Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Ba Năm Ấy Tôi Mang Đồ Nữ Đi Học



Nghe nói camera đã bình thường trở lại, chủ nhiệm khối vội đi xem xét.
Cô thấy trên màn hình đúng thật là khung cảnh ở lầu ba, kinh ngạc xong rất nhanh đã nhớ đến chuyện chính, cô hỏi hai giáo viên hậu cần kia "Camera bình thường lại khi nào? Có quay được cảnh kiểm tra môn trước không?!"
"Có thể.

Hẳn là sau khi tan học đêm hôm qua...!Buổi tối tự nhiên bình thường lại rồi." Thầy hậu cần vừa điều chỉnh vừa nói "Có thể là do khu dạy học đột nhiên cúp điện nên đường dây được chỉnh lại chăng?"
Vấn đề đường dây thì hai thầy không hiểu lắm, nhưng đây cũng không ảnh hưởng bọn họ vui sướng camera theo dõi đột nhiên bình thường trở lại.
"Trông còn bình thường, nếu không tôi còn tưởng có chuyện thần quái gì đấy ha ha ha!"
Thầy hậu cần ý đồ hạ bớt bầu không khí căng thẳng của chủ nhiệm khối, nhưng chủ nhiệm khối căn bản không quan tâm camera bình thường bằng cách nào.
Bây giờ cô chỉ quan tâm những thứ có thể thấy trên màn hình.
Bảo hai thầy hậu cần chỉnh video đến lúc kiểm tra môn Ngữ Văn, nghe theo lời của Đường Hoằng Bác tìm lúc "gần kiểm tra xong".
Trong màn hình là một đám học sinh đang giải bài, mà Diêm Hàn ở trong đó, lại không khó tìm.
Cho dù đều mang đồng phục thống nhất, cho dù đa số các học sinh đều cuối đầu, nhưng trong đám người, bạn nhỏ hai cánh tay đặt trên bàn, thân trên thon gầy, mái tóc ngắn thoải mái thanh tân vẫn cực kỳ bắt mắt.
Nhìn vào màn hình, mãi cho đến khi tiếng chuông kết thúc vang lên, Diêm Hàn cũng không thực hiện bất cứ động tác không hợp lệ nào.
Cậu từ đầu đến cuối đều nghiêm túc làm bài kiểm tra, thậm trí từ trong video có thể thấy hai tay của cậu luôn đặt trên mặt bàn, chưa từng dời đi.
"Đường Hoằng Bác, em nói em thấy Nhan Hàm gian lận, rốt cuộc là thấy lúc nào?" Chủ nhiệm khối trầm giọng hỏi.
Bây giờ cô đang ấp ủ cơn tức giận.
"Này...! Em không nhớ nữa, lúc ấy không nhìn đồng hồ, thưa cô..." Từ khi biết camera bình thường trở lại, sắc mặt Đường Hoằng Bác liền trắng bệch cả ra, như là tráng một lớp vôi.
Cậu ta không đi vào phòng điều khiển, đứng bên cạnh cửa, còn dựa tường, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Chủ nhiệm khối dùng đôi mắt sắc bén nhìn cậu ta một cái, lại chỉ huy thầy hậu cần "Chỉnh thời gian sớm hơn một chút."
"Thêm một chút nữa."
"...!Thêm nữa đi!"
Giọng đã nhiễm đầy lửa giận, chủ nhiệm khối đột nhiên quay lại nhìn về phía Đường Hoằng Bác, lại nói "Bây giờ đã chỉnh thời gian cách một tiếng trước khi thu bài rồi, Nhan Hàm vẫn không có động tác duỗi tay ra sau như lời em nói, cuối cùng tình huống này là thế nào đây? Đường Hoằng Bác, em còn không chịu nói thật à!"
Đường Hoằng Bác mặt trắng bệch môi run rẩy, cậu ta muốn nói chuyện, nhưng bởi vì kinh hoảng quá độ, bây giờ giọng cậu ta run rẩy, muốn nói cũng không nói nên lời.
Nhưng thật ra không đợi cậu ta mở miệng, đã bị một âm thanh khác cắt đứt.
Diêm Hàn nói "Cô ơi, có thể xem lại lần nữa không ạ?"
"...! Em muốn xem cái gì?" Chủ nhiệm khối tuy hỏi vậy, nhưng vẫn bảo thầy hậu cần chiếu lại một tiếng cuối cùng trước khi giờ kiểm tra môn Văn kết thúc.
"Tuy chỉnh tốc độ không xem được rõ ràng, nhưng tay của Nhan Hàm không có rời khỏi mặt bàn, nếu rời khỏi sẽ rất rõ ràng, bọn thầy sẽ không nhìn lầm." Thầy giáo kiểm tra bài cho Diêm Hàn cho rằng mọi người không nhìn rõ nên mới muốn xem lại, không khỏi nói giúp.
Thầy là giáo viên Vật Lý của lớp khác, không có dạy Diêm Hàn, nhưng ít nhiều cũng nghe nói đến bạn học này, chỉ là từ trước đến nay đều coi thường, cảm thấy loại học sinh chỉ có "thanh danh bên ngoài" thì làm sao học tốt được, mua danh chuộc tiếng thôi.
Thẳng đến khi thầy thấy bài kiểm tra của bạn học này, trang giấy viết đúng từng đáp án, nét chữ sạch sẽ tinh tế, đều là nguyên nhân khiến thầy thay đổi quan điểm.
Bây giờ nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc kiểm tra, đã hoàn toàn đứng về phía Diêm Hàn, thầy không tin một học sinh có thái độ kiểm tra nghiêm túc như thế lại gian lận.

Không ngờ lại nghe Diêm Hàn nói "Lần này em mong mọi người xem kỹ hành động của bạn học Đường Hoằng Bác ạ."
Cậu vừa nói như vậy, những người khác tự nhiên tìm hình Đường Hoằng Bác.
Chỉ thấy trong video Đường Hoằng Bác luôn cuối đầu viết văn, thái độ kiểm tra của cậu ta cũng rất nghiêm túc, chỉ là viết đến tận khi chỉ còn mười phút nữa là hết giờ, mới vội vàng lật giấy thi lại, kiểm tra xem phần viết thơ cổ của mình có lỗi chính tả hay không.
Mà cũng vì cái nghiêm túc này của cậu ta, không khó nhận ra, từ đầu đến cuối ánh mắt của Đường Hoằng Bác chưa từng lia về phía Diêm Hàn.
Diêm Hàn xoay người hỏi Đường Hoằng Bác đứng bên cửa "Theo lời cậu nói, là cậu thấy tôi giấu đồ mới rối rắm không biết nên cho tôi một cơ hội, hay là báo cho giáo viên, nhưng tại sao trên video hoàn toàn không có biểu hiện nào vậy?"
Chủ nhiệm khối cũng không kiên nhẫn mà nói "Đường Hoằng Bác, rốt cuộc chuyện này là thế nào, em còn không nhanh khai thật ra cho cô!"
Bên kia Đường Hoằng Bác còn định há mồm giải thích, nhưng lúc này cậu ta thật sự không bịa được lý do.
Ngàn tính vạn tính, cũng không ngờ được hôm qua vừa tan học camera lại bình thường trở lại! Bởi vì căn bản không nghĩ tới hướng camera đã được sửa, cho nên cậu ta không thèm diễn kịch, lúc kiểm tra Ngữ Văn cậu ta còn không giương mắt nhìn Diêm Hàn lấy một cái.
Thân là học sinh top 1 của lớp mười, cậu ta cực kỳ coi trọng mỗi một đợt kiểm tra.
Đối với cậu ta mà nói, dù chỉ là một đợt kiểm tra tháng cũng là cơ hội thí nghiệm trình độ bản thân, thích ứng với hoàn cảnh khi thi, cậu ta luôn rất nghiêm túc, sao có thể đi dòm ngó người khác!
Dù sao thì...!Tất cả chứng cứ gian lận của Nhan Hàm đều là giả.
Nhan Hàm căn bản không có gian lận.
Khuôn mặt tái nhợt lại nghẹn đến đỏ bừng, Diêm Hàn thế mà không truy vấn cậu ta nữa, tiếp tục yêu cầu "Thầy ơi, có thể chỉnh về phía trước nữa không ạ?"
"Em muốn xem khi nào?" Thầy hậu cần hỏi.
Diêm Hàn hơi mím khóe miệng, khuôn mặt tuấn tú vì biểu tình này mà trông có vẻ lạnh lùng tàn bạo, cậu nói "Em muốn xem tờ giấy đó bị bỏ vào ngăn bàn từ khi nào."
Thầy hậu cần hiểu ý của cậu, dứt khoát kéo video đến lúc camera bắt đầu bình thường trở lại, rồi bấm chạy.
Lúc này chủ nhiệm khối dứt khoát đóng cửa phòng điểu khiển, cô tự mình chặn cửa lại, như vậy —— Chưa biết rõ đầu đuôi câu chuyện thì đừng hòng ra ngoài, cũng không ai đi vào được.
Bị "nhốt" trong phòng điều khiển ánh mắt Đường Hoằng Bác hoảng sợ cực độ.
Rất nhanh, cảnh trong video từ trời tối biến thành hừng đông, một đêm không có bất cứ dị thường nào, sau đó khoảng chừng 6 giờ 10 phút sáng, dưới cái nhìn chăm chú không chớp mắt của mọi người, một học sinh đơn độc xuất hiện trong phòng lớp mười bốn.
Từ video có thể nhìn thấy, mở cửa xong là cậu ta đi thẳng đến cái bàn mà Diêm Hàn ngồi kiểm tra.
Đi đến bên cạnh bàn, cậu ta còn ngẩng đầu nhìn nhìn sau cửa, xác định không có ai rồi mới cong eo, nhét tờ giấy vào ngăn bàn phía sau chỗ Diêm Hàn ngồi.
Sợ nhét không đủ sâu, cậu ta còn cẩn thận kiểm tra một lần, nghiêm túc bày biện tờ giấy lại cho kỹ, nếu không phải có người cố ý tìm kiếm sẽ không bị ai phát hiện.

Đợi cậu ta đứng dậy, thầy hậu cần rất có kinh nghiệm mà nhấn nút tạm dừng, quay cận cảnh khuôn mặt tên học sinh lén la lén lút này.
Hình ảnh không rõ ràng lắm, nhưng Diêm Hàn có thể khẳng định bạn học mang đồng phục này mình không quen biết.
Khu dạy học đúng 6 giờ sáng mở cửa, chỉ là ít có ai đến sớm như vậy.
Cho dù là Diêm Hàn gần đây thường xuyên dậy sớm học bài cũng chỉ học ở phòng ngủ, thông thường phải 6 giờ rưỡi mới có học sinh đến khu dạy học để trực nhật, huống chi hôm nay kiểm tra, không phải trực nhật, người này mới sáng sớm xuất hiện ở khu dạy học đã vô cùng khả nghi.
Nhưng mà trọng điểm của Diêm Hàn không nằm trên người bạn học đã giấu tờ giấy.
Cậu tin những thầy cô ở đây rất nhanh sẽ tìm ra đối phương.
Chỉ nghe một giáo viên nói "Mỗi lớp đều có chìa khóa riêng, rất rõ ràng là cậu ta có chìa khóa lớp mười bốn, cậu ta là học sinh lớp mười bốn!"
Chìa khóa lớp không phải ai cũng được giữ, trừ học sinh trực nhật lớp tuần đó thì cũng chỉ có cán bộ lớp là được phép giữ.

Muốn điều tra xem bạn học này là ai, chỉ cần tìm lớp trưởng lớp mười bốn hỏi xem ai cầm chìa khóa là được, huống chi hiện tại camera cả tòa nhà đều có thể dùng, tra người này quả thật không cần tốn nhiều sức.
Một vị giáo viên quản lý hành chính bên cạnh chủ nhiệm khối lập tức ra ngoài gọi điện thoại.
Bây giờ vật chứng đã bị phơi bày, có thể chứng minh tờ giấy đó không hề liên quan đến Diêm Hàn, nhưng trái lại phải hỏi...!Nếu vật chứng đều là hàng giả, vậy rất hiển nhiên, nhân chứng cũng có vấn đề.
Phòng điều khiển không sáng sủa lắm, bị mấy đôi mắt bao gồm cả Diêm Hàn và chủ nhiệm khối nhìn chằm chằm, Đường Hoằng Bác đã nhũn cả chân.
"Dù đã gia tống, cũng không xem hết toàn bộ video, nhưng bây giờ đã đủ chứng minh tờ giấy tài liệu kia không phải của Nhan Hàm..." Chủ nhiệm khối mở miệng "Đường Hoằng Bác, em nói với cô là tận mắt nhìn thấy, không đi bắt người thì không kịp, thật ra cũng là do em bịa đúng không? Cái thằng nhóc này..."
"Không chỉ bịa." Diêm Hàn mặt lạnh tanh nói "Em còn không biết ngăn bàn sau lưng em có tài liệu, sao Đường Hoằng Bác lại biết được?"
Một câu của cậu nhắc nhở những thầy cô khác, chuyện này đã không đơn thuần là Đường Hoằng Bác vu khống bạn học nữa!
Ngẫm lại những lời thề son hẹn sắt của cậu ta lúc trước, nếu không phải tin chắc ngăn bàn phía sau có tài liệu, sao cậu ta dám khẳng định như vậy!
Cho nên rất rõ ràng, từ đầu đến cuối Đường Hoằng Bác biết sẽ có một bạn học bỏ tài liệu vào ngăn bàn, rồi mới giá họa cho người khác!
"Đường Hoằng Bác!" Lần này chủ nhiệm khối hoàn toàn nổi giận, ánh mắt cô nhìn Đường Hoằng Bác mang theo nghi ngờ cùng khiếp sợ, ngữ khí khiếp sợ không dám tin "Không ngờ một học sinh như em lại ác độc đến vậy! Tới đây, nói cho cô biết, rốt cuộc em với Nhan Hàm có thù hằn gì, mà em, hay là phải nói các em phải chuẩn bị âm mưu lớn như vậy để đối phó một bạn học!"
Những giáo viên khác cũng khiếp sợ "Không ngờ tuổi còn nhỏ...!Tâm tư đã độc như vậy, trông thao tác là biết dự mưu từ sớm! Nếu không phải camera đột nhiên được sửa, Nhan Hàm có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch được."
"Thật sự, trẻ con bây giờ bị làm sao vậy, sau này ra xã hội chắc còn lợi hại hơn!"
Vốn dĩ các giáo viên sẽ không bình luận này nọ trước mặt học sinh, nhưng chuyện lần này nghe mà rợn cả người, sau khi biết được chân tướng, mấy người trưởng thành ở đây lạnh hết sống lưng.
Giáo viên hậu cần chỉ nhỏ giọng thảo luận với nhau, còn thầy Vật Lý kia nói chuyện không khách sáo như vậy, thầy tức giận nói "Học sinh như vậy còn để lại trường, thuận lợi tốt nghiệp, chúng ta đang dạy dỗ thứ gì cho xã hội thế này! Chủ nhiệm, tôi cảm thấy việc này phải xử lý nghiêm khắc!"
Thật ra không cần thầy nói, biểu tình của chủ nhiệm khối đã nói lên hết thảy.
Mà đối mặt với nghi ngờ cùng chỉ trích của các thầy cô, hai chân của Đường Hoằng Bác cuối cùng cũng không chống đỡ nổi nữa, cậu ta như không xương nằm liệt trên mặt đất.
Xưa nay cậu ta đều là học sinh ngoan, đã bao giờ nghe thầy cô trách cứ như vậy.
Huống chi trách cứ hay không đã không quan trọng, quan trọng là sau này cậu ta không thể ở lại cao trung Lộc Trạch học tiếp nữa!
Lúc này thầy giáo vừa đi ra ngoài hẳn đã liên hệ cho phụ huynh cậu ta.
Nháy mắt trong đầu Đường Hoằng Bác hiện ra ánh mắt thất vọng của cha mẹ, cậu ta bị thôi học thân thích trong nhà sẽ châm chọc nhạo báng...!Hôm nào cậu ta còn là đứa học giỏi nhất nhà, nhưng bây giờ...!Cậu ta chắc chắn sẽ bị đuổi học...!Thậm chí tình huống còn nặng nề hơn!
Ngày hôm qua mọi chuyện còn tốt đẹp.
Bây giờ Đường Hoằng Bác hối hận xanh cả ruột!
Mà hết thảy là bởi vì...
Bởi vì cậu ta ghen ghét Nhan Hàm, ghen ghét Lâm Kiến Lộc.
Bởi vì người kia nói với hắn, chỉ cần như vậy là có thể đuổi Nhan Hàm đi, cậu ta không cần gánh vác trách nhiệm nào cả...
Hết thảy, đều xuất phát từ tâm lý may mắn này.
Cậu ta cho rằng mình không phải chịu bất cứ trách nhiệm nào, như vậy chuyện có thể đuổi cái người kia đi, sao cậu ta lại không làm?
Nhưng không ngờ, người đang làm, trời đang xem...
Trước mắt đã hiện ra gương mặt nghiêm túc của cha mẹ cậu ta, trong mắt họ lộ ra thất vọng, còn phải cúi người với các thầy cô, thừa nhận sai lầm.

Nháy mắt sau đó Đường Hoằng Bác như thấy được tương lai của mình —— Chuyển đến một ngôi trường muốn loạn bao nhiêu thì loạn bấy nhiêu, thứ hạng là gì còn không biết, nhận cậu ta vào học chỉ vì số tiền mồ hôi nước mắt tích góp nửa đời của cha mẹ cậu ta...
Cậu ta phải nhận sự xem thường của họ hàng và người xung quanh, thành tích của cậu ta xuống dốc không phanh, cậu ta không còn là học bá, không còn là con cưng của trời...
Mà hết thảy đều là vì người kia nói cho cậu ta biết...
Không sai, chính là người kia!
Trong lòng Đường Hoằng Bác đột nhiên thấy hận, hận người kia, cậu ta vốn không chán ghét bọn Nhan Hàm đến như vậy, mà dù chán ghét cũng sẽ không làm chuyện cố ý sắp đặt để đuổi học người ta thế này.
Là người kia! Là người kia không ngừng tẩy não cậu ta, nói cậu ta đại trượng phu không câu nệ tiểu tiết, sau này Nhan Hàm với Lâm Kiến Lộc sẽ đến lớp chín, lớp chín đã đông như vậy rồi...
Là người kia! Khiến cậu ta tin rằng mình đây chỉ làm một chuyện cỏn con, là chuyện cậu ta cần phải làm nếu muốn thành công, không làm không được...
Nếu không vì người đó, tuy trong lớp cậu ta sẽ cảm thấy rất khó chịu, nhưng ít ra bây giờ vẫn còn đang ngồi ở phòng thi, được kiểm tra như những bạn học khác!
Chết lặng đôi khi cần một cơ hội, nhưng chết lặng cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Đường Hoằng Bác nằm liệt trên mặt đất biểu tình hoảng hốt, lúc mờ mịt lúc lại nhe răng trợn mắt lộ ra hung ác, nhưng những giáo viên khác chỉ lạnh mắt nhìn, tất cả mọi người đều cảm thấy học sinh này là trừng phạt đúng tội.
Mà đúng lúc này, bạn học bị oan uổng kia lại tới gần cậu ta.
Lúc khuôn mặt giáo hoa của Nhan Hàm xuất hiện trong tầm mắt, Đường Hoằng Bác còn thoáng sửng sốt.
Đến bây giờ cậu ta cũng không nghĩ ra, rõ ràng cậu ta đã xác nhận camera bị hỏng, vì sao bây giờ lại bình thường, còn hủy hoại toàn bộ mọi thứ cậu ta có...
Có lẽ đây chính là người được trời cao chiếu cố trong truyền thuyết nhỉ.
Lúc trước cậu ta cảm thấy người này xui xẻo bao nhiêu, bây giờ lại phục bấy nhiêu.
Nhưng bây giờ không phải lúc để cậu ta nghĩ mấy cái đó.
Bạn học đang đến gần cậu ta lộ ra biểu tình vô tội cùng khó hiểu, Diêm Hàn nhìn xuống cậu ta, hỏi "Rốt cuộc tôi trêu chọc gì cậu, mà khiến cậu bất chấp giá họa tôi thế này?"
Đường Hoằng Bác lắc lắc đầu, vẫn không nói gì.
"Không đúng..." Diêm Hàn cố ý mê man chớp chớp mắt "Cậu hận tôi đến mức không tiếc lôi bản thân mình vào, nhưng rốt cuộc tôi đắc tội cậu bao giờ, cậu nói cho tôi đi chứ, dù sao cũng phải cho tôi cái lý do."
Vị giáo viên hành chính đi gọi điện thoại trở về, các thầy cô bên cạnh yên lặng mà nghe bọn họ nói chuyện, không ai lên tiếng nữa.
Đối với vấn đề này của Diêm Hàn bọn họ cũng rất tò mò.
Ai ngờ Đường Hoằng Bác từ khi bước vào phòng điều khiển thì không chịu nói gì, bây giờ nghe thấy câu này đột nhiên bùng nổ, cậu ta chợi hét lớn "Tôi mới không hận cậu đến mức đó! Tôi nhàm chán đến như vậy sao! Đều là do nó! Là nó lừa tôi, là nó hại tôi!"
Các thầy cô "..."
Chủ nhiệm khối nhíu mày, nghe ra ý chính "Cái gì? Ý em là...!Vẫn còn người sai sử à?!"
......
Phòng điều khiên nháy mắt cứng lại, như thể không khí cũng ngừng chuyển động.
Đường Hoằng Bác rống xong thì phát hiện tâm tình tích tụ sung sướng hơn nhiều, giọng nói không ngừng run rẩy bây giờ cũng có thể phát ra tiếng, lúc này cậu ta mới ý thức được, mình đã không còn hận gì nữa, cậu ta chỉ hận cái người đứng sau màn sai sử cậu ta!
Cậu ta nghĩ, dù sao mình đã đến nước này, cần gì phải lo đối phương là ai, chết cùng phải kéo xuống chết chùm.
Huống chi giờ khắc này, cậu ta khao khát được hủy diệt mọi thứ.
Vì thế cậu ta dứt khoát nghe theo tiếng lòng, thậm chí cao giọng, nói với Diêm Hàn "Ban đầu tôi chỉ khó chịu các cậu vào lớp mười đánh vỡ quy tắc học tập vốn có, nhưng cũng chỉ khó chịu thôi, không thể nói là hận được."
"Vậy cậu..."
"Là Cung Ngọc Tuyết mới chuyển sang ban tự nhiên, nhỏ tìm tôi."
Mọi người "..."
Thầy Vật Lý kia nhíu chặt mày, chủ nhiệm khối cũng nhíu mày, cô nóng vội nhưng không lên tiếng quấy rầy Đường Hoằng Bác, cứ như vậy im lặng nghe cậu ta nói.
"Ban đầu cô ta chỉ đứng về phía tôi, bởi vì mọi người đều vây xung quanh các cậu, tôi cảm thấy cậu đoạt sự nổi bật của tôi.


Nhỏ chính là người cho tôi cảm giác...!Nói thế nào nhỉ, nhỏ biết nói chuyện lắm, cứ như có năng lực nào đó...!Làm cho tôi tin rằng mọi chuyện tôi làm đều đúng, hành động thảo luận bài học với mọi người của cậu với Lâm Kiến Lộc mới là sai."
Khi người cô độc đột nhiên nhận được sự tán đồng, sẽ sinh ra ỷ lại.
Bây giờ nghĩ đến cậu ta được Cung Ngọc Tuyết nhận đồng cùng khẳng định nên mới ỷ lại nhỏ, bởi vì muốn đối phương nói những lời cậu ta thích nghe, cho nên theo bản năng tin tưởng nhỏ.
Là Cung Ngọc Tuyết nói cậu ta rằng cô Vương vô cùng thích bọn lâm Kiến Lộc, cho nên cậu ta mới ghét chủ nhiệm lớp mới đến như vậy, thậm chí công khai làm khó, chống đối cô.
Mà bởi vì hành động này bị Nhan Hàm cắt ngang, các bạn trong lớp không chỉ không ủng hộ cậu ta, ngược lại càng ngày càng xa lánh, làm cho cậu ta càng thêm khó chịu, cho nên mới đồng ý với Cung Ngọc Tuyết thực hiện kế hoạch đuổi Nhan Hàm ra khỏi cao trung Lộc Trạch.
Đương nhiên hết thảy phải dựa trên tiền đề cậu ta sẽ không tự rước lấy họa.
"Là Cung Ngọc Tuyết nói cho tôi biết hai hôm nay camera lầu ba bị hỏng." Đường Hoằng Bác một năm một mười nói thẳng "Tôi không biết vì sao nhỏ biết chuyện này, tóm lại nhỏ chỉ bảo tôi chuẩn bị mấy tờ tài liệu, rồi đến chỗ chủ nhiệm khối báo cáo cậu, chỉ cần làm hai việc này thôi là được, những chuyện khác không cần xen vào.

Còn cái tên lớp mười bốn kia cũng là nhỏ tìm, quan hệ của bọn họ là gì tôi cũng không biết."
Càng nói về sau, ngữ khí của Đường Hoằng Bác trở nên bình đạm, hình tượng học bá lạnh lùng ngày xưa dường như đã trở về, thậm chí cậu ta còn đứng dậy.
Nhưng ai cũng có thể nhìn ra cảm giác trên người cậu ta như tử tù nhìn rõ hồng trần to lớn.
Bởi vì đã biết kết cục của bản thân, cho nên lúc này không sợ hãi nữa.
"Vậy Cung Ngọc Tuyết vì sao lại làm khó Nhan Hàm?" Biết được ân oán của Đường Hoằng Bác với Nhan Hàm, chủ nhiệm khối khó hiểu mà hỏi lại.
"Này em cũng không biết." Đường Hoằng Bác nhún vai, tỏ vẻ mình thật sự không biết "Em chỉ biết nhiêu đó thôi."
Nhưng này không ảnh hưởng chủ nhiệm khối cắn môi, vừa lúc giáo viên hành chính mới ra ngoài gọi cho chủ nhiệm lớp mười đã trở lại, cô liền nói với thầy "Xem ra chuyện này, còn phải gọi chủ nhiệm lớp chín tới nữa, thảo luận một chút."
Giáo viên hành chính "???"
Chủ nhiệm khối biết Cung Ngọc Tuyết có bối cảnh, mà ở trường Cung Ngọc Tuyết cũng cho cô ấn tượng là học trò ngoan phẩm chất tốt.
Ngoài chuyện đột nhiên chuyển ban này làm người ta có hơi khó hiểu, những phương diện khác, từ trước đến nay nhỏ luôn tuân thủ quy củ, là kiểu học sinh rất được giáo viên yêu mến.
Vậy nên lúc Đường Hoằng Bác khai ra Cung Ngọc Tuyết cô có hơi không dám tin, cho rằng đây lại là giá hoạ...
Nhưng Đường Hoằng Bác tự thuật mọi chuyện vô cùng kỹ càng tỉ mỉ, trừ khi cậu ta tâm lý biến thái, đam mê giá họa cho mấy bạn nữ xuất sắc, nếu không...
Thật giả đúng sai chờ lát nữa gọi bạn học lớp mười bốn kia tới, dò hỏi một chút là sẽ biết thôi.
Cuối cùng đoàn người oanh oanh liệt liệt đến khu giáo vụ.
Trong văn phòng của thầy Cốc, trước khi có chứng cứ rõ ràng họ sẽ không tìm Cung Ngọc Tuyết tới nói chuyện, mà thẳng đến khi tiếng chuông thông báo hết giờ kiểm tra vang lên, tới giờ cơm trưa, bạn học lớp mười bốn trong video kia mới bị tìm tới.
Cậu ta bị hai thầy hậu cần chặn đường mang thẳng đến khu giáo vụ, trong lúc đó hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, cũng không cho cậu ta bất cứ cơ hội nào để tiếp xúc với người khác, lúc cửa khu giáo vụ bị đẩy ra, thấy bên trong có nhiều giáo viên đang ngồi, biểu tình ai cũng rất nghiêm túc, lập tức nhũn chân.
Không cần ai cố ý dò hỏi, cậu ta đã khai sạch ra.
Không có phức tạp như mọi người nghĩ, nguyên nhân cậu ta giúp Cung Ngọc Tuyết làm chuyện này thật ra rất đơn giản —— Cung Ngọc Tuyết đồng ý sau khi xong chuyện sẽ cho cậu ta 500 đồng.
Vốn thành tích của cậu ta phải lắc lư ở lớp mười sáu, mười bảy, lần này kiểm tra phát huy tốt, tới lớp mười bốn, nhưng bản chất vẫn là đứa học kém chỉ muốn cúp học đi chơi.
Mà đến tiệm net phải có tiền, chơi game cũng cần tiền, cha mẹ biết cậu ta là đức hạnh gì, lúc nào cũng khống chế tiền tiêu vặt của cậu ta, cho nên sinh hoạt phí mỗi tháng chỉ có 600 đồng, 500 với cậu ta mà nói hoàn toàn là số tiền khổng lồ!
Chỉ cần dậy sớm một ngày, về lớp ném một tờ giấy mà thôi.
Tuần này trực nhật nên cậu ta có chìa khóa, thậm chí còn không cần phải mượn chìa khóa bạn học, điều kiện vô cùng thuận lợi.
Mấy tờ giấy tài liệu kia cậu ta chỉ nhìn, nhưng cũng không nghĩ để làm chuyện gì, tại sao lại muốn cậu ta nhét vào ngăn bàn...
"Thầy ơi, em không biết gì nữa hết, em bị oan mà!" Bạn học này khóc trời khóc đất.
Mà nghe cậu ta khóc lóc kể lể xong, chủ nhiệm giáo dục trong số các giáo viên cũng kinh ngạc "Thật sự là Cung Ngọc Tuyết cho em tiền làm mấy chuyện này sao?!".


Nhấn Mở Bình Luận