Editor: Mòi
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
"Lại đây Ngô nhóc con, thêm WeChat với bà nào." Bà cụ cười híp mắt lấy điện thoại ra, giơ mã QR kết bạn cho Ngô Túy xem, "Có thời gian thì đi ăn một bữa cơm với bà."
Ngô Túy có của báu tới tay, vui vẻ quét mã kết bạn, trên di động lập tức hiện ra tài khoản của đối phương.
DCDY, phía sau là icon hoa hồng, avatar là một quý bà đeo kính râm, khoác áo da bóng ngắn, có thể nói là rất thời thượng.
Ngô Túy suy nghĩ chốc lát, "DCDY, bà bà đa tài đa nghệ phải không*?"
"Khen bà vậy cũng không ngoa đâu." Bà cụ cười đến hở lợi, đắc ý giải thích, "Nhưng cụm này nghĩa là: Hoa hồng dại có gai.*"
*Ngô ca nghĩ DCDY là viết tắt của [duōcáiduōyì] 多才多艺: đa tài đa nghệ.
Nhưng ý của bà cụ là viết tắt cụm [dàicīduoyě] Hoa hồng dại có gai.
DCDY thêm bông hoa hồng, hoa hồng dại có gai.
Ngô Túy nhìn bà cụ tóc muối tiêu, cảm giác kiến thức kỳ quái này đã được tiếp thu.
"Còn cái này nữa."
Bà chỉ avatar quý bà sang chảnh kia, hết sức kiêu ngạo, "Là cháu trai bà chụp cho đấy, còn photoshop thêm chút, con thấy đẹp không?"
Ngô Túy chăm chú nhìn vào avatar, lập tức giơ ngón cái lên cho bà cụ, "Cháu bà quả thật là một nhân tài."
"Cảnh sát nói phải ghi chép một chút." Người phụ nữ từ bên ngoài đi tới, nhìn về phía bà, "Mẹ, con gọi Lý quản gia tới rồi, để ông ấy lái xe chở mẹ về."
"Còn cậu nữa." Cô ấy nhìn Ngô Túy, sắc mặt lạnh tanh, "Cậu có muốn đi ăn cơm cùng không?"
"Không được." Ngô Túy vội vàng khoát tay từ chối, một lòng nhớ mong tiền trong thẻ.
Không quan tâm đến ánh mắt kinh ngạc của đối phương, khi Ngô Túy chạy tới một ngân hàng khác gần đấy, một đồng tiền cũng không thể rút ra được.
Anh đã sớm dự liệu được chuyện này, mắt xích cốt truyện được mở khóa, trạng thái "Gặp nạn tại ngân hàng" đã sáng lên, tiếp theo là "Tiến vào dị thế" hiện ra.
Trong tiểu thuyết, lúc Ngô Túy Túy mới vừa vào dị thế thì phát hiện mình đang trong một đoàn người xếp hàng dài dằng dặc, từng người đều xanh xao vàng vọt gầy yếu như dân tị nạn.
Sau khi hỏi thăm qua, Ngô Túy Túy mới biết đây là đang cho thuê linh điền, chỉ cần trả đủ số thức ăn, đối phương sẽ giao linh điền cho người thuê sử dụng, cũng sẽ kèm thêm một hạt giống "Cự thực".
Dường như dị thế này đang trải qua quãng thời gian sau đại nạn, không có gì quý giá hơn thức ăn cả.
Ở nơi này không dùng tiền để trao đổi, thứ duy nhất mọi người tin tưởng chỉ có thức ăn.
Người ở dị thế còn phân cấp bậc cho lương thực.
Trồng trên ruộng đất không thể ăn trực tiếp mà cần phải chế biến mới ăn được là thức ăn tam cấp.
Ví dụ như khoai lang, khoai từ, rau củ các loại ở thế giới thực.
Thức ăn nhị cấp bao gồm khá nhiều loại, có thể trực tiếp hái ăn sống như trái cây hoặc các loại thịt gia cầm.
Thức ăn đỉnh cấp thì chế biến hoặc ăn trực tiếp, ăn dễ no bụng và cần phải ngon.
Cho thuê linh điền một quý* chỉ cần lượng thực phẩm tam cấp nặng bằng năm cục đá, nếu đo lường theo đơn vị hiện đại là khoảng mười cân**.
*Một quý là 3 tháng, **10 cân bên Trung bằng 5kg bên mình.
Như Ngô ca tầm 75kg bên Trung sẽ là tầm 150 cân.
Lần đầu tiên Ngô Túy Túy vào dị thế không có chuẩn bị, ngày thứ hai cô mua năm cân táo, thức ăn bậc trên quý gấp đôi bậc dưới, vậy nên chỉ cần năm cân là có thể thuê được một quý.
Ngô Túy nhìn táo 4.5 tệ/cân và khoai tây 8 hào/cân, quyết định mua khoai tây cho tiết kiệm.
Sau một vòng quanh chợ dọ giá, nhân tiện mua 20 tệ tiền khoai tây, giá khoai bây giờ là 8 hào, 20 tệ có thể mua 25 cân, dư sức thuê hai mảnh ruộng lận!
Các loại hạt giống bán cũng rất rẻ, một túi 200 hạt cải xanh chỉ có 2 tệ, 100 hạt giống cà chua bi em gái thích ăn cũng chỉ 4 tệ.
Ngô Túy lên mạng tìm một chút, những hạt giống này trên mạng bán rẻ hơn nhiều! Hơn nữa còn miễn phí ship cho đơn trên 8 tệ.
*1 tệ = 10 hào ~ 3.500 VND ; 1 hào = 10 xu ~ 350 VND
Ngô Túy dùng tiền trong ví mua vài thứ, còn lại 807 tệ, anh dùng số tiền lẻ mua một túi kẹo thỏ trắng.
Từ hôm qua tới nay anh chỉ uống một hộp sữa chua, trong bụng đã trống trơn, nhai một viên kẹo ngọt mới thấy tỉnh táo hơn chút.
Sau đó Ngô Túy tìm một ngõ cụt, cắn chảy máu đầu ngón tay rồi nhỏ vào vòng ngọc.
Không ngoài dự đoán, vòng ngọc lóe lên ánh sáng như bảo kiếm khai quang.
Anh thử cất đồ mua được vào trong vòng, trong đầu bỗng dưng cảm giác được mấy cái ô vuông.
Những ô vuông tự động sắp xếp lại đồ đạc bỏ vào, mỗi loại một ô, phía dưới còn có số lượng!
Cái này...!Rõ ràng chính là balo của game mà!
Sau khi kinh ngạc, Ngô Túy đếm cẩn thận, bên trong vòng ngọc có tất cả 18 ô vuông.
Trừ khoai tây, hạt cải xanh, hạt cà chua bi, kẹo thỏ chiếm 4 ô vuông, còn có một ô đen thui không lấy ra được, như thể lấp kín cả ô đó.
Ngô Túy thử ấn vào, lập tức dưới chân hụt xuống, trước mắt biến thành màu đen.
"Đằng sau đừng chen lấn! Hôm nay còn có ba mươi chỗ thôi, không tới lượt thì ngày mai lại tới xếp hàng!"
Cảnh tượng trước mắt Ngô Túy từ từ rõ ràng, ánh sáng xung quanh rất chói mắt, anh dùng một tay che bớt, một cái tay chống dậy đứng lên.
Bụi đất mịt mù, đất vừa cứng lại bạc màu, bốn phía đều đồng không mông quạnh nên không có chút bóng mát nào.
Ánh mặt trời chiếu thẳng xuống khiến người ta cảm thấy rất nhức mắt và khó chịu.
Ngô Túy cố gắng nheo mắt lại cho quen dần với ánh sáng ở đây.
Cùng lúc đó, anh nhận ra mình đang ở trong một hàng người, người đàn ông phía trước gầy như que củi, hai tay ôm chặt một túi vải, từng bước nhích về phía trước.
"Đi lên đi."
Phía sau có người vỗ vào Ngô Túy, anh tiến lên hai bước đứng sau người gầy còm kia, quay đầu nhìn người xếp hàng sau lưng mình.
Người này khoác một áo choàng bẩn thỉu rách rưới đầy miếng vá, sắc mặt nhợt nhạt, cả người dường như không có chút sức sống.
Ngô Túy thấy người này cũng ôm trong ngực một cái túi vải, miệng túi cột thật chặt, không thể nhìn được bên trong có cái gì.
"Nhắc lại lần nữa, Vạn Môn Sơn chúng ta chỉ cần lượng thức ăn tam cấp bằng năm viên đá này là có thể cho các ngươi thuê linh điền trong một mùa, hơn nữa còn cho một hạt giống cự thực!
Ở đây các ngươi chỉ cần trồng trọt thật tốt, mỗi quý nộp lên thức ăn cho mùa vụ tiếp theo, chúng ta sẽ bảo vệ ngươi an toàn!"
"Vị thứ hai mươi mốt thông qua! Linh điền phía đông số 32!"
Theo tiếng hô, một người khoác áo choàng đen nộp thức ăn lên rồi rời khỏi hàng người, hướng về phía núi.
"Còn hai mươi chín người nữa!"
Ngô Túy nghiêng đầu đếm thử, trước mặt còn tới ba mươi lăm người, sợ là hôm nay không tới phiên mình.
Lại một người nộp thức ăn lên, chỉ thấy người của Vạn Môn Sơn lấy năm viên đá bằng nhau đặt một bên cân sắt, sau đó đặt thức ăn của người kia lên bên còn lại, nhìn xem cán cân có thăng bằng hay không.
Lượng thức ăn người nọ nộp lên rõ ràng không đủ, bên cân nghiêng hẳn về phía đá xanh.
Người của Vạn Môn Sơn cũng không nói gì nhiều, cứ thế trả thức ăn lại cho đối phương rồi gọi người tiếp theo.
Xem ra vẫn còn có cơ hội.
Sau một lúc, danh sách còn lại hai mươi lăm chỗ, Ngô Túy thấy trước mặt còn có ba người liền thở phào nhẹ nhõm.
Đến lượt người đàn ông đứng trước Ngô Túy, Ngô Túy len lén rút ra một túi nilon, làm bộ như lấy khoai tây trong túi áo trong ra, cẩn thận bỏ vào túi.
"Ngươi không được." Người của Vạn Môn Sơn trả lại túi vải cho người như cây sào kia, "Người tiếp theo!"
"Vì sao lại không được!" Người kia tức giận, "Rõ ràng ta đã nộp đủ, tại sao không cho ta thuê linh điền!"
Một người vẫn đang cắm cúi ghi chép tiến lên, dốc ngược túi vải của ông ta, nhặt ra mấy hòn đá lẫn bên trong rồi vứt đi, cán cân lập tức nghiêng về phía năm viên đá.
Ngô Túy không khỏi sửng sốt nhìn họ, túi vải không phải trong suốt, sao hắn có thể nhìn ra đá lẫn bên trong?
"Lôi đi, người tiếp theo."
Người phụ trách vỗ tay một tiếng, đối phương còn muốn dây dưa đã bị hai tay sai của Vạn Môn Sơn thẳng tay nhấc lên ném qua một bên như vứt rác.
Ngô Túy nuốt nước bọt, yên lặng cầm túi khoai tây đặt lên bàn đá.
Anh không ước lượng được nên vẫn để khoai tây nặng hơn khiến bên đá xanh vổng hẳn lên cao.
Mấy người của Vạn Môn Sơn rõ ràng chưa thấy túi nilon trong suốt bao giờ, nhìn chằm chằm một lúc rồi nói thầm vào tai chấp sự điều gì đó.
Thấy người phụ trách đi tới, Ngô Túy đứng thẳng người, mặt hơi mỉm cười.
"Đây là cái gì?" Đối phương lấy ra một củ khoai tây hỏi Ngô Túy, cùng lúc đó cán cũng trở nên cân bằng.
"Cái này...!Là khoai tây?" Anh hơi ngạc nhiên nhìn lại, người này không chỉ có nhãn lực lợi hại, phán đoán cũng rất chính xác, sao lại không nhận ra đây là khoai tây?
"Là ngươi trồng ra? Ăn như thế nào?" Người phụ trách nhìn Ngô Túy với ánh mắt tìm tòi.
Ngô Túy nhìn xung quanh, nhận ra mình đúng là rất khác với những người kia.
Thay vì gầy nhom phờ phạc giống họ, mình lại cường tráng hơn rất nhiều.
Hơn nữa căn cứ một ít thông tin trong tiểu thuyết cùng phản ứng của đối phương, Ngô Túy đột nhiên hiểu ra rằng cây trồng ở thế giới này không giống trong thực tế!
"Ăn như thế nào?" Người phụ trách thấy Ngô Túy thất thần liền nhíu mày cao giọng hỏi lại lần nữa.
Khoai tây ăn như thế nào? Người Hoa ít nhất có mấy chục cách trả lời! Nhưng hiện tại Ngô Túy chỉ có thể nói cách đơn giản nhất.
"Rửa sạch sẽ, luộc lên." Ngô Túy đẩy khoai tây lại cho hắn, "Không tin ngươi có thể thử một chút."
Rõ ràng Vạn Môn Sơn đều là nhân tài, người phụ trách vừa ra lệnh đã có người lấy gỗ củi, đánh lửa, xếp đá dựng bếp, có người bưng đến một cái nồi sắt lớn, nhanh chóng đun nước lên.
Cái nồi lớn như vậy chỉ để luộc một củ khoai tây, Ngô Túy không khỏi cảm thấy lãng phí.
Chờ đến khi nước sôi, Ngô Túy thả khoai tây đã rửa sạch vào nồi.
Nấu tầm hai mươi phút, anh liền vớt ra, nhanh chóng bẻ ra, đưa cho người phụ trách nửa củ khoai nóng hôi hổi.
Ngô Túy vốn đã đói đến bụng sắp réo lên, lúc này càng không hề ngại đang ở chốn đông người, ba miếng đã ăn hết nửa củ khoai tây.
Người phụ trách thấy anh ăn xong không bị trúng độc, bán tín bán nghi cấu một miếng nhỏ bỏ vào trong miệng.
Lượng tinh bột của khoai tây rất nhiều, sau khi luộc trở nên vừa mềm vừa thơm, hắn nếm thật lâu mới nuốt miếng khoai kia xuống.
"Không có vấn đề." Người phụ trách đưa lại phần khoai lại cho Ngô Túy, sắc mặt dịu đi rất nhiều, "Mùi vị cũng không tệ."
"Cho ngươi đó." Ngô Túy không cầm lấy, từ trước giờ anh cũng chưa thấy ai có thể ăn khoai tây luộc ngon như vậy.
Đối phương không nhiều lời, cẩn thận chia nửa củ khoai ra làm mấy miếng nhỏ, sau đó gọi những người của Vạn Môn Sơn chung quanh tới, chia cho mỗi người một miếng.
"Cảm ơn Lâm chấp sự." Chỉ một miếng khoai tây nhỏ, mấy người ăn vào mặt đầy thỏa mãn.
"Không cần cám ơn ta, là tiểu huynh đệ đây cho." Lâm chấp sự cười với Ngô Túy một tiếng, thái độ rõ ràng tốt hơn nhiều, "Ngươi tên là gì? Ta dẫn ngươi đi xem linh điền."
———————–
Mòi: *edit truyện tổng tài với niềm tin từ trên xuống dưới đều xài tiền chẹo tiền tỉ.
Ngô ca: *đi chợ tính từng xu từng hào.
Tô: Mòi không biết (lười) tính cho anh Ngô nên @tag Tô:))).