Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Bà Mối, Làm Thê Tử Của Ta Nhé

Từ Liên nhẹ  nhàng giúp hắn cởi một bên áo khoác, Đoàn Phi bàn tay vội bắt lấy cánh tay nàng, cả người đều vùi vào trong lòng Từ Liên. Nàng rõ bàn tay hắn để xuôi xuống, sau đó rất nhẹ mở ra cổ áo, trượt xuống đầu vai, lộ ra miệng vết thương nhầy nhụa đang chảy máu, nàng dùng tay xé rách một mảnh tay áo của mình, lau sơ vết thương, lại xé luôn một bên tay áo còn lại băng bó cho hắn.

Sau khi băng bó ổn thoả, Từ Liên cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trên bả vai bị thương của Đoàn Phi, rồi lại hôn lên môi hắn.

Động phủ lạnh lẽo, một chút hơi ấm phát ra từ đống lửa nhỏ không đủ làm người đang bị thương ấm hơn, Đoàn Phi theo bản năng tìm hơi ấm, nhích sát vào trong lòng người bên cạnh, Từ Liên ôm lấy hắn, bàn tay đặt ở trên lưng vuốt nhẹ, như có dòng suối nhỏ ấm nóng chảy dài trong lòng. Tình cảm này của nàng dành cho hắn không phải là một tình yêu thuộc dạng chớp nhoáng hay cảm kích biết ơn, mà dần nảy nở theo thời gian, từng chút từng chút âm thầm đến khắc cốt ghi tâm.

'Từ Liên nhìn Đoàn Phi nhỏ giọng nói:

“Tiểu tử ngốc, mau tỉnh lại đi."

Lưu Phong đứng trên sơn đạo nhìn xuống vực sâu tâm tư rối bời, một tử đệ chạy tới báo.

"Đại đương gia, đã đem nhóm người Phi Ưng trại giam lại, còn hai người bị rơi xuống vách núi vẫn chưa tìm thấy."

“Tiếp tục tìm." Lưu Phong lời nói lạnh như băng.

Phạm Tường đứng một bên thấy hắn lo lắng cố gắng nói lời khuyên nhủ.

"Đại đương gia, trời đã tối rồi, dưới vực đá núi hiểm trở, dù có tìm thêm cũng rất khó khăn, hay để sáng mai chúng ta lại tiếp tục tìm, các huynh đệ cũng đã rất mệt."

Đã đánh nhau một trận, tử thương không ít, hiện tại lại đi tìm người trong khe núi trong đêm, tất nhiên sức lực sẽ chịu không nỗi. Lưu Phong ánh mắt quay nhìn Phạm Tường, một lúc sau gật đầu.

“Gọi mọi người về nghỉ ngơi, sáng mai chúng ta lại tìm đường xuống phía dưới tìm người, phải tìm cho bằng được."

“Nhất định phải tìm, Từ công tử là người phúc khí lớn, sẽ không sao." Phạm Tường đồng tình nói thêm. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại truyenazz nhé cả nhà. Các bạn vào google gõ tìm kiếm : truyenazz là sẽ thấy nhé.Bên mình đang ra chương liên tục lắm nhé!

Sáng sớm ngày hôm sau, Đoàn Phi mơ màng tỉnh lại, vừa mở mắt chỉ thấy có người đang dùng hai bàn tay ôm lấy đầu mình. Từ Liên toàn thân tựa vào vách tường đá, đầu cúi xuống, lâu lâu giật một cái như gà mổ thóc.

Đoàn Phi đưa tay vén qua mái tóc Từ Liên nhìn nhìn, nương tử của hắn là đang ngủ gật, nhưng cái đáng nói lúc này là đầu hắn đang gối trên một thứ mềm mại, đó là đùi của nàng a, lúc ngủ hai tay còn ôm lấy đầu hắn cố định lại, còn dùng ngoại sam của nàng đắp lên người hắn. Đoàn Phi một bụng ấm áp, tuy thân thể đau ê ẩm, dường như đã bị nội thương, hắn thử cử động một cái rất nhẹ, sợ làm người đang ngủ thức dậy, vết thương trên vai liền đau, đưa tay lên sờ thì thấy đã được băng bó cẩn thận.

Từ Liên đầu gật mạnh một cái đụng vào mũi Đoàn Phi.

“Đau...”

Đoàn Phi bị đụng mạnh đau muốn xịt máu mũi, Từ Liên bối rối giay dụa muốn ly khai tránh khỏi người hắn, đột nhiên cảm giác thắt lưng căng thẳng, đôi bàn tay to lớn vững vàng chế trụ vòng eo nàng.

*Coi chừng ngã." Đoàn Phi nói.

Phía sau lưng là tường đá, nếu bị ngã đập vào sẽ rất đau.

Từ Liên ngồi yên, một lúc sau nhìn hắn hỏi:

“Ngươi có sao không?"

Đoàn Phi cười lắc đầu, “Ta Không sao?"

Không sao thì ngươi mau ngồi dậy đi chứ, ngươi cứ nằm như vậy... Chân ta tê hết rồi nè.

Từ Liên cong cong chân, Đoàn Phi liền hiểu, hắn chống tay ngồi dậy, Từ Liên đõ lấy tay hắn, có khúc mắc trong lòng không tự chủ lại hỏi:

"Ngươi vì sao lại mạo hiểm cứu ta?"

Câu này lúc trên vọng gác đã hỏi qua nhưng hắn trả lời không thỏa đáng, nên nàng muốn hỏi lại. Đoàn Phi cười một cái còn chưa trả lời, đột nhiên một cỗ tanh nồng xông lên từ yết hầu, hắn há mồm, một đạo máu tươi từ miệng phun ra tung tóe trên mặt tuyết. Máu một mảnh đỏ tươi chói mắt trên nền tuyết trắng xóa làm cho người ta kinh sợ. Từ Liên sợ hãi, không chút nghĩ ngợi liền vươn tay lau vết máu trên khóe miệng hắn, lại bị Đoàn Phi cản lại.

"Sẽ làm bẩn y phục của ngươi."

"Không sao, nhìn xem, y phục của ta cũng đã rách không ít, có bẩn cũng chẳng sao."

“Là ngươi dùng y phục trên người để băng vết thương cho ta sao?"

Từ Liên gật đầu,"Khi rời khỏi đây có thể tìm một bộ mới để mặc."

Từ Liên đưa tay áo lau khoé miệng cho hắn, Đoàn Phi không nhịn được lại ho khan. Từ Liên lo lắng hỏi.

"Ngươi sao rồi?"

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận