“Tôi thật sự không khóc, ngài Shibasaki, ngài hiểu lầm rồi.” Khúc Úc Sơn nhấn mạnh.
Tất nhiên, hắn sẽ không giải thích đôi mắt đỏ hoe này là do hành động ngu ngốc của hắn. Chuyện này bị Thôi Nịnh cả Sở Lâm nhìn thấy thôi đã đủ xấu hổ rồi.
Shibasaki là một người đàn ông Nhật Bản điển hình, vẫn rất cổ hủ và truyền thống. Gã mặc kimono quanh năm, vì sạch sẽ nên gã còn thích đeo găng tay trắng tinh, kết hợp vẻ mặt nghiêm túc không cười, thoạt nhìn trông gã không giống một thương nhân mà giống một ông trùm xã hội đen hơn.
Dĩ nhiên, phong cách làm việc của gã cũng giống thế.
Trong tiểu thuyết, do ghen tuông và lên cơn điên nên Khúc Úc Sơn đã tặng cho Shibasaki một đấm, lúc đó Shibasaki không đánh trả luôn, mà chỉ tống Khúc Úc Sơn vào đồn cảnh sát. Sau đó trong đồn cảnh sát, gã đã dùng thanh kiếm Katana[1] của mình mà hung hăng bón hành sml cho Khúc Úc Sơn.
Khúc Úc Sơn bị ăn một cục tức to bự chảng mà chẳng thể trả thù được, thế nên sau khi về nước hắn càng tỏ thái độ tệ hơn với Thôi Nịnh, có điều đó đều là chuyện về sau.
Còn tại thời điểm này.
Shibasaki nghe được lời giải thích của Khúc Úc Sơn thì nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ hoe của hắn, một lát sau gã mới thu tay cầm khăn giấy lại, sau đó nói một câu tiếng Nhật với trợ lý ở phía sau.
Khúc Úc Sơn đương nhiên không hiểu được tiếng Nhật, nên quay đầu nhìn phiên dịch viên của mình.
“Ngài Shibasaki nói là có thể dùng bữa sáng rồi ạ.” Phiên dịch viên nói.
Bữa ăn này diễn ra rất yên tĩnh, Khúc Úc Sơn biết chuyện làm ăn lần này chắc chắn toang, cộng thêm với việc đối phương là tình địch trên danh nghĩa và về sau còn tự tay đánh mình, vì thế nên hắn không muốn nói chuyện nhiều với Shibasaki và chỉ muốn kết thúc đoạn cốt truyện này nhanh thật nhanh mà thôi.
Bữa sáng là ẩm thực Nhật Bản, hắn xúc một thìa cơm bên trái ăn với một miếng cá bên phải, cố gắng ăn thật nhanh.
Đang ăn, Shibasaki vẻ mặt không đổi ngước lên nhìn, bởi ăn cơm nên Khúc Úc Sơn đã tháo khẩu trang ra, gã nhìn chăm chú vào đôi môi không ngừng mấp máy của Khúc Úc Sơn.
Bỗng, gã thấy Khúc Úc Sơn ngừng ăn.
Khúc Úc Sơn cảm giác được điện thoại của mình đang rung trong túi, hắn lấy điện thoại ra kiểm tra, đồng thời cầm tách cafe trên bàn lên.
Là tin nhắn từ Chu Vọng Trác.
Chu Vọng Trác không gửi tin nhắn văn bản, mà là gửi ảnh tới.
Sóng điện thoại không tốt nên hình ảnh mãi mới load xong. Khúc Úc Sơn vốn đang vừa thờ ơ uống cafe vừa nhìn điện thoại, đợi đến khi hắn nhìn thấy hình ảnh load xong hiện ra hình bản đồ sân bay nội địa, bàn tay đương cầm cafe của hắn tức thì run lên một phát.
Cafe trong cốc nghiêng đi, đổ hơn nửa xuống người ở Khúc Úc Sơn, nửa còn lại thì đổ xuống di động, mu bàn tay hắn cũng bị nhỏ vào vài giọt.
Khúc Úc Sơn bất ngờ bị nóng nên thả ra tay khiến điện thoại rơi xuống đất, phát ra cái “cộp” một tiếng.
Sở Lâm bên cạnh chú ý tới, vội vàng rút khăn giấy ra lau cafe cho Khúc Úc Sơn.
“Di động! Sở Lâm, lấy di động lên đã!” Khúc Úc Sơn phải cẩn thận xem lại xem không biết có phải hắn mắt toét mà nhìn nhầm chữ Pháp thành chữ Trung rồi không.
Sở Lâm lập tức cúi người nhặt điện thoại lên cho Khúc Úc Sơn, may là điện thoại không bị vỡ, chỉ là bị dính chút cafe trên màn hình. Sở Lâm cầm khăn giấy lau di động, trong lúc Sở Lâm lau di động thì Khúc Úc Sơn tiện tay với lấy mấy tờ giấy tự lau cho mình.
Còn may là quần áo mùa đông dày nên không bị bỏng vào người.
“Lau xong chưa?” Tất cả lực chú ý Khúc Úc Sơn đều đổ dồn vào điện thoại, còn sự chú ý của Shibasaki – người đã chứng kiến tất thảy những chuyện này, đều đổ dồn vào người Khúc Úc Sơn.
Cụ thể, phải là một mảnh ướt át trên áo Khúc Úc Sơn.
Hôm nay Khúc Úc Sơn mặc quần áo sáng màu, cafe bị đổ lên đó đã để lại một màu trông cực kỳ ngứa mắt. Gã nghĩ Khúc Úc Sơn chắc hẳn sẽ sớm xử lý nó, nhưng không, đầu óc đối phương dường như lại không hề đặt trên quần áo, mà chỉ quan tâm đến điện thoại di động của mình.
Sở Lâm lau điện thoại xong thì đưa lại cho Khúc Úc Sơn. Khúc Úc Sơn bấm vào ảnh xem lại lần nữa, thậm chí còn phóng to ảnh lên và nghiên cứu kỹ lưỡng.
“Ngài, Khúc.”
Khi giọng tiếng Trung lai lái của Shibasaki vang lên, Khúc Úc Sơn lập tức cắt ngang: “Chờ chút đã, đừng nói chuyện.”
Shibasaki cau mày, thậm chí gã còn đặt đũa xuống rồi gắt gao nhìn chằm chằm vào vết bẩn trên ngực Khúc Úc Sơn.
Thật là bẩn.
Cái thứ bẩn thỉu này.
Khúc Úc Sơn không biết Shibasaki – một kẻ cuồng sạch sẽ đã bị vết cafe trên áo mình ép cho sắp phát điên. Hắn chỉ chú tâm nghiên cứu tất cả các góc của bức ảnh này và chắc chắn rằng đây là bản đồ sân bay nội địa thật.
Chu Vọng Trác đột nhiên gửi cho hắn bức ảnh này, là anh đã về nước trước thời hạn rồi sao?
Khúc Úc Sơn nghĩ vậy bèn không khỏi cong khóe môi, hắn gửi tin nhắn cho Chu Vọng Trác.
“Anh Vọng Trác, anh về nước rồi hở?”
Phía đối diện, Shibasaki thấy Khúc Úc Sơn hiện tại đã bẩn đến thế rồi mà vẫn còn cười được, chân mày gã lại càng nhíu chặt hơn, môi mím lại gần thành một đường thẳng. Trợ lý phía sau cảm nhận được áp suất thấp của Shibasaki, lại ngó Khúc Úc Sơn hãy đang bận trả lời tin nhắn, chỉ có thể áp lực rất lớn mà lên tiếng.
“Ngài Khúc, ngài có thể thay quần áo khác trước được không ạ?”
Phiên dịch viên của Khúc Úc Sơn lập tức phiên dịch.
Khúc Úc Sơn ngước mắt lên nhìn trợ lý, rồi lại nhìn Shibasaki đang trong trạng thái cực kỳ nhẫn nại bên kia, cuối cùng tầm mắt cũng chuyển xuống ngực mình.
Bệnh sạch sẽ của tên quỷ cuồng sạch này đã nghiêm trọng đến trình độ này rồi hả? Trên người người khác dính xíu cafe thôi cũng đã không chịu được?
Ánh mắt Khúc Úc Sơn lóe lên, lúc ngẩng đầu, trên mặt hắn đã treo lên nụ cười xã giao cực kỳ chuyên nghiệp, hắn vừa lịch sự vừa xa cách nói, “Cảm ơn đã quan tâm, nhưng không sao đâu, cafe không làm tôi bị bỏng.” Hắn nói với Shibasaki, “Ngài Shibasaki, ngài không cần phải để ý đến tôi đâu, ngài cứ ăn tiếp đi.”
Lồng ngực Shibasaki nhấp nhô ngày càng mạnh, gã ngả người ra ghế, đương định lên tiếng thì lại bị động tác kế tiếp của Khúc Úc Sơn kích thích khiến con ngươi co rút.
Gã nhìn thấy Khúc Úc Sơn xoa ngón tay lên vết cafe trên ngực hắn, sau khi xoa xong thì lại xoa ngón tay lên khăn trải bàn, xoa hẳn mấy phát liền. Không chỉ có thế, gã còn thấy Khúc Úc Sơn đưa tay về phía mình.
“Ngài Shibasaki, ngài ăn tiếp đi.” Khúc Úc Sơn với lấy đũa cho Shibasaki.
Hàng rào phòng ngự của Shibasaki cuối cùng cũng sụp đổ, gã lập tức bật dậy khỏi chỗ ngồi. Gã nghiêm mặt lại, không thèm liếc Khúc Úc Sơn thêm phát nào nữa, quay người đi thẳng.
Trợ lý phía sau vội vàng xin lỗi Khúc Úc Sơn, sau đó nhanh chân đuổi theo ông chủ của mình.
Sở Lâm nhìn bóng lưng đang xa dần của Shibasaki, lại nhìn Khúc Úc Sơn đang lấy khăn giấy lau tay, có phần khó hiểu hỏi, “Ông chủ, sao anh lại phải cố ý chọc giận ngài Shibasaki vậy ạ?”
“Thay trời hành đạo.” Khúc Úc Sơn mặt đầy chính nghĩa đáp.
Trong tiểu thuyết, tất nhiên Khúc Úc Sơn chẳng phải là con người, thế nhưng Shibasaki cũng đếch phải hạng tốt lành gì cho cam. Rõ ràng đã biết mối quan hệ thân mật của Khúc Úc Sơn và Thôi Nịnh, nhưng lại vẫn hướng Khúc Úc Sơn tỏ ý muốn húp Thôi Nịnh.
Chính xác mà nói thì hai thằng cha này, một thằng là 100% độ cặn bã, còn thằng kia cũng sát nút, 70 – 80% độ cặn bã.
Hôm nay, thằng cha 100% độ cặn bã là hắn sẽ thay trời hành đạo, trừng phạt cái thằng cha 70 – 80% độ cặn bã kia.
Shibasaki đi rồi, Khúc Úc Sơn cũng không cần phải ép mình ăn bữa sáng kiểu Nhật không hợp khẩu vị nữa. Hắn đứng dậy về phòng, chờ tin nhắn hồi đáp của Chu Vọng Trác.
Sau khi Chu Vọng Trác gửi bức ảnh kia xong thì lặn mất hút khiến Khúc Úc Sơn ngứa ngáy hết cả người, hắn muốn gọi điện thoại cho Chu Vọng Trác để hỏi cho ra lẽ.
Sau khi trở về phòng khách sạn thay quần áo, Chu Vọng Trác vẫn chưa trả lời lại, Khúc Úc Sơn không nhịn được bèn gọi điện WeChat, nhưng WeChat cũng không có ai trả lời, vì vậy lại chuyển sang gọi qua số điện thoại.
Điện thoại báo thuê bao.
Khúc Úc Sơn trợn mắt nhìn đăm đăm vào màn hình di động, Chu Vọng Trác này là đang làm cái vẹo gì thế?
Loại cảm giác này giống y hệt như có người nói: “Mình nói cho cậu biết một bí mật nè.” Sau rồi mất hút, dở dở ương ương khiến người ta tức muốn chết.
Vì bức ảnh bản đồ nội địa kia mà Khúc Úc Sơn đã nhìn chằm chằm vào điện thoại di động gần như là cả ngày, cứ năm phút lại mở WeChat để xem Chu Vọng Trác đã trả lời lại hay chưa.
Khúc Úc Sơn và Thôi Nịnh ở trong một phòng Tổng thống đôi, trong phòng đôi này có hai phòng đơn. Lần này tới Nhật Bản, Thôi Nịnh cũng mang theo đề thi tới, này là do Khúc Úc Sơn yêu cầu.
Bình thường khi cậu làm đề, chỉ cần Khúc Úc Sơn có ở đó thì hắn sẽ chạy tới và theo dõi sát sao cậu làm đề. Song hôm nay, mặc dù Khúc Úc Sơn vẫn cứ ngồi im trong phòng khách, nhưng sự chú ý của hắn lại chẳng hề đặt lên người cậu, cho dù chỉ một giây.
Khúc Úc Sơn vẫn luôn dán mắt vào điện thoại di động, như thể đang chờ tin tức từ ai đó.
Hắn đang chờ ai?
———
Mãi cho đến ngày hôm sau, Chu Vọng Trác cũng vẫn không trả lời. Khúc Úc Sơn thậm chí còn hỏi mấy người bạn chung của hai người, nhưng mấy bạn bè đó cũng không biết Chu Vọng Trác đã về nước hay chưa, Khúc Úc Sơn không thể làm gì khác hơn là phải từ bỏ và dồn hết tâm trí vào tình tiết cốt truyện sắp diễn ra ——
Suối nước nóng play.
Tuy rằng hôm đó Shibasaki đã phất tay áo rời đi, nhưng hai ngày sau, trợ lý của gã đã gửi lời mời tới Khúc Úc Sơn, hẹn đi tắm suối nước nóng vào chiều mai và nhân tiện nói một chút về chuyện hợp tác.
Trong tiểu thuyết, ở suối nước nóng, Khúc Úc Sơn t*ng trùng lên não đã bắt nạt Thôi Nịnh, tất cả đã bị Shibasaki đang ngâm người ở bể bên cạnh nhìn thấy rõ ràng, và ngay đêm đó, ông ta đã bày tỏ ý muốn Thôi Nịnh với Khúc Úc Sơn.
———-
“Tôi cũng phải đi?” Thôi Nịnh hơi sửng sốt khi biết mình cũng phải đi tắm suối nước nóng.
Do sắp phải đi cốt truyện nên Khúc Úc Sơn cảm thấy rất có lỗi với Thôi Nịnh, “Ừ, cậu chuẩn bị trước đi, lát nữa rồi xuống lầu với tôi, à còn nữa, nhớ mang cái này theo người.”
Hắn đưa một cái lọ cho Thôi Nịnh.
Thôi Nịnh nhìn lọ thuốc nhỏ mắt trong tay, khó hiểu hỏi lại: “Mang cái này làm gì?”
“Gần đây cậu vẫn luôn làm đề nên mắt cậu chắc rất mỏi rồi, lát có thể nhỏ cái này.” Thuốc nhỏ mắt là do Khúc Úc Sơn sợ Thôi Nịnh không rặn được ra nước mắt nên mới chuẩn bị, tất nhiên là hắn cũng chuẩn bị thêm một thần khí nữa ——
Củ hành tây.
Hắn quyết định trước khi chuốc say Thôi Nịnh thì hắn sẽ cắt củ hành tây trước mặt Thôi Nịnh cho cậu khóc thét đã. Suy cho cùng, hắn cũng vẫn rất lo lắng tình tiết xảy ra vấn đề, một khi tình tiết xảy ra vấn đề khiến Shibasaki phịch Thôi Nịnh thật, thì tội của hắn đúng là siêu to khổng lồ luôn.
“Thuốc nhỏ mắt nhất định phải mang theo người, nghe rõ chưa?” Khúc Úc Sơn không yên tâm, lại nhấn mạnh thêm lần nữa.
Thôi Nịnh nghe vậy, một tia cảm động rất nhanh xẹt qua đáy mắt, cậu nói thật nhỏ: “Tôi biết rồi.”
Chủ sở hữu thực sự của khách sạn suối nước nóng này chính là Shibasaki. Bởi gã thích sạch sẽ nên các bể suối nước nóng ở đây đều chỉ thiết kế cho một người ngâm, và mỗi bể sẽ được ngăn cách bằng một tảng đá và một tấm bình phong.
Shibasaki không hổ là nam phụ real trong tiểu thuyết, Thôi Nịnh vừa xuất hiện phát là ánh mắt gã đã dừng lại trên người Thôi Nịnh ngay.
Nhưng Thôi Nịnh lại chẳng hề hay biết. Từ bé đến giờ cậu chưa từng được ngâm mình trong suối nước nóng, nên bây giờ đang tò mò ngó chăm chú vào bể suối nước nóng đang bốc hơi.
Sau khi tráng người và thay yukata[2] thì sẽ bắt đầu ngâm suối nước nóng. Vì tình tiết suối nước nóng play lát nữa nên Khúc Úc Sơn không nhịn được mà nhìn Shibasaki, hắn đang suy nghĩ không biết phải làm thế nào để có thể lừa được đối phương. Theo thiết lập của tiểu thuyết, cái tên Shibasaki này không những không ngu ngốc mà còn rất thông minh.
Nhìn quá nhiều lần, thế là bị người ta phát hiện.
Lúc Shibasaki nhìn thấy Thôi Nịnh, gã cảm thấy mối quan hệ giữa Thôi Nịnh và Khúc Úc Sơn rất không bình thường. Thôi Nịnh còn nhỏ tuổi, đối với tiếng Nhật thì một chữ bẻ đôi cũng không biết, khi bọn họ vừa mới nói sơ qua mấy chuyện, cậu cũng không giống Sở Lâm và phiên dịch viên là đứng bên cạnh chăm chú lắng nghe, mà chỉ hoàn toàn tập trung vào bể suối nước nóng.
Thật giống một đứa trẻ được người lớn mang ra ngoài chơi.
Có điều, những đứa trẻ con nhà giàu ở tuổi Thôi Nịnh, tuyệt đối sẽ không tỏ ra thích thú lớn với suối nước nóng như thế.
Gã cho rằng Thôi Nịnh và Khúc Úc Sơn không có quan hệ máu mủ.
Tất nhiên, Shibasaki đưa ra phán đoán cũng không chỉ dựa vào điều này, mà gã còn phát hiện ra trên tay Thôi Nịnh có vết chai. Một thiếu gia con nhà giàu sẽ không có vết chai tay rõ ràng như vậy, chẳng hạn như Khúc Úc Sơn.
Khúc Úc Sơn chắc chắn là ngậm thìa vàng mà lớn lên, chưa kể đến da non thịt mềm, mà còn trong bữa ăn hôm nọ, trợ lý đã giúp Khúc Úc Sơn lau cafe và một người đàn ông trưởng thành như Khúc Úc Sơn lại không hề từ chối, điều đó chứng tỏ rằng hắn đã sớm quen với việc được chăm sóc như thế này rồi.
Ngoại hình Thôi Nịnh quá xinh đẹp, không có quan hệ huyết thống với Khúc Úc Sơn, trước kia đã phải từng sống khổ cực, đến bàn chuyện làm ăn mà Khúc Úc Sơn cũng phải đưa người ta theo.
Kết hợp những điểm thông tin này, thân phận của Thôi Nịnh cũng trở nên rất dễ đoán ——
Là một con chim hoàng yến được Khúc Úc Sơn bao nuôi.
Mang chim hoàng yến đi chơi là một chuyện rất bình thường, song Shibasaki lại phát hiện ra chủ nhân của con chim hoàng yến này không hề nhìn con chim hoàng yến xinh đẹp bên mình, mà lại cứ luôn nhìn gã.
Không phải là một cái nhìn bình thường, mà là một cái nhìn lén, thi thoảng lại liếc một phát.
Mặc dù Shibasaki đã phát hiện ra, nhưng gã cũng không vạch trần, mà trong lòng đang thầm suy nghĩ về động cơ của Khúc Úc Sơn.
Trừ Shibasaki đã phát hiện Khúc Úc Sơn nhìn trộm mình ra, thì Thôi Nịnh cũng phát hiện ra điều này. Trong lúc Shibasaki quan sát Thôi Nịnh, Thôi Nịnh cũng bí mật quan sát Shibasaki.
Ngoại hình Shibasaki không tệ.
Nhưng Shibasaki là đối tác của Khúc Úc Sơn, Thôi Nịnh nghĩ rằng Khúc Úc Sơn chắc hẳn sẽ không động tay với Shibasaki đâu. Song trên thực tế, cậu nghĩ mình đã đánh giá thấp độ háo sắc của Khúc Úc Sơn rồi.
Khúc Úc Sơn vẫn luôn nhìn trộm Shibasaki.
Tâm trạng Thôi Nịnh có chút phức tạp, ban đầu cậu vốn có ấn tượng rất xấu đối với Khúc Úc Sơn, bởi vì Khúc Úc Sơn vừa nhìn thấy cậu đã lập tức nói muốn bao nuôi cậu, hành động này đã hoàn toàn xúc phạm đến nhân phẩm của cậu. Sau khi cậu không đồng ý thì hắn lại phá hỏng tất cả công việc của cậu theo nhiều cách khác nhau, điều này đã khiến cho cậu không thể không chấp nhận bị bao nuôi.
Có điều trên thực tế, đêm đó trong khách sạn, cậu đã đến nơi hẹn và ôm ý định chết cùng với Khúc Úc Sơn, nhưng Khúc Úc Sơn lại không hề chạm vào cậu.
Không chỉ có lúc đó không chạm vào cậu, mà khoảng thời gian này hắn cũng không hề chạm.
Cậu vốn tưởng rằng sau khi chung sống thì Khúc Úc Sơn nhất định sẽ lộ nguyên hình và động tay chân với cậu, song Khúc Úc Sơn vẫn không hề, mà chỉ chăm chăm bắt cậu phải học tập.
Khoảng thời gian đầu khi Khúc Úc Sơn mới bao nuôi cậu, tư thế của hắn rất dữ tợn, mỗi lần đều nhìn chằm chằm mặt cậu rất lâu, còn rất hay táy máy tay chân. Nhưng Khúc Úc Sơn giờ đây lại chẳng hề nhìn cậu, cũng không táy máy tay chân bao giờ, thay vào đó là ngày nào cũng nhìn người đàn ông khác và táy máy tay chân với họ.
Khúc Úc Sơn như vậy là do đã chán ngấy cậu rồi sao?
Nếu như chán ngấy thì cậu phải nên vui vẻ chứ, điều đó chứng tỏ rằng cậu đã sắp được tự do rồi, nhưng tại sao trong lòng cậu lại cảm thấy không thoải mái một cách khó hiểu như vậy?
Như thể cậu đang tham gia một cuộc thi đấu ấy.
Thôi Nịnh là người có lòng tự trọng cao và lòng ganh đua rất mạnh, cậu ghét bị thua cuộc.
Vì vậy, khi Khúc Úc Sơn nói trước mặt mọi người rằng hắn sẽ ngâm chung một bể với Thôi Nịnh, mặc dù Thôi Nịnh đỏ mặt, song cậu cũng không giẫy ra khỏi bàn tay đang nắm của Khúc Úc Sơn, mà ngoan ngoãn đi theo Khúc Úc Sơn vào cùng một bể suối nước nóng.
Trong đầu Khúc Úc Sơn toàn bộ đều là màn suối nước nóng play đầy kích thích sắp diễn ra, cho nên hắn đã không chú ý tới biểu hiện của Thôi Nịnh.
Má, đau đầu thật sự.
Hắn phải làm thế nào mới có thể làm giả được hiện trường kích thích ấy đây?
Lần này không giống với lần trong phòng thử đồ, một mình hắn giả giọng cũng vô ích, thứ mà Shibasaki thấy là hình ảnh hót hòn họt kia cơ.
Khi ngâm suối nước nóng tốt nhất là không nên uống rượu, nhưng Khúc Úc Sơn vì muốn có thêm can đảm nên đã cố tình gọi thêm rượu đến. Dù sao thì sắp tới cũng sẽ có một màn tiếp xúc thân thể, một thằng trai thẳng như hắn sao có thể tiếp xúc thân thể với người cùng giới được đây chứ?
Vẫn cứ là uống chút rượu để tự mê hoặc mình đi.
Khúc Úc Sơn ngẩng đầu uống cạn ly rượu trên bờ, sau đó từ trong nước đứng dậy, bước về phía Thôi Nịnh đang ngồi.
Mặc dù Thôi Nịnh và Khúc Úc Sơn cùng ngâm mình trong một bể, thế nhưng hai người lại cách rất xa nhau. Lúc này cậu đang nhắm mắt nghỉ ngơi, bỗng chợt nghe thấy tiếng nước chảy, nên không khỏi mở mắt ra xem.
Chỉ thấy sương trắng vờn quanh, một thân ảnh trắng như tuyết rẽ nước bước tới.
———-
Chú thích
[1] Kiếm Katana: là một loại đao Nhật truyền thống, được các võ sĩ samurai trọng dụng và luôn đeo trên thắt lưng.
2] Yukata: là một loại áo truyền thống của Nhật, là một loại kimono thường mặc vào mùa hè vì nó ít lớp, đơn giản và được làm bằng vải mát như cotton. Yukata được mặc phần lớn trong các lễ hội mùa hè (lễ hội pháo hoa) hoặc tại các quán trọ truyền thống Nhật Bản, hoặc sau khi tắm suối nước nóng.