Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Ba Năm Ấy Tôi Mang Đồ Nữ Đi Học



Mà hỏi bài là hỏi bài thật đấy.

Người đầu tiên tới thử nghiệm là lớp phó học tập lớp bọn họ, lớp phó học tập là một nam sinh đeo cặp kính vuông, vóc người không cao, tròng mắt nhỏ xíu khẽ chuyển, lộ ra tia khôn khéo.

Diện mạo cùng đôi mắt của cậu ta làm cậu ta trong rất nhỏ tuổi, hoàn toàn không giống một học sinh cao trung.

Nhưng cậu ta là người rất thông minh, cũng có tâm học tập, chỉ là vì nguyên nhân nào đó thẳng đến năm hai vẫn không vào được lớp chín như ý nguyện, từ khi nhập học năm nhất đến giờ vẫn luôn lòng vòng ở lớp mười.

"Anh Kiến Lộc, có rảnh nhìn giúp em đề này được không?"
Lớp phó thò qua, vừa thấy cậu ta đến hỏi bài, bốn phía không hẹn mà cùng nhìn về phía bên này, âm thanh xung quanh cũng giảm xuống.

Giờ cơm tối Lâm Kiến Lộc vừa mới tuần tra về, ban nãy giảng cho Diêm Hàn hai đề, lớp phó bèn chạy lại đây, hiển nhiên không ý thức được mình đang quấy rầy "thời gian riêng tư" của người ta.

Thế nhưng không cần biết là Diêm Hàn hay Lâm Kiến Lộc đều không có không vui hay không muốn, lớp phó tới hỏi một đề Toán, có hơi khó, nhưng cũng xem như là hợp tình hợp lý, Lâm Kiến Lộc rất nhanh đã giải xong cho cậu ta, hơn nữa còn dùng hai phương thức hoàn toàn khác nhau để tính!
Lớp phó tâm phục khẩu phục rời đi.

Thật ra đề này cậu ta biết giải, thế nhưng chỉ biết dùng phương pháp đại số để giải, chứ thật ra chưa từng nghĩ đến loại đề này cũng có thể dùng phương pháp vẽ để làm, mà cảm giác còn đơn giản hơn tính toán con số đơn thuần nhiều lắm.

Tầm nhìn như thể lập tức mở rộng, cậu ta vui vẻ về chỗ ngồi của mình.

Lâm Kiến Lộc còn nói với Diêm Hàn "Có vài lúc dùng hình sẽ có đáp án trực quan hơn, sau này cậu cũng có thể thử xem sao.

"
"Ừm ừm.

"
Ban nãy lúc giảng đề Diêm Hàn bên cạnh cũng có nghểnh cổ nhìn.

Lúc trước cơ sở cậu bạc nhược, anh Đại Lâm giảng bài cho cậu chưa bao giờ giới thiệu cách giải thứ hai, hầu như đều dùng kiến thức đơn giản nhất trực quan nhất để giải đáp, tuy rằng có một số ít là Diêm Hàn chưa học qua, nhưng cậu nghe hiểu, cũng rất vui vẻ.

Trong đó có một chi tiết nho nhỏ, bởi vì lượng dự trữ kiến thức của anh Đại Lâm đã đạt đến trình độ cực kỳ cao, vậy nên khi giải đáp đề kia hắn dùng một vài kiến thức vượt quá phạm vi cao trung.

Thế nhưng cũng chỉ là lúc đầu.

Sau này Diêm Hàn phát hiện lúc Lâm Kiến Lộc giảng bài cho cậu càng lúc càng hướng về kiến thức cao trung! Mà tới bây giờ cậu mới biết đươc, vì để mình hiểu hắn giảng cái gì, Lâm Kiến Lộc còn từng dành thời gian "ôn tập" hết lại toàn bộ kiến thức cao trung.

Chỉ để phụ đạo cho cậu!
Tuy rằng anh Đại Lâm giải thích rằng khi đó chỉ là toàn tâm toàn ý muốn phụ đạo cậu, bản thân cũng không biết mình nghĩ gì.

Nhưng Diêm Hàn tỏ vẻ: Hiểu, mọi người đều hiểu.

Còn không phải! Vì cái chữ —— thích kia hay sao!
Về chuyện chính, bây giờ không phải cơ sở Diêm Hàn đã chắc rồi hay không, thỉnh thoảng Lâm Kiến Lộc cũng sẽ giúp cậu mở rộng kho phương pháp giải đề, cung cấp những ý tưởng rộng hơn.

Cộng thêm tương lai muốn tham gia thi Toán học, huấn luyện kiểu này về sau cũng gặp không ít.


Hắn cố ý dùng hai cách để giải đề của lớp phó học tập không phải là để làm màu, mà là đang làm mẫu cho Diêm Hàn.

Nhưng lớp phó học tập chịu phục lại làm người khác càng cảm thấy khó hiểu, muốn tìm tòi đến cùng.

Lúc này có người thấy bộ dáng dễ tính của đại học bá, cũng bắt chước đứng lên, đi hỏi bài.

Người này là một nam sinh gầy gầy diện mạo thanh tú, cậu ta ngồi ở hàng đầu, đi thẳng xuống tận hàng cuối, để bài thi của mình lên bàn Lâm Kiến Lộc.

nói thẳng "Giảng giúp tôi đề này đi, đại học bá.

"
Diêm Hàn vốn đang sửa sang lại bài tập của mình đột nhiên dựng lỗ tai lên, cảm thấy ngữ khí của đối phương có hơi ngứa tai.

Cậu ngẩng đầu lên nhìn nam sinh kia, lại thò tới nhìn đề.

Đây là mộ đề Vật Lý đại cương, nội dung vô cùng tổng hợp, thậm chí còn có vài chỗ yêu cầu kiến thức vượt quá phạm vi học bây giờ của họ, phải đến học kỳ sau mới được đề cập đến.

Nhưng không sai, đề này Diêm Hàn biết giải.

Không nói đến kho đề ba vạn câu của trận đấu của các học bá khiến cậu nhận thức đại khái các loại kiến thức mấu chốt ở cao trung, chỉ nói đến kỳ nghỉ hè này cậu không lơ là một chút nào, không chỉ ôn tập nội dung phía trước, mà còn ôn tập toàn bộ chương trình học các môn của năm hai, dù sao có video của hệ thống livestream, hiệu suất học của cậu vô cùng cao.

Mục tiêu chính của cậu vẫn là thi đại học, không thể dùng toàn bộ thời gian nghỉ hè chỉ để ôn tập chương trình học năm nhất được.

Mà độ khó của đề này hoàn toàn thuộc cấp thi đại học, hơn nữa còn là loại đề khó mà mỗi năm đều xuất hiện trong đề thi, lúc ấy còn bị giáo viên dạy video xem là đề điển hình, cho nên bây giờ Diêm Hàn vẫn còn ấn tượng.

Cậu biết làm, nhưng người ta tới để hỏi anh Đại Lâm.

Tuy rằng biết người này nói là thỉnh giáo, trên thực tế là tới khiêu khích, thử Lâm Kiến Lộc, làm cho Diêm Hàn có chút khó chịu.

Nhưng nếu đã nói là hỏi bài, cậu cũng phải biểu hiện rộng lượng một chút.

Huống chi cậu không tin Lâm Kiến Lộc không làm được.

Trước kia anh Đại Lâm chuyển ban Diêm Hàn cũng không tin hắn có thể làm được, giờ thì sao? Nói ai không biết thì cậu còn chịu, chứ Lâm Kiến Lộc không biết là chuyện không thể nào.

Vì thế rất yên tâm mà không xen mồm, thậm chí còn chuẩn bị chờ coi anh Đại Lâm vả mặt từng đứa, Diêm Hàn tiếp tục giải lại đề sai.

Nhưng không ngờ lúc này, Lâm Kiến Lộc liếc sơ đề cũng không giảng cho đối phương, mà trực tiếp đẩy đến trước mặt cậu, nói "Câu này cậu giải thử xem.

"
Diêm Hàn "! "
Nam sinh "! "
"Tôi á?" Diêm Hàn chỉ chỉ mình, tuy rằng không biết dụng ý gì, thế nhưng nhìn ánh mắt khẳng định kia của Lâm Kiến Lộc, cậu kéo bài thi kia qua, đọc lại đề rồi bắt đầu viết bước giải lên giấy.

Lúc cậu giải những người khác cũng nghía sang coi, chỉ thấy Diêm Hàn bình tĩnh thong dong mà viết từng bước giải, ý nghĩa trật tự rõ ràng, viết xong công thức là tính nhẩm luôn, ngòi bút thậm chí còn không dừng lấy một lúc.


Mà Lâm Kiến Lộc ngồi một bên nhìn, cũng không nói gì, chỉ là khóe môi càng lúc càng cong, ánh mắt trông vô cùng dịu dàng!
! !
Có người chú ý thấy, ánh mắt kia không phải nhìn chữ mà Nhan Hàm viết ra, mà là nhìn chính Nhan Hàm!
Người vây lại đây càng lúc càng nhiều, rất nhiều người cũng nhân tiện đọc câu hỏi, đều khiếp sợ mà nhìn nam sinh gầy gò kia "Được quá nha Nhiễm Quan Quân, bây giờ cậu đã bắt đầu giải đề thi đại học rồi à!"
"Gì cơ? Nhiễm Quan Quân giải đề thi đại học á?!"
Có người nói, tự nhiên có người thính tai nghe thấy.

Bọn họ đa số đều là "dân bản địa" của lớp mười, học chung với nhau không chỉ một học kỳ, thực lực trình độ của nhau ra sao cũng đã biết đại khái, ngày thường cũng sẽ ngắm ngắm đối phương, nếu có người khắc khổ chăm chỉ trước, những người khác sẽ cảm giác được áp lực.

Hơn nữa cũng không biết bắt đầu từ khi nào, do ai có thói quen này, nếu phát hiện người nào đó đột nhiên chăm chỉ hoặc là có tiến bộ, những người khác đều sẽ không hẹn mà cùng đi đến bên cạnh người đó, "khen" giống như lúc làm với Diêm Hàn, không nhịn được mà châm biếm người ta.

Lúc này biết được người vốn là đối thủ cạnh tranh của mình, nghỉ hè lại không thiếu nỗ lực dụng tâm học tập, liền có hai người nhịn không được mà nói.

"Nhiễm Quan Quân chăm chỉ quá đi, siêng học thật đấy!"
"Đúng đó Nhiễm Quan Quân, nghỉ hè chắc cậu dụng tâm không ít nhỉ! Chắc đợt kiểm tra sắp tới sẽ có tiến bộ đấy hì hì hì.

"
Nam sinh vóc dáng nhỏ bé bị vài bạn học vây xung quanh, mặt có hơi hồng, trông có vẻ khá tức giận.

Nhưng cậu ta chỉ đứng đó không hé răng, cố gắng làm mình trông thật bình tĩnh, chờ Diêm Hàn giải xong.

Thật ra đề này cậu ta căn bản không biết làm, không phải kiểu đang giải đề gặp phải câu khó phải bỏ qua, mà là cậu ta căn bản không giải được tới bài thi đó, chỉ là muốn làm khó Lâm Kiến Lộc nên tùy tiện tìm câu nào trông khó thôi.

Đương nhiên thao tác thực tế cũng không lỗ mãng như vậy, cậu ta còn suy xét nếu Lâm Kiến Lộc cũng không giải được đề này, ít ra cậu ta còn có thể nói bừa kiến thức này này nọ nọ để hạ thấp đối phương, vậy nên trước đó vẫn xem một ít kiến thức dùng để giải.

Không ngờ Lâm Kiến Lộc không hỏi, mà Diêm Hàn bên cạnh hắn lại có thể nhẹ nhàng mà giải ra!
Càng không dám tin chính ta cậu ta không chỉ bị đả kích, mà còn cực kỳ tức giận.

Chủ yếu là giận bạn học của mình, mỗi lần cậu ta tốn chút sức đọc sách những người khác lại chạy tới khen cậu ta, mặt ngoài là khen, trên thực tế trong giọng toàn là mùi chua, làm người ta nghe mà khó chịu.

Hơn nữa mấy người này bị làm sao vậy, những lúc thế này không phải bọn họ hẳn phải cùng chung kẻ địch hay sao? Thế mà tới ghen ghét mình trước, sao cậu ta không tức giận cho được!
Mà Nhiễm Quan Quân cũng tự giận mình, rảnh quá hay sao mà đến khiêu khích đại học bá, quá là rảnh!
Lúc người khác âm dương quái khí mà thảo luận cùng nịnh hót Nhiễm Quan Quân, Diêm Hàn đã thông thuận viết xong các bước giải.

Cậu không để ý mấy người đó đang nói cái gì, trực tiếp đưa bài giải cho Nhiễm Quan Quân xem, cũng nói "Kết quả cuối cùng tôi không tính, nhưng tổng thể không thành vấn đề chứ?"
Nửa câu sau cậu là hỏi Lâm Kiến Lộc.

Lâm Kiến Lộc "Ừ, làm tốt lắm.

"
Được anh Đại Lâm tán thành, Diêm Hàn liền an tâm, lúc này mới nói với Nhiễm Quan Quân "Cậu xem các bước đi, có chỗ nào không hiểu có thể hỏi tôi.

"

Nhiêm Quan Quân "! "
Cậu ta đầu tiên là xem các bước giải, lúc Diêm Hàn viết ra dòng thứ ba cậu ta đã biết đối phương giải được.

Hơn nữa còn không cần phân tích, đặt bút là làm được ngay.

Cậu ta rất muốn nói với đám bạn học âm dương quái khí xung quanh là đừng ghen tỵ với tôi làm gì, hai người này mới là đối tượng cần đỏ mắt của các cậu.

Nhưng dù bị trào phúng cũng không thể nói, một khi vạch trần chuyện này cậu ta sẽ biến thành tính toán chi li không có giáo dưỡng, này có lẽ là luật ngầm từ trước đến nay của lớp mười, Nhiễm Quan Quân biết rõ điểm này, sẽ không xúc phạm.

Nhưng cậu ta vẫn đưa mắt nhìn Diêm Hàn cùng Lâm Kiến Lộc.

Một người đi từ lớp mười bảy lên đến tận đây, từ trước đến nay chưa từng gặp trên bảng thành tích còn biết giải câu này!
Xem hình thức ở chung của hai người bọn họ, rất rõ ràng là Lâm Kiến Lộc luôn giảng bài cho Nhan Hàm, từ việc Nhan Hàm giải đề xong không đi tìm đáp án đúng, mà trực tiếp hỏi Lâm Kiến Lộc là có thể nhìn ra, câu này chắc chắn Lâm Kiến Lộc cũng biết làm, không cần phải thử.

Bạn cũ là không thể đắc tội, cũng chỉ có thể trút giận lên bạn học mới tới.

Nhiễm Quan Quân cố ý không xem nội dung Diêm Hàn viết, mà lẩm bẩm nói "Không ngờ giá của đại học bá lớn như vậy, có một câu mà cũng lười giảng cho.

"
Cậu ta vừa cười vừa nói, nghe như thể nói giỡn.

Rồi sau đó cậu ta quay đầu nhìn về phía Diêm Hàn, mỉm cười xán lạn với cậu "Cảm ơn cậu nha Nhan Hàm, tôi về phân tích chút đã.

"
Nói xong cậu ta định lấy bài giải của Diêm Hàn đi, nhưng còn chưa chạm đến, tờ giấy kia đã bị Diêm Hàn đập xuống bàn.

Động tác quá nhanh nên cậu không chú ý đến sức lực, thế cho nên bàn tay vừa vỗ lên bàn, phát ra một tiếng "ầm".

Các bạn học còn đang vây xung quanh nhiệt liệt thảo luận bị âm thanh này dọa đến mức im re.

Mà trong bầu không khí an tĩnh thế này, Diêm Hàn lại mở miệng, ánh mắt cậu dừng trên người Nhiễm Quan Quân, đột nhiên nhiều thêm một tầng táo bạo, hoàn toàn khác với cảm giác khi cậu vùi đầu giải bài, như thể toàn bộ khí chất đều thay đổi.

Diêm Hàn nói "Không cần biết cậu đến hỏi ai, cuối cùng ai trả lời cho cậu, nhưng không phải chúng tôi vẫn giải câu này cho cậu hay sao?"
Nhiễm Quan Quân "! "
Cậu ta bị khí thế của Diêm Hàn làm cho hoảng sợ, lại chợt nghe thấy hai chữ "chúng tôi", trong lòng đột nhiên lộp bộp một tiếng.

Vốn dĩ trong lớp thường xuyên có người vui đùa kiểu như thế, "XXX tự cao tự đại qua, hỏi bài mà không giảng cho" chẳng hạn, cũng không ai để ý, chẳng để trong lòng.

Bởi vì những câu hỏi chân chính có giá trị, cậu ta lấy đi hỏi, trừ người có quan hệ vô cùng tốt thì chẳng có ai thiệt tình thiệt lòng mà giảng cho.

Ai cũng muốn giấu làm của riêng.

Có thể bò lên lớp mười đều có đặc điểm nổi trội, mỗi một người ai cũng tồn tại hiện tượng học lệch, một vài môn học vô cùng giỏi, những môn khác lại tương đối kém.

Mà lấy môn kém của mình đi hỏi những người vô cùng giỏi môn đó, thường thường sẽ bị từ chối.

Từ chối người khác, thứ nhất là vì không muốn bị hỏi bài chậm trễ thời gian học tập, thứ hai là sợ đối phương giỏi môn này, lần kiểm tra tiếp theo sẽ vượt qua mình.

Tình huống này rất hay phát sinh ở lớp mười bốn, vì thế gần như biến thành thái độ bình thường.

Uyển chuyển một chút thì liếc đề một cái rồi nói tiếc quá tôi không biết, còn có người vô cùng trực tiếp, đề còn chưa xem đã nói thẳng mình không biết rồi.

Vậy nên trong bầu không khí như thế mọi người sẽ không có thói quen giảng bài cho nhau, gặp phải câu không biết chỉ có thể đi hỏi giáo viên, hoặc là tự nghiên cứu.


Có rất nhiều người sợ giao tiếp với giáo viên chỉ có thể chọn tự nghiên cứu, hoặc là tham khảo với những người quan hệ vô cùng thân thiết, bất lực nữa thì cuối tuần về nhà tìm gia sư, tóm lại trong lớp vẫn luôn như thế, giúp đỡ lẫn nhau?
Không tồn tại trong cái lớp này.

Mọi người đã quen, nên dùng phương thức này để trào phúng người từ chối giảng bài.

Chân chính có thực lực, không giảng bài cho người khác thì chẳng ngại bọn họ nói như thế nào.

Cùng một lớp, đều là học bá cả, dù không hòa hợp với tập thể mặt ngoại cũng sẽ không làm quá căng, bị châm chọc cũng chỉ cười cười cho qua, dù sao nếu lần kiểm tra tiếp theo vẫn xếp hạng cao hay là vọt vào lớp chín, người khác đỏ mắt châm chọc thế nào cũng vô dụng.

Nhưng mà với Diêm Hàn, Lâm Kiến Lộc không sao cả, nhưng cậu không thể thích ứng hoàn cảnh học tập dị dạng này.

Đại ca có một nói một.

Cậu tiếp tục nói "Đầu tiên, cậu tới hỏi bài chúng tôi nghiêm túc giảng, đây không phải nghĩa vụ cũng không phải bổn phận, tôi viết dài như vậy cậu tưởng tôi rảnh lắm sao?! Giảng bài cho cậu cảm nói câu cảm ơn là được rồi, nói câu khác tôi không muốn nghe.

"
"! "
Không ngờ giáo hoa nói năng sắc bén như vậy, Nhiễm Quan Quân đỏ bừng cả mặt, đột nhiên không hạ mình được.

Cậu ta thử giảo biện "Không phải tôi không cảm kích cậu, cậu không nghe tôi vừa cảm ơn à?"
"Đây là điều thứ hai tôi muốn nói.

" Diêm Hàn đứng lên, cậu còn cao hơn cả Nhiễm Quan Quân, hầu như là phải cúi xuống để nhìn, sau đó dựng hai ngón tay dưới ánh mắt trốn tránh của đối phương "Không chỉ có tôi, sau nay nói chuyện trước mặt cậu ấy cũng nên chú ý một chút.

"
Diêm Hàn nói xong còn hơi tức, đậu xanh sao không nhìn xem Lâm Kiến Lộc là ai?
Dám châm chọc hắn, muốn chết à.

Vốn cậu cũng không giận như vậy, chẳng qua lúc trước lớp phó học tập cũng tâm tư bất chính, nhưng dù sao cũng chỉ hỏi đề Toán.

Mọi người đều biết Lâm Kiến Lộc giỏi nhất môn Toán, hỏi đề khó khăn bao nhiêu cũng không quá đáng.

Nhưng Nhiễm Quan Quân trực tiếp cầm một đề Vật Lý cấp độ thi đại học đến hỏi một học sinh năm hai chuyển từ ban xã hội sang, hơn nữa còn là học sinh không thể kiểm tra các môn tự nhiên không thể vào lớp chín, đây rõ ràng là muốn xem Lâm Kiến Lộc khó xử.

Diêm Hàn cũng coi như là nhìn thấy nhiều người, loại tiểu nhân thế này cậu chỉ cần liếc mắt là nhận ra.

Từ thái độ cùng cách nói ngay từ đầu của đối phương là có thể nhìn ra, cậu ta muốn hạ thấp Lâm Kiến Lộc.

Vốn dĩ anh Đại Lâm có đủ năng lực, không cần phải chứng minh cho mấy người đó xem, Diêm Hàn cũng không để trong lòng.

Nhưng đối phương thế mà còn dám dùng lời nói châm chọc hắn?
Đại ca không thể chấp nhận.

Không cần biết cái lớp này trước kia ra làm sao, cậu không quan tâm, cũng không muốn lo.

Nhưng có người ăn hiếp Lâm Kiến Lộc, vậy tuyệt đối không được.

Cái lớp này không khí bất chính chứ gì?
Vậy hôm nay cậu tới xử lý.

.


Nhấn Mở Bình Luận