Huấn luyện quân sự nửa tháng đã kết thúc, vốn dĩ các bạn học đều rất bất mãn với giáo quan nhưng đến khi phải tạm biệt thì lại lưu luyến, giáo quan trẻ tuổi có làn da ngăm đen ở lớp bọn họ còn khóc. Buổi tối, tất cả mọi người cùng tụ tập trên bãi tập hát quân ca.
Huấn luyện quân sự nửa tháng, trường học cho bọn họ nghỉ ba ngày.
Lạc Thư Nhan thu dọn xong hành lý cùng rời khỏi ký túc xá với Thẩm Yến, cô quay đầu nhìn lại, lúc mới tới còn thấy bất mãn đủ thứ, hiện tại phải đi thì lại có chút không nỡ.
Hai người đi ra cổng trường, Lạc Thiên Viễn đang chờ ngay cổng, có không ít phụ huynh tới đón con mình, cổng trường học còn đông đúc hơn cả hôm báo danh.
Lạc Thiên Viễn nhìn Thẩm Yến, cười cười: “Đen đi rồi.”
Lạc Thư Nhan vội vàng nói: “Con bảo cậu ấy đen rồi, mua kem chống nắng cho cậu ấy mà cậu ấy lại không cần, cũng không biết cậu ấy nghĩ gì nữa.”
Thẩm Yến bất đắc dĩ: “Mình có thấy nam sinh nào bôi đâu.”
Lạc Thư Nhan: “Vậy thì cậu làm người đầu tiên đi.”
Ông trời khá ưu ái nhóm học sinh mới, ngoại trừ mấy ngày đầu trời nắng gắt thì mấy ngày sau dịu hơn nhiều. Nhưng cho dù trời đầy mây, Lạc Thư Nhan cũng không dám buông lỏng, nửa tháng ngắn ngủi này, cô đã dùng hết ba bốn lọ kem chống nắng, đương nhiên cũng có hiệu quả, bây giờ cô đứng cạnh Thẩm Yến, màu da của hai người càng khác nhau.
Ba người lên xe rời đi.
Lúc này, Lục phu nhân trốn trong đám người tiến lên một bước, muốn theo sau.
Lục Hiển Nghiêu đưa tay giữ chặt lấy tay bà.
Lục phu nhân quay đầu, mặc dù mặt lộ vẻ không cam lòng nhưng vẫn nhịn.
Bà già rồi, không chịu khổ nổi, trước kia dù không có cháu trai thì bà cũng không quá tức giận, bản thân bà thấp thỏm lo âu. Bà còn nhớ rõ bà ngày đêm quỳ gối cầu nguyện trước Bồ Tát, chỉ mong có một đứa cháu trai, dù có mất mười năm tuổi thọ hay nhiều hơn bà cũng nguyện ý. Hiện tại bà có cháu, cháu trai cũng đã lớn thành thiếu niên, cao như vậy, thông minh như vậy...
Thế là, bây giờ nguyện vọng của bà cũng thay đổi.
Bà mong chờ một ngày cháu trai có thể gọi bà là bà nội, dù có chết bà cũng thấy vui vẻ.
Bà hiểu lời chồng nói, nếu như năm nay cháu trai chỉ có một tuổi hai tuổi thì bà còn có thể cố gắng giành lại được. nhưng quan trọng nhất là cháu trai đã lớn rồi, qua hai năm nữa là thành người trưởng thành, bà nhúng tay vào chỉ sợ càng đẩy cháu trai ra xa. Nếu cháu trai tức giận, khiến bà ngay cả lén đi gặp cũng không được, không phải càng tệ hơn à?
Thôi, làm người không thể quá tham lam.
–
Chẳng bao lâu đã đến kỳ thi đầu tiên ở cấp ba, Lạc Thư Nhan đã sớm chuẩn bị xong, trình độ cố gắng trong khoảng thời gian này không thua gì đợt thi cấp ba lúc trước, có mấy người nghi ngờ cô cũng dễ hiểu, cô nghe thấy những lời kia thì chỉ bình thản như thể không để trong lòng, nhưng lại không ít lần lén phát điên với Thẩm Yến.
Kỳ thi chia thành hai ngày, ngày thứ hai thi xong môn cuối nên buổi tối cũng không cần lớp tự học buổi tối, Thẩm Yến thực hiện phần thưởng của mình, hẹn Lạc Thư Nhan ra trung tâm mua sắm gần đấy ăn một bữa lẩu, Lạc Thư Nhan đi bên cạnh Thẩm Yến cười hì hì, “Cậu tin mình thế à, thưởng sớm vậy, sao cậu biết mình sẽ đứng nhất lớp thế?”
Không thể không nói, Thẩm Yến tin cô như vậy khiến lòng cô thấy cực kỳ thoải mái.
Thẩm Yến hơi gầy, mặc áo trắng quần đen, lúc trước tóc có hơi dài, hai ngày nay đã ra tiệm cắt tóc cắt, ngắn hơn lúc trước, nhìn càng gọn gàng.
Cậu nghe vậy khẽ nhếch môi, “Mình xem qua danh sách xếp hạng lớp cậu rồi, ba người đầu có hơi học lệch, chỉ cần lúc thi cậu cẩn thận hơn một chút thì lần này đứng nhất lớp không khó.”
Lạc Thư Nhan nghe Thẩm Yến nói vậy lại càng nắm chắc hơn.
Như thể đã có thành tích và cô cũng đứng nhất lớp.
Cao Nghiệp bây giờ đã gần như là tài xế của bọn họ, nhưng sau sự kiện kia không ai dớm lơ là dù là Lạc Thiên Viễn hay Lục Hành Sâm, sau lưng cũng có vệ sĩ đang len lén bảo vệ bọn hok, chỉ là bọn họ không nhìn thấy, người khác cũng chú ý không đến.
Cách trường học không xa có một trung tâm mua sắm mới mở năm ngoái, cách khá gần tàu điện ngầm, bình thường rất đông đúc.
Nơi này có nhãn hiệu bình dân, cũng có xa xỉ phẩm(đồ vật xa xỉ, đắt đỏ), cũng may hôm nay là ngày làm việc với lại cũng chưa đến cao điểm giờ tan làm. Lúc Lạc Thư Nhan cùng Thẩm Yến đến tiệm lẩu thì đã gần hết chỗ, hai người tìm vị trí gần cửa sổ ngồi xuống.
Một bữa lẩu ăn cực kỳ thoải mái vui vẻ.
Chỉ là khi Thẩm Yến tính tiền xong quay lại, lại nhìn thấy có một bé trai chạy đến bàn bọn họ, Lạc Thư Nhan đang cầm túi đứng quay lưng lại với đứa bé kia, bé trai vươn tay muốn vén váy Lạc Thư Nhan. Thẩm Yến ba chân bốn cẳng, nhanh chóng đẩy bé trai kia ra, Lạc Thư Nhan nghe thấy tiếng động xoay người lại, vừa vặn đụng phải Thẩm Yến, còn chưa kịp hoàn hồn, Thẩm Yến đã vươn tay che chở cô sau lưng.
Thẩm Yến nhìn chằm chằm đứa bé nghịch ngợm kia, thấy rất đau đầu.
Nhưng cậu còn chưa kịp nói gì, đứa bé kia nhìn thấy biểu cảm nghiêm túc của Thẩm Yến đã bắt đầu khóc òa lên.
Tiếng trẻ con khóc còn suýt át cả tiếng nói chuyện của khách trong hàng lẩu.
Đúng lúc này, giọng lo lắng của hai người phụ nữ vang lên, đương nhiên vừa thấy cảnh này đã tưởng Thẩm Yến đang bắt nạt con nhà mình.
Giọng mẹ đứa bé không được tốt lắm: “Chuyện gì xảy ra, sao con trai tôi lại khóc rồi?”
Lạc Thư Nhan không hề nhường nhịn mấy đứa trẻ hư, với phụ huynh của bọn chúng thì càng không, chưa gì đã hỏi như đang tra khảo, cô đứng phía sau Thẩm Yến, nói: “Cô ơi, con trai cô khóc thì cô phải hỏi nó chứ, sao lại đi hỏi bọn cháu.”
Mẹ đứa bé nghe xong lại càng cao giọng hơn: “Bọn mày đã lớn thế rồi còn bắt nạt trẻ con, mày trường học nào!”
Thẩm Yến quay đầu lại dùng ánh mắt an ủi Lạc Thư Nhan, lại nhìn về phía người kia, biểu cảm càng lạnh hơn: “Thứ nhất, là do thằng bé chạy đến bàn bọn cháu, vừa rồi thằng bé định làm gì thì cô có thể hỏi nó. Thứ hai, bọn cháu không bắt nạt thằng bé, là tự nó khóc. Thứ ba, con cô học nhà trẻ nào?”
Phụ huynh của đứa bé kia cũng không thèm nói lý, bình thường bá đạo đã quen, vốn đang tức giận do bị người vây xem, nghe Thẩm Yến nói xong, cô ta không nghĩ ngợi gì mà cầm lấy chiếc cốc trên bàn xông lên hất lên người Thẩm Yến.
Phản ứng đầu tiên của Lạc Thư Nhan là muốn kéo Thẩm Yến ra.
Phản ứng đầu tiên Thẩm Yến cũng là che chở Lạc Thư Nhan.
Lưng Thẩm Yến bị dội nước nóng, cũng may nhiệt độ không cao lắm, cậu chỉ cảm thấy hơi nóng nên tạm thời chưa có cảm giác đau.
...
…
Lạc Thư Nhan được Thẩm Yến che chở, cậu đưa tay vững vàng đỡ bờ vai cô, vì không để ai có thể khiến cô bị thương nên hai người đứng rất gần.
Gần đến mức, trán Lạc Thư Nhan đụng phải cằm Thẩm Yến, ánh mắt tại vô thức đảo qua yết hầu của cậu.
Cô bị hơi thở của thiếu niên bao quanh, cái này khiến cô đột nhiên khẽ giật mình, giống như mới phát hiện Thẩm Yến đã không còn là cậu nhóc mặc quần cộc khi xưa nữa.
–
Khi Lạc Thư Nhan với Thẩm Yến về đến nhà, Lạc Thiên Viễn cùng Thẩm Thanh Nhược vẫn chưa tan làm. Hai người đều tức giận vì chuyện gặp phải lúc ăn lẩu, nhưng cũng không có cách nào khác, lúc bọn họ phản ứng lại thì hai mẹ con ương ngạnh kia đã bỏ đi rồi, đuổi theo cũng không nhìn thấy bóng người, mà thái độ nhận lỗi của quản lý quán lẩu rất chân thành, nên hai người chỉ có thể coi như làn này gặp phải chó điên.
Lạc Thư Nhan vừa tìm cồn i-ốt với thuốc bỏng, vừa mắng: “Cô kia nhìn có già lắm đâu mà như phụ nữ đang mãn kinh ấy, còn có, sở dĩ có mấy đứa trẻ hư cũng là do phụ huynh. Hôm nay mình nhìn vậy thôi đã đủ đoán ra bình thường bọn họ sống như nào rồi. Nhưng tướng tùy tâm sinh, mình cảm thấy cô kia là người có cuộc sống cực kỳ cực khổ!”
Thẩm Yến bật cười, còn an ủi ngược lại cô: “Cậu nói đúng, người không có nội hàm sẽ như vậy.”
Cậu cảm thấy phản ứng hôm nay của Lạc Thư Nhan có hơi gắt hơn, từ lúc về đến giờ cô đã không ngừng nghĩ linh tinh trên đường rồi.
Giờ thì tốt rồi, chú Cao biết là đồng nghĩa với việc có ít nhất một phần trăm người trên thế giới biết.
Dù sao Thẩm Yến cũng là nam sinh, cậu không biết lúc con gái suy nghĩ linh tinh cũng do gặp nạn vì tình cảm xúc quấy phá.
Lạc Thư Nhan cũng không biết bản thân bị sao, sau khi nhìn thấy yết hầu của Thẩm Yến, ngửi thấy mùi của cậu, cảm nhận được nhiệt độ của tay cậu trên vai cô, cô nhìn Thẩm Yến là lại cảm thấy có gì đấy kỳ quặc.
“Không cần những này, nước kia không nóng lắm.” Thẩm Yến ngăn cô lại.
Lạc Thư Nhan cúi thấp đầu: “Vậy cậu cởi áo xuống đi, để mình xem có bị đỏ với lên bóng nước không.”
Thẩm Yến hiếm khi bất ngờ lại kinh ngạc a một tiếng, lúc hoàn hồn lại thì, biểu cảm có hơi không tự nhiên, “Không cần, thật sự không sao.”
Nếu là mọi khi, Lạc Thư Nhan đã sớm ép Thẩm Yến cởi áo ra, bởi vì trong lòng cô, Thẩm Yến chính là người thân của cô, hai người họ cùng lớn lên bên nhau, đối với cô cậu vẫn còn nhỏ.
Nhưng chuyện hôm nay đã khiến cô đột nhiên giật mình tỉnh lại, không chỉ có cô trưởng thành, Thẩm Yến cũng đã trưởng thành, thành một thiếu niên, qua mấy năm nữa cậu sẽ thành một người đàn ông
Nhận ra điều này khiến cô không biết làm sao.
Nhưng cũng không phải không thể chấp nhận, dù sao thì ngay cả cô cũng đến tuổi dậy thì, trên người cũng có biến hóa rất rõ ràng.
Ví dụ như mỗi tháng sẽ dì cả đến thăm đúng hạn, ví dụ như nội y cô để trong ngăn kéo có màu trắng, màu hồng thiếu nữ.
Thời gian lặng yên tới, cuốn đi tất cả quá khứ của bọn họ, để lại bọn họ bây giờ ngồi trước mặt nhau như vậy.
Bầu không khí giữa hai người có chút quái dị, nhưng người trong cuộc lại không phát hiện ra, Thẩm Yến vì câu nói của Lạc Thư Nhan mà cực kỳ ngượng ngùng, mà Lạc Thư Nhan cũng vì phát hiện Thẩm Yến đã lớn thành thiếu niên mà rơi vào cảm xúc khó nói rõ.
Hai người cứ thế ngồi trên ghế sô pha, không ai nói gì.
Cuối cùng vẫn là Lạc Thư Nhan chủ động phá vỡ sự im lặng khiến người ta sợ hãi này.
“Cậu có tự nhìn thấy sau lưng được đâu.” Lạc Thư Nhan miễn cưỡng ngăn chặn từ cảm xúc khó hiểu lúc ở quán lẩu, cố gắng nói chuyện tự nhiên với Thẩm Yến, “Không cởi quần áo cũng được, cậu vén áo lên cho mình xem thử đi, mình chỉ nhìn một chút, có gì còn bôi thuốc, được không.”
Cô vẫn không bỏ qua được.
Thẩm Yến là người như vậy, khi còn bé rõ ràng bị bị phỏng, nhưng cậu cũng không lên tiếng, mãi đến khi sau đấy cô nhìn bóng nước trên tay cậu mới biết được.
Lạc Thư Nhan mà cố chấp thì ngay cả Yến cũng không lay chuyển được cô. Cậu đành phải cúi đầu, lỗ tai ửng đỏ, đưa lưng về phía cô, vén áo sau lưng lên cho cô nhìn.
Lần này Thẩm Yến không nói sai, nhiệt độ cốc nước kia chỉ cao hơn nước bình thường một chút, nhưng lại không quá nóng.
Lạc Thư Nhan nhìn chằm chằm phía sau lưng cậu, xác định không có nóng đỏ, lúc này mới thở dài một hơi.
Cô chưa kịp đưa gel lô hội của mình cho cậu, đã nghe thấy ngoài cửa có tiếng động.
Tốc độ phản ứng của Thẩm Yến rất nhanh, nhanh chóng kéo áo xuống, Lạc Thư Nhan cũng không biết chính mình thế nào, có thể là bị động tác này của Thẩm Yến ảnh hưởng tới, cô đứng lên như thể đang làm sai chuyện gì đấy, mặt kinh hoảng.
Lạc Thiên Viễn xách túi hải sản từ ngoài vào, vốn đang cười híp mắt, đi đến phòng khách, dù sao anh cũng là người từng trải trong cao thủ tình trường, ngửi thấy không khí có mùi gì đấy sai sai, nhìn kỹ lại, mặt Thẩm Yến có hơi đỏ, sao mặt con gái anh cũng đỏ rồi?
Chết tiệt...
Anh nhớ tới chuyện xảy ra ở rạp chiếu phim năm ngoái, lúc ấy anh đi xem phim với bạn, ngồi bên cạnh hai học sinh, một nam một nữ, đến cảnh nam nữ chính trong phim ôm hôn nhau thì anh nghe tháy bên cạnh có tiếng động, nghiêng đầu nhìn thử cũng bị giật mình kêu lên. Nam sinh ôm nữ sinh, không biết đang cúi đầu làm gì, có lẽ đang trao đổi bài bình thường, cũng có thể là do tò mò không biết cô có bao nhiêu lông mi...
Sau khi phim kết thúc, anh còn cố ý nhìn thoáng qua hai học sinh kia, mặt hai học sinh đều hồng hồng.
Không ai biết trong lòng Lạc Thiên Viễn đang nghĩ gì, anh nhìn Thẩm Yến một chút, rồi lại nhìn con gái.
Đột nhiên trong đầu hiện lên một câu: Ngàn phòng vạn phòng, cướp nhà khó phòng.