"Trưởng nhóm sao còn chưa trở về?"
Trịnh Tinh Tinh đanh đánh trống ở trong lòng, cả người giống như kiến trên chảo nóng, không ngừng đi lại trong phòng.
"Chắc là đi nôn rồi, vừa rồi chơi thử thách đúng là thua thảm."
"Triệu Phù Dung, chúng ta đi tìm đi." Trịnh Tinh Tinh lo lắng, rất không yên tâm.
"Cô đi đi, tôi vẫn đang chóng mặt."
"Đám người các cô không có nhân tính cũng không có nghĩa khí..." Trái tim Trịnh Tinh Tinh lo lắng sắp nhảy ra khỏi cổ họng, cuối cùng thật sự không dám chần chờ nữa, ra khỏi phòng đi tìm Lý Tang Du.
Trịnh Tinh Tinh đi một vòng quanh phòng vệ sinh cũng không tìm được người, sợ đến mức thiếu chút nữa thì khóc, ôm điện thoại di động dùng ngón tay run rẩy gửi một tin nhắn: Ông chủ, chuyện lớn rồi, trưởng nhóm không thấy đâu nữa!
Xong rồi, lúc này thật sự chết chắc, tổng giám đốc nhất định sẽ bóp chết cô.
Một vài giây sau, cô nhận được một tin nhắn văn bản trả lời: Đang ở đây với tôi!
OMG, Lý Tang Du, cô dọa làm tôi sợ chết khiếp! Trịnh Tinh Tinh nhìn tin nhắn cứu mạng kia, lại một lần nữa cảm nhận được may mắn vừa trở về từ Quỷ Môn Quan.
Lần đầu tiên là khi cô đang đi nộp tài liệu vào buổi sáng, bị tổng giám đốc kéo vào văn phòng tổng giám đốc, gần như không khoảng cách đối diện với cô.
Lúc ấy tốc độ nhịp tim của cô chắc chắn gần như muốn vỡ ra.
"Từ hôm nay trở đi, mỗi phút mỗi giây đều phải giám sát Lý Tang Du, phải báo cáo với tôi mọi lời nói và hành động của cô ấy, tiếp xúc với người nào, nói những gì..."
Lúc ấy Trịnh Tinh Tinh chỉ cảm thấy giọng nói của tổng giám đốc rất dễ nghe, khiến cô thiếu chút nữa quên mất mình là ai, cho đến khi một bàn tay to của tổng giám đốc bỗng nhiên bóp cổ cô.
Trong ranh giới sống chết, cô mới đột nhiên tỉnh lại hiểu rõ thế cục hiện tại của mình, kết quả là liều đồng ý.
Cho nên, vì để tìm kiếm sự an ủi từ lương tâm, người luôn luôn keo kiệt như cô đêm nay phá lệ hào phóng mời một lần.
Các chị em, cô thực sự không làm bất cứ chuyện nào đuối lý cả!
Lý Tang Du, cô thật sự không phản bội!
Thực sự không có...
...
Bên ngoài một phòng riêng:
"Giám đốc, cô gái vừa rồi không phải người của chúng ta, là khách ở phòng bên cạnh..."
"Hiện tại không quản được nhiều như vậy, cậu có biết người bên trong là ai không? Cậu Lục tiếng tăm lừng lẫy, ai đắc tội với anh ta thì đừng lăn lộn ở thành phố A nữa." Người quản lý béo phì lau mồ hôi một lần nữa.
"Vậy... Chúng ta sẽ nói gì nếu có ai đó ở phòng bên cạnh hỏi?”
"Nói cái khỉ gì, không thấy là người phụ nữ kia tự mình đi nhầm phòng hay sao? Chúng ta không thấy gì hết.”
"Vâng vâng, tôi hiểu."
Đối với Lý Tang Du tự đưa tới cửa này, giám đốc chỉ có thể mở một con mắt nhắm một con mắt, hơn nữa lại âm thầm giúp đỡ một phen hầu hạ cậu Lục đến nơi đến chốn, về phần là phúc hay họa, chỉ có thể nghe theo mệnh trời.
......
Lần đầu tiên nhìn thấy Lý Tang Du say rượu, Lục Huyền Lâm có một loại cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Lý Tang Du thuận theo, ngoan ngoãn để anh ôm vào lòng.
Đây là một điều chưa từng xảy ra trước đây.
Cho tới bây giờ Lý Tang Du giống như một con nhím, đụng vào chỗ nào đâm vào chỗ đó, tính tình kiên cường giọng điệu cứng rắn.
Ngoan ngoãn dịu dàng như nước giống như hôm nay, đối với Lục Huyền Lâm mà nói thật sự là ngoại lệ.
Giờ phút này Lục Huyền Lâm hứng thú ngắm nhìn cô.
Người phụ nữ anh muốn thì nên như vậy, một người phụ nữ thích phụ thuộc, ỷ lại vào anh.
"Nóng quá..." Giọng nói này giống như một sợi lông vũ đang vén trái tim của Lục Huyền Lâm lên.
Lý Tang Du bắt đầu phát tác tác dụng của rượu, dựa vào cảm giác muốn xé rách quần áo trên người mình, loại cảm giác cả người oi bức này giống như bị đặt trong nồi hấp khiến cô rất khó chịu.
Cởi quần áo ở đây?
Chết đi!
Lục Huyền Lâm vốn mang theo vẻ mặt thưởng thức, khuôn mặt lập tức đen lại, đưa tay vỗ vỗ mặt cô: "Này, tỉnh lại!”
“Đáng ghét!” Lý Tang Du không kiên nhẫn gạt bàn tay khiến người ta chán ghét kia, tiếp tục kéo quần áo trên người mình.
Loại cảnh tượng này khiến cho hai người đàn ông khác thường xuyên nhìn trộm sang bên này.
Ánh mắt Lục Huyền Lâm trừng qua có thể giết người.
Hai người đàn ông lập tức xấu hổ né tránh ánh mắt Lục Huyền Lâm.
Người phụ nữ này là ai? Thật lợi hại, trong phút chốc đã mê hoặc được cậu Lục.
Nếu có một người phụ nữ như vậy trong tay, sau này muốn ký bao nhiêu hợp đồng với tổng giám đốc Lục cũng không thành vấn đề.
Nhưng, cũng chỉ là nghĩ mà thôi.
"Cô còn dám kéo quần áo thử xem?" Lục Huyền Lâm gầm nhẹ, bắt lấy hai bàn tay mềm mại không xương.
Dám cởi quần áo ở đây, không muốn sống nữa!
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe một tiếng vỗ tay thanh thúy mà vang dội vang lên.
Trên khuôn mặt trắng ngần của Lục Huyền Lâm lập tức xuất hiện năm dấu ngón tay đỏ nhạt.
Đánh cậu Lục?
Tất cả nam nữ trong phòng đều kinh ngạc nhìn Lục Huyền Lâm đang sững sờ và Lý Tang Du đang bối rối.
"Người ta nóng mà, tại sao lại ở bên tai người ta. Bên cạnh, ồn ào... A..." Hai mắt Lý Tang Du mờ mịt, nhếch môi, rất mất hứng lắc đầu.
Cô giống như một cô gái mười tám tuổi, viết tất cả những gì không vui lên trên khuôn mặt của mình.
Giọng nói vừa rồi thật lớn, lớn đến mức khiến trong đầu cô cảm thấy ong ong.
Lục Huyền Lâm tức giận nhìn Lý Tang Du như vậy.
Lý Tang Du, cô đây là muốn chết rồi! Đợi đến khi về tôi sẽ xử lý cô.
Dưới ánh mắt có thể đốt ra hai cái lỗ trên người Lục Huyền Lâm, Lý Tang Du lộ vẻ mặt khó chịu, hai má đỏ bừng đồng thời phồng lên, cơ thể cũng run lên.
Điều này làm cho trong lòng Lục Huyền Lâm rung lên hồi chuông báo động, trạng thái như vậy đối với người thường xuyên uống rượu như anh mà nói đã biết cô sắp làm cái gì.
"Tránh ra..."
Lục Huyền Lâm vừa định kéo cô từ trên đùi mình xuống, chỉ nghe "oẹ" một tiếng.
Điều dự kiến đã xảy ra như thế này!
Một mùi gay mũi hỗn hợp của rượu và thức ăn, mang theo sự ấm áp, vô tư phun lên người anh.
"Lý - Tang - Du!"
Tiếng gầm tức giận lên tới 100% decibel, trần căn phòng thiếu chút nữa bị lật úp.
"Sặc..."
Nôn mửa vẫn tiếp tục và không có ý định dừng lại.
Bộ quần áo của Lục Huyền Lâm có giá trị không nhỏ biến thành thùng chứa chứa bãi nôn của cô.
Đã có người gọi giám đốc vào từ sớm, vừa thấy cảnh này, bị dọa đến mức chân mềm nhũn tại chỗ.
Anh ta cứ tưởng rằng mình tìm được một con chim hoàng yến, không ngờ rằng lại tìm được một kẻ gây rắc rối.
"Lục, cậu Lục..." người giám đốc kia vội vàng đi tới, muốn kéo Lý Tang Du ra khỏi người Lục Huyền Lâm.
"Cút đi, không ai được chạm vào cô ấy." Lục Huyền Lâm tức giận đến mức mặt tái mét vẫn gắt gao nắm chặt tay Lý Tang Du.
Gíam đốc sững sờ nhìn tất cả những việc này, anh ta có rất nhiều kinh nghiệm có thể ứng phó rất nhiều chuyện ngoài ý muốn, nhưng chỉ có chuyện này thì bó tay.
"Đứng làm gì, chuẩn bị xe!"
“Vâng vâng!”
......
"Cậu chủ, ngài đây là..." Dì Vương vừa mở cửa đã bị một mùi chua làm khuôn mặt phải nhăn lại. Nhưng đối mặt với cậu chủ nhà mình, lại không dám biểu hiện quá mức chán ghét.
"Rửa sạch cho tôi." Lục Huyền Lâm ném Lý Tang Du ở trên lưng cho dì Vương một cách không thương tiếc.
Người Lý Tang Du trái lại rất sạch sẽ, không dính bất cứ vết bẩn nào cả.