Hoàn cảnh biến đổi, Nhất Vô Niệm mở hai mắt ra phát hiện bản thân đang du đãng bên trong sơn cốc, quan sát một hồi hắn biết bản thân đang ở một nơi khác hoàn toàn so với trước đó.
“Khả năng nơi đây vẫn thuộc tầng thứ 7 Ma Sơn!”
Nhất Vô Niệm biết được nơi kia hắn trải qua chính là một huyễn cảnh, có lẽ nơi hắn đang đứng chính là bất cẩn đi vào, không rõ bản thân bị lạc vào huyễn cảnh từ lúc nào bất quá hiện tại tốt rồi, may mắn thoát được.
Nghĩ tới bản thân ở bên trong huyễn cảnh không thoát được, trong lòng hắn không khỏi nổi lên một cỗ lạnh lẽo.
Lần này cũng may nhớ ra hệ thống, hệ thống không đánh dấu được lập tức để hắn suy đoán nhiều vấn đề, vốn đa nghi nay xảy ra nhiều việc quỷ dị hắn dù không muốn nghĩ nhiều cũng không được.
Bỗng ánh mắt nhìn qua vai trái, trên đó đang có một con rùa nằm yên tĩnh không phát ra một chút âm thanh.
Nhìn nó, trong lòng Nhất Vô Niệm có chút bất đắc dĩ, trong huyễn cảnh con rùa do yêu ma huyễn hóa ra thế mà qua mặt được hắn, lại nhớ tới con rùa một bên cổ động bản thân đáp ứng yêu cầu của đám yêu ma, một bên dập đầu lại làm hắn nhức cả trứng.
“Con rùa này cũng thật béo tốt, khả năng chất dinh dưỡng cũng không ít, hầm nên chắc cũng bồi bổ thân thể một thời gian!”
…
Bên trong một không gian…
Trên một chiếc giường thật to được làm bằng vàng ròng tinh khiết, trên đó còn khảm các loại bảo thạch, khoáng thạch cao quý.
Một con rùa tương đối lớn đang nằm trên đó, tứ chi đang được mấy vị thiếu nữ xoa bóp, người thì mát xa mai rù kẻ thì ngồi ngâm thơ, bón đồ ăn, thức uống cho nó.
Nam Phương Trường Sinh chăm chú ngắm nhìn mọi thứ bên trong căn phòng, trên mỗi bức tường treo đủ loại bảo vật kỳ trân dị bảo, nhiều vô số kể.
Chưa hết, tại một kệ giá cất chứa đủ loại linh tửu quý hiếm, lộ ra vẻ sang trọng, cao quý.
Trong lòng nó vô cùng vui sướng, bảo vật, mỹ nữ cùng linh tửu đều có, không thiếu một cái gì.
Thỏa mãn!
Rất thỏa mãn!
Một bên hưởng thụ cuộc sống, nó làm sao còn nhớ tới Nhất Vô Niệm.
— QUẢNG CÁO —
Bỗng, đang trong lúc say mê chợt có âm thanh vang vọng, xuyên thấu vào trong không gian nơi đây.
“Móa nó, tên mất dạy nào làm phiền Sinh ca!:”
Nam Phương Trường Sinh tức giận, ngẩng đầu lên không trung quát mắng một tiếng bất quá không có ai đáp lại.
Nó nghi hoặc, trong đầu hồi tưởng âm thanh vừa nẫy, một chút cảm giác quen thuộc lại xa lạ cứ ẩn ẩn, hiện hiện bên trong đầu khiến cho nó vô cùng bực bội.
Một lúc không thấy có âm thanh nào xuất hiện nữa, con rùa lại gục đầu xuống hưởng thụ tay nghề xoa bóp của các vị mỹ nữ, âm thanh nghi hoặc đang thắc mắc cũng bị nó ném lên chín tầng mây.
Vừa nhắm mắt chưa được một giây, con rùa lạ trợn mắt ra, ánh mắt nhìn chằm chằm hư không quan sát mọi thứ, trong lòng vô cùng bực tức.
Kẻ nào dám làm phiền Sinh ca hưởng thụ, nó mà biết được chắc chắn sẽ không tha.
“Sinh ca, huynh lại không để ý tới Uyển nhi rồi.
Hứ”
Một thiếu nữ đang cầm một đĩa linh quả gặp nó đang ngẩn ngơ lập tức hờn dỗi với nó, con rùa lập tức nói mấy câu mật ngọt an ủi thiếu nữ.
Bên ngoài vẫn là vẻ mặt hưởng thụ thế nhưng trong lòng lại cảnh giác, âm thanh kia lại tiếp tục vang lên, hơn nữa càng ngày càng lớn.
Nó đường đường chính là Lục Quy Đế Tử há lại không tra xét được nguồn gốc của âm thanh, nội tâm của nó bắt đầu xuất hiện một cỗ không cảm xúc hỗn loạn.
Con rùa đang chìm đắm vào suy nghĩ tất cả đều bị đám thiếu nữ nhìn thấy, mấy người họ nhìn nhau lập tức liền động thủ.
Năm thiếu nữ phụ trách xoa bóp tứ chi cùng đuôi lập tức ra tay, mỗi người cầm ra một sợi dây xích buộc vào mỗi vị trí rất nhanh cầm tù con rùa.
Nhìn thấy toàn thân bị dây xích buộc chặt, con rùa hiện lên vẻ mặt kinh ngạc, nó nhìn đám người với vẻ mặt vô tội, hỏi:
“Mỹ nữ, các ngươi đang làm gì đó.
Mau, mau triệt bỏ mấy đoạn dây xích cho Sinh ca, đùa giỡn thêm nữa Sinh ca sẽ tức giận.
Sinh ca mà tức giận thì sẽ rất khủng bố, đến ta cũng phải sợ chính mình.”
“Vậy sao? Thế thì để chúng ta tiễn ngươi đi một đoạn, gặp lại vị hảo hữu của ngươi nhé!”
Một vị nữ tử xinh đẹp, dáng người ma quỷ khẽ che miệng cười đáp.
Mấy thiếu nữ bên cạnh cũng nở nụ cười, bất quá không phải nụ cười chân thành, ngây thơ như trước đó mà hiển hiện một cỗ lãnh lẽo, quỷ dị.
Vô cùng khủng bố!
— QUẢNG CÁO —
Ngay khi đám người đang cười cợt, một âm thanh từ phía sau truyền đến khiến cho sắc mặt tất cả mọi người đều biến sắc.
“Thật sao.
Có vẻ như các ngươi sắp phải nhận lấy lửa giận của Sinh ca.”
“Chuyện này… sao có thể?” Đám người lập tức không thể tin được, ánh mắt lập tức nhìn lại về phía giường, chỉ thấy trên giường còn rùa đang bị xích khóa lại chợt hóa thành một cái mai rùa màu xanh.
“Không xong, bị lừa!” Đám người đột ngột đứng dậy lập tức toàn thân lộ ra ma khí, lục lượng đang sắp phun trào liền bị một đạo lục lượng quét qua, không một chút kháng cự liền hóa thành bọt nước bốc hơi khỏi thiên địa.
Làm xong, con rùa lập tức có chút gấp, trong lòng suy nghĩ tới vẻ mặt của Nhất Vô Niệm liền không khỏi xấu hổ.
Tên này thế nào vượt qua huyễn cảnh nhanh như vậy?!
Nó vẫn còn chưa thỏa mãn.
Bất kể con rùa đang nghĩ ngợi, hoàn cảnh nơi đây bắt đầu nứt thành từng mảnh, trả lại cho nó một cảnh tượng hiện thực.
“Ô…! Sinh ca của chúng ta đã đi ra, thật đáng ngưỡng mộ!”
Nhất Vô Niệm phát hiện ánh mắt của con rùa hiện ra linh tính liền biết nó thoát khỏi huyễn tượng, mở miệng âm dương quái khí chọc nó.
Khóe miệng nhỏ bé của con rùa hơi giật giật, nó thể hiện ra một loại cảm xúc cao thâm, thâm trầm khẽ liếc nhìn qua Nhất Vô Niệm, bĩnh tĩnh nói chuyện:
“Ngươi thoát khỏi huyễn tượng lâu hơn ta dự đoán, khó nói thực lực của ngươi chỉ có vậy!?”
Âm thanh bình thản, dường như nó đã nhìn thấu hết mọi việc ngay từ lúc ban đầu.
Nhất Vô Niệm miệng thì nở nụ cười, bất quá lơ lãng quan sát biểu cảm của con rùa.
Nghe được lời nó nói cùng với cảm xúc bình tĩnh đến lạ thường lập tức khiến hắn có chút nao nao, khó nói tên này thật sự đã phát hiện từ đầu.
Không xác định được lời của nó là sự thật hay giả trang, đột nhiên ánh mắt khẽ động, vẻ mặt kinh ngạc, mở miệng nói:
— QUẢNG CÁO —
“Thật sự? Không ngờ Lão Quy ngươi thâm tàng bất khả lộ như vậy.
Quả nhiên không hổ là Sinh ca, mọi việc đều không thể thoát khỏi con mắt tinh tường của ngươi, bất cứ thủ đoạn nào đều đã bị ngươi khám phá.
Bội phục, bội phục!”
Đang nói, đột nhiên Nhất Vô Niệm khẽ chỉ tay vào miệng con rùa, nói:
“Miệng ngươi có vệt son môi kìa!”
“Ồ!” Con rùa đang bị khen, tâm tình đang bay bổng trên không trung đột nhiên bị hắn nói vậy lập tức luống cuống, vội lấy chi trước xoa xoa kiểm tra.
Nhất Vô Niệm tranh thủ khẽ hỏi, âm thanh nhỏ nhẹ như rót vào nội tâm:
“Mấy vị thiếu nữ đó xinh đẹp không?”
“Tất nhiên là đẹp…” Lời vừa nói ra, con rùa vội vàng dùng hai chi trước bụm miệng lại bất quá vô ích, lúc này Nhất Vô Niệm đã ôm bụng cười một tiếng, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn nó.
Con rùa liền thương tâm muốn chết.
Mặt mũi mất hết!
Mắt liền trợn tròn với hắn, bộ dạng có chút tức giận.
Nhất Vô Niệm cười đủ, ho nhẹ một tiếng chấm dứt trò đùa, khẽ nói: “Nơi đây có chút âm u!”.