CHƯƠNG 913
Lục Nghiên Tịch đi tới, ánh mắt lướt qua một lượt những người đàn ông kia, cuối cùng dừng trên một người mặt sẹo.
Gã ta cũng nhìn Lục Nghiên Tịch, khóe môi nở nụ cười nhạt.
“Muốn ra ngoài không? Tôi cho anh thời gian một đêm, tôi nghĩ anh biết tôi muốn gì, tôi cũng có thể cho anh thứ anh muốn” Lục Nghiên Tịch nói xong câu khó hiểu kia, ánh mắt người đàn ông mặt sẹo có vẻ né tránh, cô mới lùi lại một bước, nhìn Tư Bác Văn.
Hai người nhìn nhau, sau đó cùng đi ra ngoài.
Chỉ để lại gã cảnh sát kia hoang mang không hiểu gì. Nhưng đêm hôm khuya khoắt tiễn người đi rồi thì anh ta có thể đánh một giấc ngon, cũng chẳng có gì là không tốt, vậy là dứt khoát không thèm nghĩ thêm.
Sau khi mấy người Lục Nghiên Tịch đi, bốn năm người trong nhà giam tụ tập lại trao đổi.
Người đàn ông huýt sáo nhìn Mặt Sẹo: “Bọn họ muốn biết cái gì? Mày lại muốn biết điều gì? Mày giấu bọn tao làm gì rồi?”
Mặt Sẹo nghiêng đầu nhìn gã ta, ánh mắt tự mang theo. sát khí, khiến gã ta ngậm miệng.
“Chúng ta vào đây mấy tháng rồi hả? Mấy anh em đi ra đều đã đền mạng, chỉ còn chúng ta sống sót, trừ khi có chuyện, nếu không Vương Ân hoàn toàn không nghĩ tới chúng ta” Mặt Sẹo đột nhiên lên tiếng, ánh mắt lộ vẻ hoảng hốt.
Những người khác trầm ngâm suy tư, ngay sau đó ai nấy cũng gật đầu theo.
Nhưng tên huýt sáo vẫn ôm một tia hy vọng: “Gã ta đã từng nói sẽ cứu chúng ta” “Nhưng đã mấy tháng rồi” Có người nhỏ tiếng nhắc nhở. Mấy tháng rồi, gã ta vẫn chỉ luôn hứa suông thôi.
Vẻ mặt Mặt Sẹo chợt thay đổi, nhìn mấy anh em xung quanh, nói: “Muốn ra ngoài không? Nếu có thì chúng ta chỉ có thể trông cậy vào người phụ nữ lúc nãy”
“Người phụ nữ kia ổn không?” Tên huýt sáo vẫn ôm thái độ hoài nghi, cảm thấy Mặt Sẹo như đang phản bội lại Vương Ân.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!