Editor: Mòi
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Ngô Túy ngồi ở ghế sau, ôm hộp cơm dựa vào kính xe, cố gắng hết sức cách xa Mục Thượng Hành.
Sau khi được tài xế giải cứu từ ghế lái thành công, anh im lặng ngoan ngoãn ra ghế sau ngồi.
Ai mà ngờ được cái xe mấy triệu không chỉ vừa đắt mà còn rườm rà như vậy, không chỉ có đấm bóp lại còn biết sưởi ấm.
Dòng xe chạy không ngừng bên ngoài, Ngô Túy vẫn luôn len lén theo dõi thao tác của tài xế.
Mặc dù anh không còn mặt mũi nào đối diện với hai người họ nhưng mà học trộm vẫn được.
"Dừng xe lại." Sau mấy phút yên lặng, Mục Thượng Hành cuối cùng đã lên tiếng, tài xế lái chậm lại, dừng xe ở ven đường.
Ngô Túy nhìn chung quanh một vòng, rõ ràng còn chưa tới công ty, Mục Thượng Hành hờ hững nhìn thẳng phía trước, anh cảm thấy hiểu được ý hắn rồi.
"Tôi xuống trước." Ngô Túy thời khắc không quên ôm theo hộp cơm, khi mở cửa xe đã thấy cách đó không xa có ngân hàng, nghĩ tiện thể đem đổi chi phiếu Nghiêm Nghiên cho ra tiền mặt.
Anh hiểu rõ lý do Mục Thượng Hành không muốn để anh tới công ty, dù sao hắn cũng có người trong lòng, hơn nữa hiện tại thanh danh của anh cũng không tốt lắm.
Chỉnh trang quần áo một chút, Ngô Túy bước vào ngân hàng một lần nữa, bấy giờ cầm trong tay ba trăm tờ hồng mới cứng, việc đầu tiên anh làm là tới tiệm bán hạt giống.
Tất nhiên đây không phải là lội nước làm từ thiện*.
(*块钱的生意: phi vụ 6 tệ – Vụ 6 tệ ăn lẩu cay này từng rần rần một thời bên trung.
Bắt nguồn từ stt của một cô A "Thằng chó, bà mày bay từ Thanh Đảo tới Tứ Xuyên gặp mày, mày mời bà ăn một bữa lẩu 6 tệ mà chén bà tận 13 lần! Yêu đương qua mạng là đồ đbrr!"
Về sau bị bóc mẽ ra đây là chiêu trò pr của một hãng bcs có loại 1 hộp 13 vị, và nick cô A cũng là đàn ông thì phải =)) Nhưng khi nhắc về phi vụ lẩu cay 6 tệ là để chỉ kiểu kinh doanh cắt cổ/bất chính bỏ vốn ít nhưng thu lại nhiều =)) Hoặc là để chỉ trò pr bẩn của các doanh nghiệp.
Tui thấy cái này nó tương tự cái joke từ thiện mùa lũ đang trend bên mình phết í nên thay dô luôn =)))
Ngô Túy chọn một loại hạt giống cà chua New Zhongshu No.3, một túi 2 tệ có 500 hạt.
Vốn dĩ cà chua hái xuống là ăn được ngay, coi như là thức ăn nhị cấp rồi.
Anh mua một lần 100 túi hạt cà chua cùng lắm là hết 200 tệ, sau đó mua thêm hạt dưa leo, một túi cũng 2 tệ nhưng bên trong chỉ có 60 hạt.
Ngô Túy suy đi tính lại, cảm thấy ăn rau hoài cũng không ổn nhưng trồng lúa gạo các thứ thì quá lằng nhằng.
"Lấy thêm 100 túi bí đỏ hồ lô đi." Ngô Túy chỉ vào loại túi có 20 hạt, cũng đồng giá 2 tệ, tổng 300 túi là 600 tệ.
"Đại ca, có cần mua thuốc trừ sâu phân bón không?" Chủ tiệm niềm nở chào hàng, "Nếu cậu cần chỗ chúng tôi cũng có, mua luôn đi cho tiện."
"Để lần sau tính." Ngô Túy móc ra sáu tờ 100 tệ, may mà linh điền kia không cần thuốc trừ sâu gì đó, bằng không lại phải tốn thêm một khoản.
"Tặng cậu mấy túi hạt dâu tây bốn mùa, lần sau ghé lại tôi giảm giá cho nhé." Chủ tiệm thu tiền, bỏ hạt giống tặng kèm vào túi nilon.
Ngô Túy xách theo hạt giống vào siêu thị một chuyến để mua sữa bò, vì không rảnh tay nên chỉ mua hai thùng, hạn sử dụng của sữa tầm một tháng, anh định chờ Lâm Phong uống hết rồi mới mua thêm.
Sau khi tìm một nơi vắng vẻ, Ngô Túy bỏ tất cả đồ vào vòng ngọc, lúc này anh mới nhận ra mỗi ô có hạn chế số lượng, nhiều nhất là 99, vừa vặn dư ra mỗi thứ một túi.
Đồ dùng hàng ngày mua hôm qua hết sáu ô, hạt giống bảy ô, sữa bò một ô, còn trống hai ô.
Theo nguyên tắc không lãng phí không gian, Ngô Túy lại vào siêu thị, đúng lúc gặp một hàng người dài.
Trong hàng đều là ông bà cao tuổi, anh nhìn những người từ hàng đầu rời đi, ai cũng vui vẻ ôm hai vỉ trứng gà.
Chắc chắn là trứng gà giảm giá.
Ngô Túy xếp hàng ở phía sau, anh cao kều trong đội ngũ các cụ, tiện thể ngó xem còn lại bao nhiêu trứng gà.
"Trứng gà một cân 3 tệ 9, mua cả vỉ càng rẻ hơn! Một vỉ 30 trứng 14 tệ, mỗi người được mua hai vỉ!"
Trứng gà giảm giá vẫn luôn là thứ các bà thích nhất, Ngô Túy bị mấy cụ sau lưng trước mặt chen lấn, phải xếp hàng cả nửa tiếng mới đến lượt mình.
Ôm thêm hai vỉ trứng cùng mấy chậu thau nhựa, lúc tính tiền xong, Ngô Túy vô tình nhận ra áo Mục Thượng Hành cho anh mượn bị nhăn mất rồi, ống quần phía sau không biết cũng dính bẩn từ lúc nào.
Chà kỹ tí là được nhỉ?
Sau khi cất trứng gà và chậu thau, Ngô Túy chọt vào cái ô màu đen, chỉ chớp mắt cảnh tượng đã thay đổi, sau khi đứng vững lại, anh thấy trước mặt là giường nhỏ xập xệ cùng khoai tây và kẹo thỏ trắng trên giường.
Ánh nắng bên ngoài lọt vào rất chói, Ngô Túy hít sâu một hơi, sau khi mở cửa phòng và nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, anh không khỏi cau mày.
Đứa nhóc gầy như que củi không biết đem tấm ván với ổ chăn dời đến trước cửa phòng lúc nào, hiện đang nằm co ro cực kỳ giống chó con đợi chủ.
"Lâm Phong." Ngô Túy ngồi xuống, chỉ vừa đưa tay ra nhưng đứa nhỏ đã lật đật chui khỏi chăn, luống cuống vừa lùi vừa lấy hai tay ôm đầu, cả người run bần bật.
"Đừng ăn ta đừng ăn ta...!Ta có thể làm việc, ta không đòi hỏi gì..."
"Lâm Phong?" Anh sửng sốt chốc lát, lập tức hiểu ra chuyện gì, đây cũng là ảnh hưởng còn lại sau khi bị bán cho người ta làm thức ăn.
"Lâm Phong, là anh đây." Ngô Túy cẩn thận đến gần, nhìn cậu nhóc dần dần tỉnh táo lại mới lấy ra một viên kẹo thỏ giơ trước mắt Lâm Phong.
"Là anh Ngô Túy nè, em còn nhớ không?"
Ánh mắt Lâm Phong rõ ràng bình tĩnh hơn rất nhiều, lập tức trợn tròn nhìn về phía Ngô Túy.
"Ca ca?" Cậu dè dặt gọi thử một tiếng.
"Hầy..." Ngô Túy lại gần, lột vỏ kẹo ra, nhét kẹo vào miệng Lâm Phong như cũ.
"Ca ca!" Lâm Phong đột nhiên nhào lên ôm lấy anh, giọng hơi nghẹn ngào, "Em còn tưởng là đang nằm mơ."
Tình huống bất ngờ khiến Ngô Túy không biết phải làm sao, chỉ có thể như cha già an ủi, nhẹ nhàng vỗ vỗ cái lưng gầy nhom.
Rau cải trong linh điền xanh mướt tươi tốt, có vẻ đã thu hoạch được rồi.
Cà chua bi hình như sinh trưởng lâu hơn, dù cành lá sum suê nhưng vẫn chưa thấy hoa đâu.
"Ca ca, em đi đổ bô giúp anh."
Lâm Phong ngẩng đầu lên khỏi ngực Ngô Túy, nhất định muốn vào phòng ngủ tìm bô gì đó.
Sau phút giây khiếp sợ ngắn ngủi, anh liền kéo Lâm Phong lại, "Từ từ!"
Lâm Phong không hiểu gì chỉ có thể nhút nhát nhìn lại, hơi lo lắng sợ mình nói sai chuyện gì.
"Đi đun nước nóng trước đã." Ngô Túy cúi đầu, thấy đầu tóc rối bù của Lâm Phong, chợt nhớ ra còn chưa mua quần áo cho đứa nhóc này.
Ở đây quả thật thiếu rất nhiều thứ, balo có giới hạn, chỉ có thể mang từng ít một tới.
Anh xắn ống quần lên, bắt đầu vào linh điền nhổ rau cải.
Sau khi Lâm Phong đun một nồi nước, lại đun thêm nữa.
Tranh thủ lúc nước chưa sôi, cậu đi theo Ngô Túy thu hoạch rau, không dám ngơi tay dù chỉ một dây.
Một trăm hạt giống thu hoạch được bảy tám chục cân, rau tươi không để được lâu, nhổ ra một ngày là héo mất.
Ngô Túy lau mồ hôi trên trán, kéo Lâm Phong ra khỏi linh điền, tìm một chỗ đất trống rồi lấy ra một thau nhựa lớn, hòa nước vừa đủ ấm mới bảo Lâm Phong cởi khố đi vào.
Lâm Phong hơi sợ hãi nhưng vẫn nghe lời, sau khi bước vào chậu cả người đều run rẩy.
Ngô Túy lấy ra khăn, xà bông, dầu gội các thứ.
Trước tiên nhúng khăn vào nước, chà đi một lớp đất bẩn trên người cậu.
"Ngồi xuống." Anh tự thấy tính sai vì quên mua thêm cái bông tắm, đất dính cáu bẩn trên người Lâm Phong không thể chà sạch ngay được.
Vậy nên bắt đầu lại bằng việc gội đầu, làm ướt tóc rồi xoa dầu gội lên, xoa một lúc lâu vẫn là bẩn đến không lên bọt nổi.
Dùng nước xả qua một lần nữa, Ngô Túy không tin lại không có bọt, rốt cuộc lần này đã có tí bọt xà bông nổi lên.
Tóc của Lâm Phong phải dùng nửa chai dầu gội mới tạm coi là ổn, lúc này mới phát hiện hóa ra tóc của cậu dài ngang vai.
Ngô Túy đổ thêm nước nóng, để Lâm Phong tự chà người, còn anh tìm được vại nấu khoai tây hôm qua, khui một thùng sữa bò, đổ vào vại hai bịch sữa, đun nhỏ lửa.
Từ phòng bếp đi ra, Ngô Túy thấy Lâm Phong vừa chà mình vừa yên lặng chảy nước mắt.
"Dầu gội vào mắt sao?" Anh cúi đầu nhìn, Lâm Phong mặt đầy khổ sở hít mũi một cái.
Ngô Túy lấy gáo nước giúp cậu rửa xà bông ở mắt, tiện thể xối bọt trên người trôi đi, cục xà bông lúc này đều đã bẩn, nước trong chậu càng không dám nhìn thẳng.
"Thực ra nước nóng hơn nữa là được rồi." Lâm Phong líu ríu trong miệng, "Nước sôi trôi rớt tóc sạch máu..."
Bàn tay Ngô Túy đang chà lưng cậu dừng một chút, không nhịn được phải tét một cái lên mông cậu nhóc, "Anh đếch có nấu mày!"
"Vậy tại sao phải rửa em..." Đôi mắt Lâm Phong ngập nước trực trào, tủi thân thì thầm.
"Tắm đó! Là đi tắm có hiểu không?" Anh không thể làm gì ngoài giải thích, "Tắm xong sẽ không ngứa, đi theo anh phải sạch sẽ, không sạch sẽ rất dễ bị bệnh, hiểu chưa?"
Lâm Phong vẫn không hiểu gì nhưng ít ra cũng biết đây không phải là muốn ăn thịt cậu.
Ngô Túy đổi một chậu nước khác, nhân tiện vào bếp đập hai quả trứng gà vào sữa bò đã sôi, kỳ cọ Lâm Phong thêm một lần rồi dùng khăn lông khô bọc cậu lại, nhét vào trong ổ chăn.
Làm xong hết những chuyện này, anh rót sữa bò trứng vào trong chén, bưng ra cho Lâm Phong.
Cậu nhìn sữa bò nóng hổi còn bốc hơi trước mắt, ngửi được mùi thơm nhưng rụt rè không dám uống, vẫn nhìn chờ ý Ngô Túy.
"Uống thử đi." Ngô Túy khuyến khích, "Ăn nhiều một chút mới khỏe được, có thể trị hết bệnh của em đó."
"Ca ca cũng uống đi." Lâm Phong bưng chén đưa lại cho Ngô Túy, dè dặt nuốt nước miếng.
"Trong kia vẫn còn mà." Ngô Túy lo cậu chưa uống sữa bò bao giờ sẽ bị đau bụng nên hòa thêm chút nước vào, vốn là hai phần sữa giờ thành 3 phần.
Thấy Lâm Phong cuối cùng đã uống miếng đầu tiên, Ngô Túy thở phào nhẹ nhõm, đứa nhỏ này nhút nhát quá mức, cũng rất nhạy cảm, anh cũng không hy vọng mình nuôi ra một đứa trẻ luôn sợ trước lo sau, nhát như thỏ đế.
Ít nhất cũng phải được một nửa khí độ phóng khoáng của mình chứ?
Chén đã thấy đáy, Lâm Phong liếm một chút trứng gà còn dính trong chén, ngay cả một lớp váng sữa cũng không bỏ qua, Ngô Túy thấy vậy dở khóc dở cười.
"Em nhớ chỗ ở của Lâm chấp sự đi hướng nào không?" Anh xoa đầu Lâm Phong, cảm thấy tóc vẫn còn ẩm.
Lâm Phong do dự nhìn Ngô Túy, không gật đầu cũng không lắc đầu.
"Không phải là trả em về, anh muốn tìm Lâm chấp sự bàn chút chuyện, em dẫn anh đi tìm người ta, có được hay không?" Ngô Túy nhìn ra tâm tư Lâm Phong, bình tĩnh giải thích.
"Là chuyện về vàng sao?" Lâm Phong nhìn đống cải xanh thu hoạch ở linh điền, "Em biết nói chuyện làm ăn ra sao, để em đi nói với chấp sự giúp anh được không?"
"Nhóc con mi còn thật thông minh." Ngô Túy kinh ngạc nhìn Lâm Phong, xem ra đứa nhỏ này vẫn nhanh nhạy hơn anh nghĩ.
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Phong (đau khổ chà tay, âm thầm rơi lệ): Nhất định ca ca phải hạ thủ với đứa nhỏ đáng thương này sao?.