Vừa tới Nhà, cậu dùng hai tay đẩy mạnh chiếc cửa khiến nó đập vào tường và kêu cái ''rầm''.
- ''Xin chào cả nhà, Vũ Mặc đã về rồi đây!!'' Cái miệng nhỏ nhỏ của cậu hô thật lớn, mắt đã tít lại vì cười.
Căn nhà im phăng phắc khiến cậu có chút hoang mang, bình thường cậu hô chào một tiếng thì ít nhất cũng sẽ có một người đáp lại, hôm nay lại im lặng đến lạ. Bác quản gia cũng chẳng thấy đâu.
- ''Không ấy mình đi lộn nhà??''
- ''Khụ... Khụ, cậu không có đi lộn nhà đâu, hôm nay nhà có chút khách lạ nên mọi người hơi bận chút.'' Lâm quản gia đi tới cầm cặp cho cậu rồi nói, sắc mặt ông không tốt lắm, cậu đoán vị khách này hẳn là rất khó chiều đi?
- ''Khách? Ai vậy?'' Tính tò mò nổi dậy, cậu hỏi ngay khi ông dứt câu. Quản gia không đáp mà liếc mắt vào phía trong.
Một cô gái khoảng 25 tuổi đang ngồi trên sofa nhâm nhi li trà với vẻ mặt khó coi, lông mày nhíu chặt lại.
- ''Lâm quản gia!! Đổi li trà khác, tôi muốn uống loại giống với anh Phong hay uống!!'' Cô ta đặt mạnh li trà xuống bàn rồi hét lên.
Nghe vậy cậu thật là chẳng thấy vui. Gì mà ''Anh Phong'', gì mà ''trà hay uống''. Nghe là biết chẳng tốt đẹp gì rồi, lại còn hét vào mặt Lâm quản gia như thế này. Không biết thần thánh phương nào mà gan lại không nhỏ như thế, thật làm cậu muốn chỉnh đốn cô ta.
- ''Xin lỗi biểu tiểu thư, trà mà cậu chủ dùng không phải cô nói là được, cậu chủ cho phép tôi mới dám đem ra cho cô.'' Lâm quản gia cúi một góc 45 độ rồi nói.
- ''Cái gì hả!?'' Cô ta tức giận đập vào chiếc bàn tỏ ra không vui. Cậu đi lại không khách khí mà ngồi xuống đối diện Cô ta, miệng cười nhìn bác quản gia.
- ''Bác Lâm, cho con một tách trà đi ạ.'' Lâm quản gia gật đầu rồi rời đi.
Cậu ngồi trên chiếc sofa rồi vắt chéo chân bấm điện thoại, Không quan tâm tới cô ta đang lườm rồi soi mói cậu. Cười khinh một tiếng cô ta vênh mặt rồi hỏi:
- ''Mày là ai thế hả? Sao dám bước chân vào nhà anh Phong, có tin tao mách anh ấy đuổi cổ mày ra không? Mày có biết chiếc sofa mà mày đang ngồi đắt cỡ nào không hả?'' Cô ta nói một tràng dài rồi dừng lại chờ cậu đáp nhưng cậu một chút cũng không để ý khiến cô ta bực tức.
Cùng lúc đó quản gia cũng Mang li trà lên cho cậu.
- ''Trà của cậu.'' Cậu mỉm cười cảm ơn rồi cầm lấy nhâm nhi chút một, chậm rãi hỏi lại cô ta.
- ''Cô tên gì? Là cái gì của Quân Thiên Phong? Là ai trong cái nhà này mà to tiếng lớn miệng đến vậy?''
Cô ta không đáp vội mà bật cười đầy tự tin cùng chế diễu câu hỏi của cậu. Đang định mở miệng thì Lâm quản gia vội lên tiếng giải thích.
- ''Cậu Mặc, đừng hiểu lầm. Cô ấy chỉ là em họ xa của cậu chủ thôi, thường xuyên tới đây tìm cậu chủ nhưng mỗi lần tới cậu chủ đều vắng nhà, tôi có đuổi cô ấy đi nhưng cô ấy căn bản không thèm đi, hết cách tôi đành mặc kệ.''
Cậu "ồ" một tiếng rồi cất ánh mắt của mình vào, hoá ra cũng không có gì đặc biệt, chỉ là một vị khách không mời và có phần tự nhận thôi.
Nghe Lâm quản gia nói vậy cô ta như tức điên, nghiến răng ken két tỏ ra khó chịu cùng cực. Lâm quản gia đây là đang bêu xấu cho cô ta sao, đường đường cũng là một tiểu thư mà một quản gia nhỏ bé lại dám sỉ nhục cô ta như vậy.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!