CHƯƠNG 870
“Tôi có thể có cách gì được? Cô không hại chết được người ta còn ở đây uy hiếp tôi, muốn kéo tôi chết chùm” Vu Diễm My liếc nhìn em gái thứ hai, ánh mắt nhìn thẳng cô ta, trong lòng đã có cách.
“Đó là bệnh viện đấy” Nếu không phải bác sĩ, trên đường đưa đến bệnh viện chắc chắn Lý Tang Du đã chết rồi. Nhưng đó lại là bệnh viện, nếu không... em gái thứ hai đang nghĩ thế, thấy sắc mặt lạnh lùng của Vu Diễm My thì lập tức ngậm miệng.
Vu Diễm My không nói gì, cô ta chỉ lẳng lặng nhìn cốc. cafe trước mặt.
Đợi đến khi em gái thứ hai đã mất hết kiên nhẫn, Vu Diễm My mới thản nhiên nói: “Giá họa” Nói xong, thấy vẻ mặt khó hiểu của em gái thứ hai, cô ta kiên nhẫn giải thích: 'Cô tìm một người gánh tội thay, còn nếu không thì mình cô tự gánh đi”
Nói xong, cô ta không muốn phí thời gian tiếp nữa, đứng dậy đi thẳng ra ngoài. Cô ta phải đảm bảo rằng em gái thứ hai sẽ không cắn ngược lại cô ta, không thì cô ta cố gắng lâu như thế làm gì.
Chỉ để lại em gái thứ hai đứng sững tại chỗ, tròng mắt cô †a đảo loạn, khó khăn lắm mới tìm được một người, để tránh đêm dài lắm mộng, cô ta vội thực hiện kế hoạch. Trong bệnh viện, cảnh sát lại đến lần nữa, họ so sánh khăn quàng cổ trên tay với cái trong ảnh cắt ra từ camera giám sát: “Rất giống nhau, nhưng bây giờ đụng hàng không phải chuyện gì lạ, chúng tôi không thể dựa vào cái này mà bắt người được” Nói xong, cảnh sát dẫn đầu rối rắm nhìn Lục Nghiên Tịch.
Dù sao thì băng chứng này cũng không chắc chắn.
“Cục cảnh sát nuôi một đám ăn không ngồi rồi như thế này sao? Xảy ra chuyện không biết đi điều tra mà phải đợi đương sự tự điều tra à?” Giọng Tư Bác Văn lạnh tanh, anh nhìn thoáng qua cảnh sát dẫn đầu.
Cơ thể cảnh sát cứng đờ, anh ta lập tức cúi đầu: “Chúng tôi sẽ đi điều tra ngay” Sau khi uất nghẹn đáp lời, anh ta dẫn hai cấp dưới rời khỏi bệnh viện.
Vừa ra ngoài, cảnh sát trẻ tuổi đi theo anh ta đã tức giận nói: “Anh ta là ai chứ, dám dùng giọng điệu đó ra lệnh cho. chúng ta thì thôi đi, đây là thái độ với cảnh sát nhân dân đấy à?” Cậu ta làm cảnh sát ba tháng, lần đầu tiên gặp người như thế.
Cảnh sát đi đầu nhìn học trò của mình một cái, sau đó bất đắc dĩ đi về phía trước: “Phong Thành nước sâu lắm, còn nữa, anh ta là Tư Bác Văn, là con trai độc nhất của Tư Đông Phúc”
Bọn họ không biết Tư Bác Văn trong giới kinh doanh, nhưng lại biết Từ Đông Phúc trong giới chính trị, ở Phong Thành này, không có bao nhiêu người dám chọc vào họ. Cậu cảnh sát trẻ tuổi lập tức im miệng đi theo sau thầy mình, không hó hé thêm gì nữa.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!