Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây - Lý Tang Du

CHƯƠNG 826

Sắc mặt Ngụy Như Mai cứng đờ, còn tưởng Tư Bác Văn quên đề tài này rồi, không ngờ quay đi quay lại vẫn bị nhắc tới. Viền mắt cô ta thoáng cái ửng đỏ, đáy mắt rưng rưng: “Xin lỗi Bác Văn, lúc ấy em cũng là bất đắc dĩ thôi… Trong nhà xảy ra chuyện, em không còn cách nào khác, đành phải trở về, thậm chí còn không kịp nói với anh một tiếng, nhưng mà em…”

“Chuyện gì mà khiến em không nói không rằng đã bỏ đi? Chuyện gì mà khiến em bao năm qua không một tin tức? Ngụy Như Mai, em biến mất bao lâu rồi?” Lời này của Tư Bác Văn tràn đầy chất vấn và bất mãn. Nhiều năm như thế, cũng không biết cô ta đã vượt qua thế nào.

Vậy mà giờ cô ta trở về, lại không chịu nhắc tới một câu.

“Bác Văn, em không cố ý mà, em thật sự có chuyện khó nói…” Ngụy Như Mai muốn giải thích, nhưng vừa mở miệng đã bị Tư Bác Văn cắt ngang.

Anh đứng bật dậy, thẳng tay đẩy Ngụy Như Mai ra rồi chống tay xuống bàn, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô ta, như muốn nhìn thấu sự thành thật bên trong: “Chuyện khó nói của em chính là mang thai sao?”

Giọng anh rất nhẹ, nhẹ tựa lông chim phất qua đáy lòng, nhưng lại khơi dậy sóng cuộn biển gầm.

Ngụy Như Mai há hốc miệng muốn giải thích, nhưng cả một hồi lâu cũng không thể thốt ra lời nào.

Sao lại thế được chứ? Cô ta giấu kỹ lắm mà. Sao vẫn bị Tư Bác Văn phát hiện…

“Chờ em nghĩ xong nên giải thích thế nào thì hẵng nói cho tôi biết.” Cuối cùng, Tư Bác Văn thỏa hiệp trước, anh đứng cách ra vài bước, nói xong mới xoay người xuống lầu.

Vừa đi anh vừa gọi vào một dãy số lạ: “Bây giờ Lục Nghiên Tịch đang làm gì?”

“Sau khi rời biệt thự, cô ấy vào thẳng bệnh viện.”

Lục Nghiên Tịch nằm trên giường bệnh màu trắng không chút sức sống, thẫn thờ nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, mọi ồn ào bên tai đều từ từ lắng xuống.

“Sao lại nhập viện nữa rồi?” Hoắc Vũ Khải đẩy cửa bước vào, trên mặt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ. Anh ta đi tới cạnh giường, đặt đồ trong tay xuống, sau đó kéo ghế ra ngồi xuống cạnh cô.

Nghe thấy tiếng, Lục Nghiên Tịch mới quay đầu lại, thấy là Hoắc Vũ Khải, cô gắng nở nụ cười gượng gạo.

“Không muốn cười thì đừng có cười.” Nhìn thấy cô như vậy, Hoắc Vũ Khải rất đau lòng, nhưng anh ta chỉ có thể che giấu tình cảm này thật sâu, không cách nào nói ra.

Hoặc nên nói là… anh ta không muốn tạo thêm áp lực cho Lục Nghiên Tịch nữa.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận