuống.
Rốt cuộc anh đang lo lắng cho ai? Anh cũng không biết nữa.
Nhưng lần này anh đến nhà họ Lý là vì an ủi và khuyên nhủ Lý Uyển Khanh, nếu không nói gì đó thì hình như không thích hợp cho lắm. Lục Huyền Lâm bèn mở miệng nói: “Uyển Khanh, sức khỏe quan trọng nhất, tâm trạng có tồi tệ đến cỡ nào thì cũng phải ăn cơm uống thuốc đầy đủ, đừng giở thói trẻ con nữa.”
Lý Uyển Khanh mỉm cười ngọt ngào: “Em biết rồi, anh rể, em sẽ chăm sóc bản thân thật tốt.”
“Uyển Khanh không sao là được rồi, mọi người tới ăn cơm thôi.” Tiêu Hà lên tiếng gọi.
Sau khi tất cả mọi người đều ngồi xuống bàn, Chu Hòe Hương bưng một bát canh nóng đặt trước mặt Lý Tang Du: “Cô chủ, tranh thủ vẫn còn nóng mau uống đi. Đây là canh thập toàn đại bổ đấy, dì gọi điện về hẳn quê xin công thức bí mật, bổ cho cơ thể phụ nữ cực kỳ.”
“Cám ơn dì ạ!” Lý Tang Du cảm thấy trong lòng ấm áp, không hề khách sáo bưng canh lên uống.
Chỉ có ở nhà họ Lý, ở trước mặt ba Lý cùng Chu Hòe Hương, cô mới có thể cảm nhận được cái gọi là tình thân.
“Sao không bưng thêm một bát cho Uyển Khanh?” Lục Huyền Lâm hỏi.
Chu Hòe Hương trợn mắt khinh thường: “Đây là canh bồi bổ cơ thể cho phụ nữ suy nhược sau khi sảy thai, cô ấy có bị không?” Tuy rằng bà không biết Lý Tang Du đã hai lần sảy thai, nhưng vẫn nhớ tới lần đầu tiên.
“...” Lục Huyền Lâm bị hỏi đến mức không thốt lên lời.
Lý Uyển Khanh sa sầm mặt nhìn Lý Tang Du, chỉ mình cô ta biết trong lòng mình đang ghen tị. Không thể mang thai chính là cái gai lớn nhất cũng như nỗi đau đớn nhất trong lòng theo cô ta suốt cuộc đời này, nhưng cô ta có thể làm gì được chứ?