“Các con định tiếp theo sẽ làm gì?” Ông cụ Lục mở miệng hỏi.
Đứa nhỏ đã mất, cháu dâu cũng tự tử, nếu cứ tiếp tục như thế này thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
“Không nói lời nào?” Chờ cả buổi không thấy ai trả lời, ông cụ Lục lại ra lệnh: “Tiểu Du, bây giờ con tĩnh dưỡng thân thể cho khỏe, qua một thời gian ngắn lại mang thai thêm đứa nhỏ khác, lần này tuyệt đối không thể uống thuốc bậy bạ được.”
Lục Huyền Lâm và Lý Tang Du hai mặt nhìn nhau, không ai lên tiếng đáp ứng.
…
Không cần dưỡng thai, Lý Tang Du cũng không ở nhà nữa, vài ngày sau đã quay lại công ty.
Vẫn là bộ phận chuyển dữ liệu, vẫn là trưởng nhóm bộ phận chuyển dữ liệu, Trương Ngọc lúc trước tiếp quản công việc của cô đã bị giáng xuống làm nhân viên bình thường.
Công ty vừa mới yên tĩnh không bao lâu lại nổi lên lời đồn khắp bốn phía: Đứa nhỏ trong bụng Lý Tang Du bị phu nhân của tổng giám đốc phát hiện, cưỡng ép phá thai.
Đã sớm quen những lời đồn thổi vô căn cứ này, Lý Tang Du lười để ý đến. Bắt đầu bận rộn với nhiệm vụ mà đích thân tổng giám đốc giao xuống.
Đến sân bay đón hai ngôi sao lớn!
Việc này hoàn toàn không thuộc quản lý của bộ phận chuyển dữ liệu, nhưng do hiện giờ các bộ phần đều rất bận, chỉ có bộ phận chuyển dữ liệu là rảnh rỗi thừa nhân lực. Kết quả là, nhóm trưởng Lý Tang Du lần này trở thành người phụ trách xử lý vật dụng của trường học quyên góp cho trẻ em nghèo miền núi.
“Trưởng nhóm, có phải chúng ta đã đến muộn rồi không? Sao vẫn chưa nhìn thấy Thái Vũ Hàng và Mộ Nhã Kỳ đâu cả?” Nhìn dòng người bước ra từ cửa, Triệu Nguyệt Sương không khỏi sốt ruột.
Máy bay mà hai người Thái Vũ Hàng và Mộ Nhã Kỳ đã hạ cánh từ lâu, nhưng lại không thấy bọn họ đâu.
Lý Tang Du hiện giờ cũng không rõ tình hình.
“Hai người họ đều là ngôi sao hạng nhất trong nước, nếu hôm nay chúng ta không đón được họ, nhiệm vụ lần này phải làm sao bây giờ? Nghe nói Mộ Nhã Kỳ là người khó phục vụ nhất trong giới.” Triệu Nguyệt Sương nói với khuôn mặt đau khổ.
“Đưa thông tin của bọn họ cho tôi xem chút.” Lý Tang Du cũng không rõ ràng về kế hoạch cụ thể của lần này.
Sau khi xem xong tài liệu, vẻ mặt Lý Tang Du hơi nghiêm trọng.
“Sao vậy?” Nhìn ra manh mối, Triệu Nguyệt Sương cẩn thận từng li từng tí mà hỏi.
“Kế hoạch này là do Trương Ngọc làm?”
“Tôi, hôm đó tôi có việc, thấy cô ấy rảnh rỗi nên giao kế hoạch này cho cô ấy làm.” Nói đến đây, Triệu Nguyệt Sương giống như đã hiểu ra điều gì, vẻ mặt hối hận.
Hiện giờ, người hận Lý Tang Du nhất trong bộ phận chuyển dữ liệu chính là Trương Ngọc.
Đến giờ vẫn không nhìn thấy người cần đón, chỉ có một khả năng, bản kế hoạch này là giả.
“Trưởng nhóm, là sơ suất của tôi.”
“Trước tiên đừng nói những chuyện này nữa, nhanh chóng liên hệ hai người họ.”
Sau một phen bận rộn, không đón được người ở sân bay, điện thoại cũng không gọi được, người đại diện của hai người Thái Vũ Hàng và Mộ Nhã Kỳ cũng không liên hệ được, tất cả thông tin trên tài liệu đều là giả.
Tình hình như vậy, không thể tìm Trương Ngọc mà đối đầu, cô ta hoàn toàn có thể phủ nhận bản kế hoạch này không phải do mình làm. Nếu phải truy cứu đến cùng, sẽ trở thành trách nhiệm của Triệu Nguyệt Sương.
Tin tức về sự xuất hiện của Thái Vũ Hàng và Mộ Nhã Kỳ tại buổi công diễn của tập đoàn Lục Thị đã được công bố từ lâu, đám fan hâm mộ cuồng nhiệt cũng đã đến sân bay theo thời gian được thông báo, cuối cùng không thấy một ngôi sao nào, đã có fan hâm mộ tức giận đăng bài trên Facebook mắng người tổ chức.
Trong văn phòng tổng giám đốc tại tập đoàn Lục Thị, một đám người đồng loạt đứng dậy.
“Mấy người nhiều người như vậy mà tìm không được hai ngôi sao, làm ăn kiểu gì vậy?” Lục Huyền Lâm vẻ mặt tức giận, hét lớn.
“Lần này là sơ suất của chúng tôi.” Người phụ trách chính là Lý Tang Du chủ động nhận sai.
“Sơ suất? Sau đó thì sao?”
“Vâng, nhưng chúng tôi không tìm được ai cả.”
“Đây là lý do để tôi trả lương cho các người? Tìm không được thì không tìm nữa? Vậy cô còn đợi ở đây làm gì nữa? Cuốn gói cút xéo đi.”
Nhìn Lý Tang Du bị mắng xối xả, những người khác đều có dáng vẻ hơi hả hê.
Điều này cũng khẳng định Lý Tang Du quả thật đã bị tổng giám đốc “đá” xuống giường.
Lý Tang Du cúi đầu không lên tiếng.
Cô đã sớm quen với việc chịu tiếng xấu thay người khác, từ lúc cô nhận cái chức trưởng nhóm bộ phận chuyển dữ liệu, cô cũng đã chịu không ít oan ức.
“Không nói lời nào thì có thể cho qua chuyện? Cút đi đi, không tìm được người thì đừng hòng trở về.” Sau khi Lục Huyền Lâm hét lên, hất tay, ném một xấp tài liệu xuống đất.
“Được, tôi nhất định sẽ tìm được người tham gia đúng giờ buổi công diễn ngày mai. Nếu ngày mai tôi không làm được, tôi sẽ lập tức từ chức.” Lý Tang Du xoay người nhặt từng tờ tài liệu bay lả tả dưới đất.
Đây là lập lời thề quân lệnh trạng!
Tất cả mọi người đều không khỏi âm thầm đổ mồ hôi thay cô.
Bây giờ một người cũng tìm không ra, lại đáp ứng đầy hứa hẹn như vậy, nếu thực sự không thể hoàn thành nhiệm vụ, Lý Tang Du cô thật sự phải cuốn gói ra đi.
Nhìn Lý Tang Du rời đi, Lục Huyền Lâm ngược lại hơi giật mình.
Triệu Nguyệt Sương chờ ở ngoài nghe rõ tiếng nói chuyện ồn ào trong phòng tổng giám đốc, thấy Lý Tang Du đi ra, sốt ruột nói: “Trưởng nhóm, sao cô phải thay tôi gánh tội, cùng lắm thì tôi nghỉ việc thôi.”
Lý Tang Du nhìn thoáng qua cô: “Thật sự nghĩ rằng do sơ suất của cô à?”
“Chẳng lẽ không phải?”
Đương nhiên không phải!
Cho dù Trương Ngọc có gan lớn bằng trời cũng không dám một mình động tay động chân ở chuyện lớn như vậy, sau lưng chắc chắn có người ngầm đồng ý, chẳng qua là Lý Tang Du không tiện nói.
Người này là ai?
Ngoại trừ tổng giám đốc lớn nhất thì còn ai nữa?
Lý Tang Du hại chết đứa nhỏ, Lục Huyền Lâm muốn cô mất mặt, muốn cô khó xử, muốn nhìn cô bị khi dễ ức hiếp, bị tất cả mọi người tẩy chay, anh sẽ cảm thấy hài lòng.
Đây là chuyện anh vẫn thường hay làm.
“Haiz, việc này cô cũng đừng quan tâm nữa, tôi đi tìm Thái Vũ Hàng.” Lý Tang Du không quay đầu lại, hiên ngang rời đi.
“Cô đi đâu mà tìm?”
Còn có thể đi đâu mà tìm? Đương nhiên là đi đến nơi có nhiều fan hâm mộ nhất – hotsearch.
Tin tức Thái Vũ Hàng về nước chắc chắn sẽ lọt top hotsearch, cho nên chỉ cần nghiên cứu trên hotsearch, chắc chắn sẽ có manh mối.
Giờ phút này, cô đang đứng canh bên ngoài một căn biệt thự ở ngoại thành.
Sáng mai buổi công diễn mới bắt đầu, cô còn thời gian một buổi tối để chinh phục Thái Vũ Hàng.
Cố lên nào!
Sau khi Lý Tang Du tự động viên mình, đưa tay ấn chuông cửa.
Vừa nhấn xuống một cái, cổng sắt lớn tự động mở ra.
Đây là ý gì? Để cô tự đi vào?
Vàng thật không sợ thử lửa, dù sao cũng phải thử mới biết.
Lý Tang Du bước vào cổng sắt.
Vừa bước tới trước cửa, cửa cũng “két” một tiếng mở ra, một bức tường thịt lớn chặn tầm mắt của cô.
Cơ bắp to lớn, còn dính mấy giọt nước lăn tăn.
Một cái khăn tắm quấn quanh thắt lưng, tỏa ra mùi sữa tắm thoang thoảng.
Lý Tang Du không ngờ thứ đầu tiên nhìn thấy lại một thân hình đẹp đẽ như vậy.
Không phải cô chưa từng nhìn thấy, Lục Huyền Lâm cũng có đôi khi “sexy” như vậy, chỉ là khi cô ngước lên nhìn thấy mặt đối phương, không khỏi chấn động.
Đúng là một gương mặt lạ lẫm, nhưng mà gương mặt này cô đã từng nhìn lướt qua.
Đây là gương mặt của người hôm đó đã đẩy cô xuống biển.
Lúc cô chìm nổi trong nước biển đã vô tình nhìn thấy.
Cho tới bây giờ cô cũng không hề quen biết người này, càng đừng nói là có thù hận gì, sao anh ta lại hại cô?
“Muốn ngẩn người thì đi ra ngoài.”
“A!” Giọng nói không lớn đã kéo Lý Tang Du ra khỏi dòng suy nghĩ: “Thái Vũ Hàng?”