Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây - Lý Tang Du

CHƯƠNG 630

“Em…” Trịnh Uyển Khanh không nói thành lời, nước mắt cô ta từng giọt từng giọt rơi xuống như hạt đậu không ngừng rơi xuống. Trái tim cũng liên tục chìm sâu.

Lúc tới cô ta đã lên một kế hoạch sẵn, nhưng cô ta lại tính sai một bước, rằng tình cảm của Lục Huyền Lâm dành cho mình đã khô cạn. Không có tình cảm của anh để làm chỗ dựa, kế hoạch của Trịnh Uyển Khanh như chuyện nghìn lẻ một đêm, khó mà thực hiện nổi.

Vậy là Trịnh Uyển Khanh chỉ có thể thút thít, thề thốt phủ nhận: “Em không phải vậy. Huyền Lâm, em chỉ muốn tìm anh nói chuyện thôi…”

“Tôi cho rằng lâu như vậy thì cô đã thay đổi, nhưng không ngờ vẫn giống như trước đây.” Lục Huyền Lâm dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Cũng giống như việc lấy nước mắt làm công cụ cho mưu kế của cô vậy.”

Trong phòng bệnh lập tức trở nên yên tĩnh, nước mắt Trịnh Uyển Khanh vẫn đang chảy dài, nhưng cô ta lại quên mất tiếng nức nở, không có tiếng khóc của cô ta, quả nhiên bên tai Lục Huyền Lâm rất yên tĩnh.

Anh vạch trần không chút lưu tình, khiến cho Trịnh Uyển Khanh nhất thời quên cả khóc, cũng quên cả việc thay đổi biểu cảm của mình, cứ đứng đó không tài nào nhúc nhích.

Khi hai người đang giằng co thì cửa phòng bệnh đột nhiên bị mở ra, mẹ Lục đi ngang qua hành lang thì nhìn thấy bóng lưng của Trịnh Uyển Khanh. Khi bà ta vừa bước vào lại có người nói trong phòng bệnh có bạn của Huyền Lâm.

“Đây là…” Mẹ Lục tiến lên một bước mới nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng của Trịnh Uyển Khanh: “… Uyển Khanh.”

Trịnh Uyển Khanh vội vàng xoay người lau nước mắt rồi mới nói: “Cháu chào dì ạ.”

“Mẹ, sao mẹ quay lại thế?” Lục Huyền Lâm nhìn mẹ Lục, thuận miệng hỏi một câu.

Nhưng mẹ Lục lại không trả lời, bà ta nhìn Trịnh Uyển Khanh rồi lại nhìn Lục Huyền Lâm, như hiểu ra điều gì đó, chủ động đỡ cô ta đến ghế sô pha. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Con ngoan, hiếm thấy con còn nghĩ đến Huyền Lâm mà tới thăm nó.” Mẹ Lục mỉm cười, không để ý đến đôi mắt đỏ hoe còn ướt nước mắt của Trịnh Uyển Khanh, giọng điệu dịu dàng không khác gì một trưởng bối bình thường.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận