Bối Thiên Lạc nghe được lời Hàn Lâm bẩm báo, sắc mặt trong phút chốc liền trầm xuống.
Ngọc bài bổn mệnh vỡ nát, liền mang ý nghĩa đệ tử ngã xuống.
Mà bọn họ mới chỉ xuống núi lịch luyện hơn một năm vậy mà đã vỡ năm tấm ngọc bài bổn mệnh.
Chuyện này chưa từng xảy ra, rốt cuộc là bọn họ đã gặp chuyện gì.
“Hàn phong chủ, ngươi nhanh chóng liên hệ Trường Sinh Ca cho ta.
Ta muốn biết rốt cuộc ở đó đã xảy ra chuyện gì.”
Bối Thiên Lạc nhìn Hàn Lâm trầm trọng nói, ngữ khí có phần hơi tức giận.
Sao không tức giận được, đây đều là lực lượng tinh anh nòng cốt mà bọn họ đã chọn lựa ra, sau này chính là lực lượng trụ cột của Huyền Đan Tông.
Hiện nay, mới chỉ tham gia quá trình lịch luyện một thời gian ngắn đã tổn thất không nhỏ, tâm Bối Thiên Lạc cũng rất nhức nhói.
Sắc mặt của Hàn Lâm cũng nghiêm túc hẳn lên, y nói: “Ta đã gửi tín hiệu cho Trường Sinh Ca thế những vẫn chưa thấy hồi âm, tông chủ, ta sợ bên đó đã xảy ra chuyện rồi, có lẽ phải cử một, hai vị phong chủ đến bên kia tra xét.
Tông chủ, người thấy sao?”
“Được, vậy thì chuyện này giao cho ngươi cùng Bất Phá Điền đi giải quyết.
Nếu có chuyện gì không ổn lập tức thông tri cho ta!” Bối Thiên Lạc nói.
“Tuân mệnh tông chủ!” Hàn Lâm hơi cúi người chắp tay nói, sau đó quay người đi ra khỏi đại điện.
Bối Thiên Lạc nhìn thân ảnh của Hàn Lâm rời đi trong lòng vẫn không yên tâm nhưng hiện tại mấy phong chủ khác đều đang rất bận, muốn cử các phong chủ khác cùng đi cũng không phải là điều dễ dàng.
Thở dài một tiếng, trong lòng hắn tự nhủ: “Thôi! Sống chết có số, huống hồ mỗi lần lịch luyện đều sẽ có thương vong.”
Dường lại một chút, ánh mắt hắn hơi híp lại: “Bất quá, nếu như có kẻ nào dám lợi dụng việc này để nhằm vào các đệ tử tông môn, vậy cũng đừng có trách!”
…
Quay trở lại thời gian một năm về trước…
Nhất Vô Niệm ngồi ở bên trong động phủ suy tư, cuối cùng hắn quyết định đi tới nơi của sư tôn để nói về vấn đề của mình.
Sau một hồi giãi bày tâm sự, cuối cùng hắn cũng nói ra mục đích của mình đến nơi đây.
Ban đầu, hắn còn tưởng sư tôn sẽ trách mắng mình một phen, thế nhưng không hề, sư tôn chỉ bình tĩnh nhìn hắn một lúc sau đó đứng dậy.
Trước khi đi vào động phủ, người chỉ nói với hắn một câu: “Đại lộ tu hành của con chỉ mới bắt đầu, tu chân không chỉ tiêu dao trường sinh, còn có tàn khốc.
Tương lai dù có vấp ngã thế nào con cũng phải tự mình đứng dậy!”
“Sư tôn” Nhất Vô Niệm quỳ xuống mặt đất cúi đầu hành lễ với với Lăng Không một cái, cuối cùng đứng dậy trở về động phủ.
Được sư tôn cho phép, Nhất Vô Niệm cũng biết bản thân đang trong giai đoạn rất nghiêm trọng.
Hắn mới biết một chuyện, “Ma Hư Nguyền Rủa” không chỉ đơn giản.
Ban đầu hệ thống chỉ ghi một chút nguy hại của nguyền rủa, thế nhưng hôm nay hắn vào xem thì thấy trên bảng hệ thống có ghi chú một dòng:
【Ma Hư Vật Chứa: 1%】
Nhất Vô Niệm nhìn thấy đây liền hiểu chuyện gì xảy ra, từ trên mặt chữ liền có thể hiểu, nguyền rủa dường như còn có nguy hại khác ẩn đi.
Nếu như không có hệ thống thì chính hắn cũng không biết bản thân còn có nguy hiểm khác cận kề.
Đây cũng chính là lý do hắn quyết định rời khỏi tông môn một thời gian.
Mà có vẻ như cao tầng trong tông môn cũng biết đến việc này, Nhất Vô Niệm suy nghĩ mấy ngày trời mới đưa ra quyết định gấp gáp như vậy.
Mặc dù nói là gấp gáp nhưng đây cũng là điều hắn sắp phải làm, với tình trạng của cơ thể hắn đợi chờ người khác cứu chỉ như cọng cỏ khô đang chờ ngày mưa.
Đợi đến khi mưa trút xuống, cỏ khô đã cạn kiệt sinh mệnh.
Nhất Vô Niệm cũng như vậy, hắn muốn tự cứu bản thân.
Sư tôn đã dạy bảo hắn một câu, “Đừng trông chờ một ai đó cứu con, hãy suy nghĩ bản thân nên làm sao để vượt qua khốn cảnh này!”
Nhìn mái tóc của sư tôn ngày càng bạc trắng xóa, trong lòng Nhất Vô Niệm cảm thấy bản thân không thể đứng nhìn, không thể ở bên trong Trấn U Minh đợi mọi người ban phát, đợi mọi người cứu giúp.
Đã như vậy, tại sao không tự cứu bản thân.
Hắn có hệ thống, trước đó hắn chưa có việc gì còn cảm thấy việc đánh dấu cũng chỉ như thế mà thôi, chỉ cần bản thân tại một chỗ đánh dấu đến khi vô địch mới thôi.
Nhưng không, người ta thường nói, càng mong muốn điều gì thì thực tế luôn luôn đánh thật mạnh vào mặt của mình.
…
Nhất Vô Niệm thông qua sư tôn thu được một danh ngạch tham gia lịch luyện, để che giấu hắn còn dùng cửu biến để xóa hết những thứ liên quan tới mình, trở thành một tên đệ tử hoàn toàn khác.
Nhìn trên hư không tông chủ cùng các vị phong chủ đang nói về việc lịch luyện, sau đó hắn và mọi người dưới sự dẫn đầu của Lang Diệc hóa thành độn quang rời khỏi Huyền Đan Tông.
Lang Diệc?
Nhất Vô Niệm hơi ngạc nhiên, đây chẳng phải vị huynh đệ trước khi đến với Trấn U Minh hắn và Tam Lãng gặp hay sao!
Lúc đó, đối phương còn giúp bọn hắn nói một chút tu vi của Phó tông chủ -- Thương Nhất.
Không ngờ đối phương lại là đệ tử của tông chủ sư huynh, hơn nữa tu vi cũng rất cao – Trúc Cơ tầng 7.
Thiên phú này cũng quá mạnh rồi, hắn có hệ thống trợ giúp cho nên mấy cảnh giới nhỏ hầu như không gặp bao nhiêu khó khăn.
Ngược lại, những thiên tài thực thụ như “Dương Cơ Nguyệt”, “Lang Diệc” cũng không có lạc hậu.
Quan sát một chút đám đệ tử xung quanh, rốt cuộc Nhất Vô Niệm không nhận biết ai khác thêm nữa.
Thu hồi ánh mắt, tâm tư của hắn lại suy nghĩ tới vấn đề tách khỏi đoàn đội.
Theo như mức độ quan trọng của cuộc hành trình lịch luyện này, hắn có thể cam đoan chắc chắn bên trong bóng tối sẽ có người hộ đạo.
Thế nhưng chắc chắn đoàn đội sẽ có lúc tách biệt, mà người hộ đạo có thể sẽ chỉ chú trọng duy nhất mấy người quan trọng.
Việc này cũng có thể coi như phân biệt đối xử, đây là hắn cho rằng như vậy còn cụ thể thì bản thân cũng không rõ ràng.
Nhưng mà nếu chờ đợi đến lúc đó thì quá muộn, hắn cần phải nghĩ cách tách biệt đoàn đội càng tốt.
Bỗng, đi được ba ngày có một vị đệ tử lên tiếng nói: “Lang sư huynh, ta có chút việc cần xử lý cho nên sẽ đi chậm hơn một chút, các ngươi cứ việc đi trước đi.”
Có người dẫn đầu, liền có người thứ hai, thứ ba… cuối cùng đoàn đội hơn ba mươi người chỉ còn hơn chục người.
Nhìn thấy chuyện này, trong lòng Nhất Vô Niệm hơi ngạc nhiên, đây là chuyện gì?
Suy nghĩ một chút, hắn liền hiểu.
Đây chẳng qua là tranh đấu trong bóng tối, xuất phát từ một tông môn không có nghĩa là đồng lòng, cam lòng nghe lệnh người khác.
Đặc biệt chính là những người đồng môn đồng lứa, việc cạnh tranh diễn ra thường xuyên.
Mấy người này căn bản không phục Lang Diệc, bởi vậy liền lựa chọn rời đi tìm kiếm cơ duyên muốn vượt qua Lang Diệc.
Xem ra, địa vị của Lang Diệc trong lòng bọn họ vẫn chưa đủ uy vọng, cho nên mới dẫn tới việc này.
Nhất Vô Niệm nhìn về phía Lang Diệc trong lòng có chút cảm khái, bất quá chuyện này cũng tốt, ít nhất thì hắn sẽ không bị chú ý.
Nhất Vô Niệm bước tới trước mặt Lang Diệc, chưa đợi hắn nói câu nào đối phương đã mở miệng nói trước: “Sư đệ, ngươi cũng có việc rời đi sao?”
Âm thanh của Lang Diệc có chút mệt mỏi, bất quá trên mặt vẫn nở một nụ cười nhàn nhạt.
Nhìn thật sâu Lang Diệc, Nhất Vô Niệm không không chút do dự gật đầu, nói: “Đúng vậy, mong sư huynh thông cảm!”
“Tốt! Sư đệ bảo trọng, mọi sự cẩn thận!”
Lang Diệc gật đầu, y còn không quên nhắc nhở Nhất Vô Niệm..