Thú thật là Khúc Úc Sơn cũng bó tay méo hiểu sao mình lại phải đóng cửa, hình như là trong tiềm thức hắn sợ Thôi Nịnh sẽ nhìn thấy Shibasaki, cơ mà làm qué gì mà phải sợ nhỉ?
Hắn còn chưa nghĩ thông cái vấn đề hóc búa này thì Thôi Nịnh đã đi về phía WC. Chỉ có điều cánh cửa đã bị mở ra từ bên trong trước khi cậu kịp mở.
Thôi Nịnh hơi nheo mắt lại khi nhìn thấy người bên trong.
Là gã người Nhật đã gặp lần trước.
Gã kia cũng mặc quần áo phục vụ giống cậu, đang dùng khăn giấy thấm những giọt nước trên mặt, bắt gặp ánh mắt của Thôi Nịnh, gương mặt tuấn tú tái nhợt của gã thoảng qua một nụ cười, “Đã lâu không gặp.”
Shibasaki cũng nhớ cậu bạn nhỏ xinh đẹp này, nhưng có phần khác biệt so với ấn tượng của gã. Bạn nhỏ xinh đẹp giờ đã cao lớn đáo để, cũng cao cỡ gần bằng gã rồi chứ chẳng.
Nhưng điều khiến gã ngạc nhiên nhất không phải là chiều cao, mà chính là khí chất của cậu. Hồi còn ở Nhật, gã cảm thấy đối phương giống như hoa hồng, tuy bên ngoài có gai, nhưng khi trút hết cái gai sắc nhọn, thì bên trong lại là những cánh hoa mềm mại.
Còn bây giờ thì trông lại giống một con sói sắp trưởng thành, nhưng không phải là dạng sói lớn lên trong bầy, mà là một con sói đơn độc sinh tồn và chiến đấu trong tự nhiên.
Bấy giờ nó đang âm thầm rình rập lãnh địa của mình, và một khi có cơ hội, nó sẽ lập tức xông vào chiếm lĩnh.
Nghĩ đến lãnh địa, Shibasaki lại liếc sang Khúc Úc Sơn.
Tên này nuôi một con sói bên mình thế mà không hề phát hiện ra?
Thôi Nịnh chú ý tới ánh nhìn của Shibasaki, đáy mắt cậu càng thêm sậm, song lúc ngoảnh lại nhìn Khúc Úc Sơn, ấy lại chỉ còn tủi thân và vô số lời lên án thầm lặng ầng ậng trong mắt.
“Tôi… tôi chỉ đóng cửa theo thói quen thôi, tôi với gã không có gì hết á, cậu đừng nghĩ nhiều.” Khúc Úc Sơn vội giải thích khi thấy ánh mắt của Thôi Nịnh.
Thôi Nịnh khẽ mím môi, “Vậy sao gã lại ở đây?”
“À…” Khúc Úc Sơn còn chưa dứt lời, Shibasaki đã nhảy ngay vào mồm hắn, “Tôi đến để bàn chuyện hợp tác với sếp Khúc. Nhưng mà có vẻ sếp Khúc vẫn còn giận tôi vì chuyện lần trước nên không muốn gặp tôi. Chỉ có điều, sếp Khúc mặc váy trông rất tuyệt đấy.”
Khúc Úc Sơn: “…”
Méo hiểu kiểu gì mà hắn lại liếc sang Thôi Nịnh cái chứ, chỉ thấy người Thôi Nịnh thoắt cái cứng đờ, nhận thấy ánh mắt của hắn thì con ngươi mới chậm rãi chuyển động. Hồi nãy bị trói thì ánh mắt Thôi Nịnh hãy sáng ngời, mi mắt cong cong, dái tai đỏ rực, chỉ cần liếc thoáng qua là có thể thấy ngay vẻ ngượng nghịu xen lẫn hạnh phúc ngọt ngào. Còn giờ đây thì sắc mặt lại tái nhợt cả đi, cứ nhìn chăm chăm Khúc Úc Sơn không rời.
Khúc Úc Sơn khựng lại, cuối cùng vươn tay kéo Thôi Nịnh về gần mình, “Đừng nghe gã nói linh tinh, tôi không mặc váy mặc vủng gì đâu. Cậu nhìn nè, tôi còn vừa tẩn gã một trận xong, mấy vết thương trên mặt này đều do gã đánh hết đó.”
Sợ Thôi Nịnh không tin, hắn còn đổi cả sang giọng điệu ghét bỏ rồi nói với Shibasaki: “Còn lâu tôi mới hợp tác với anh nhé, anh có thể cút rồi đấy, còn không cút là tôi gọi bảo vệ lên bếch xuống đấy.”
Khúc Úc Sơn không muốn làm lớn chuyện vì đây là tiệc sinh nhật của hắn, thế nên Shibasaki có thể tự cút là tốt nhất.
Shibasaki tức thì sa sầm mặt khi nghe thấy Khúc Úc Sơn dùng từ “cút” để đuổi mình. Gã còn chưa bao giờ bị đối xử như thế này đâu. Uổng công gã đã từng gửi mail cho trợ lý của Khúc Úc Sơn để cứu hắn ra khỏi tay Chu Vọng Trác, xem ra cái tên Khúc Úc Sơn này chính là một tên nhóc con không biết điều.
“Trung Quốc có một câu rất hay, chính là “Dưỡng hổ di họa”[1]. Khúc Úc Sơn, tôi khuyên cậu một câu, đừng bao giờ quá tin tưởng người bên cạnh mình, không phân biệt được là chó hay là sói đâu.” Shibasaki lạnh lùng nói.
[1] Dưỡng hổ di họa: (Nghĩa đen) Nuôi hổ lớn lên sẽ để lại tai họa về sau. (Nghĩa bóng) Giúp đỡ nuôi dưỡng kẻ có tiềm lực, thực lực, nhưng bản tính hung tàn, độc ác thì sẽ là mối họa tương lai.Theo câu nói vang lên, gã thấy rõ sự thay đổi trong mắt Thôi Nịnh. Con sói kia đang nhìn gã với đôi mắt thâm trầm, nào còn bộ dạng đáng thương yếu ớt hồi nãy. Gã thậm chí còn nghi ngờ rằng nếu không có Khúc Úc Sơn ở đây, chắc hẳn con sói chưa trưởng thành này sẽ lao tới cắn xé cổ họng gã.
Khúc Úc Sơn không muốn nghe thêm những lời vô nghĩa của Shibasaki nữa, trong đó có một phần nguyên nhân là do tiếng Trung của Shibasaki nghe quá phèn khiến hắn ngứa cả tai. Vẻ chán ghét trên mặt hắn đã khó có thể che giấu, “Đéo cút đúng không, được, giờ tôi sẽ…”
Sờ sờ phát, ớ, không thấy di động đâu, hắn bèn quay sang nhìn Thôi Nịnh, Thôi Nịnh hiểu ngay Khúc Úc Sơn đang tìm gì, “Trong phòng bên cạnh.”
“Thế thì cậu ở đây coi gã nhé, tôi sang lấy di động.” Khúc Úc Sơn đi được một bước lại dừng, “Ok không?”
Thôi Nịnh rõ ràng hơi giận khi nghe thấy hai chữ “Ok không”, hai má cậu phồng lên, sau đó phun ra, “Em làm được.”
Nhìn hai má phồng lên của Thôi Nịnh, Khúc Úc Sơn tự nhiên muốn chọc cho cái.
Dễ thương quá đi mất.
Quắt đờ heo! Sao hắn có thể thấy một thằng đực rựa dễ thương được chứ?!
Hắn vừa tự phỉ nhổ bản thân vừa ra ngoài, trong phòng bấy giờ chỉ còn lại Thôi Nịnh và Shibasaki.
Không còn Khúc Úc Sơn ở đây, Thôi Nịnh cũng chẳng cần giả vờ làm gì. Cậu duỗi tay đóng cánh cửa đang mở lại, vừa ngước mắt lên đã đạp ngay một phát vào bụng Shibasaki.
Shibasaki không ngờ Thôi Nịnh dám động thủ, hơn nữa còn mạnh như thế, bụng bất ngờ bị chịu một đạp khiến gã phải lảo đảo về sau vài bước mới có thể ổn định được thân thể. Gã dữ tợn cười khẩy, lập tức tung chân đạp lại, mà đúng lúc này, Khúc Úc Sơn liền xuất hiện.
Khúc Úc Sơn thấy cửa bị đóng chỉ còn hở một cái khe là biết ngay thôi rồi Lượm ơi, hắn vội đẩy cửa ra thì đập ngay vào mắt chính là cảnh Shibasaki đạp một phát vào lưng Thôi Nịnh khiến cậu bẹp dí trên tường.
“Mày!” Lần này Khúc Úc Sơn cáu thật sự, ban nãy hắn cũng đánh nhau với Shibasaki, nhưng đó là do hắn ra tay trước, với cả Shibasaki cũng ăn thiệt nhiều hơn. Còn giờ thì sao, Thôi Nịnh nhà người ta mới có mười tám, sao mà chịu nổi một cú nện bằng đai đen karate của Shibasaki chứ?
Vả lại Shibasaki không phải là pháo hôi công sao? Sao lại quay ra đánh thụ chính, hơn nữa còn đá mạnh như thế!
Shibasaki out, hoàn toàn bị trục xuất khỏi đảng chơi hệ công!
Thấy Khúc Úc Sơn trở lại, bấy giờ Shibasaki mới nhận ra mình đã bị ăn cú lừa – Thôi Nịnh hẳn đã tính được thời gian Khúc Úc Sơn quay về, nếu không thì sao lại cố ý đóng cửa như thế.
Bị lừa, gã cũng lười giải thích, đứng im nhìn Khúc Úc Sơn gọi người lên.
Khúc Úc Sơn gọi điện cho Sở Lâm bảo Sở Lâm dẫn bảo vệ lên để lôi Shibasaki ra trước, sau đó mới gọi cho cảnh sát, như vậy sẽ không làm kinh động đến khách khứa.
Có điều hắn lại không bảo Sở Lâm xử ký kín đáo một mình thôi chứ đừng báo với người khác. Thành ra khi tiếng gõ cửa vang lên, hắn mở cửa thì thấy ngoài Sở Lâm cùng bảo vệ ra còn có cả Chu Vọng Trác.
Nhìn thấy Chu Vọng Trác, Khúc Úc Sơn không khỏi dùng ánh mắt hỏi Sở Lâm đây là chuyện gì. Sở Lâm lắc đầu, ý bảo y đã lỡ kinh động đến cả Chu Vọng Trác nên Chu Vọng Trác liền lên theo.
Vừa thấy ba người trong phòng này, vẻ mặt Chu Vọng Trác cứ phải gọi là vi diệu cực kỳ.
Hai kẻ ăn mặc như phục vụ, cùng với một Khúc Úc Sơn với áo quần nhăn nhúm và đôi mắt hoe đỏ ướt át dưới hàng mi đen dày.
Hơn nữa, Khúc Úc Sơn còn đang đỡ một kẻ mặc đồ phục vụ trong hai kẻ kia.
Đôi mắt tuần tra trên người Khúc Úc Sơn một chốc, anh mới chậm rãi hỏi: “Kẻ mà Tiểu Úc bảo trộm là ai? Hay là…”
“Là tên đó.” Khúc Úc Sơn hất cằm về phía Shibasaki.
Chu Vọng Trác tất nhiên đã nhận ra Shibasaki, song anh cũng không gọi tên gã, mà chỉ gọi bảo vệ lên bắt người. Thấy bảo vệ bước tới, Shibasaki liền lui ngay về sau nửa bước, “Đừng đụng vào tôi, tự tôi đi được.”
“Không được, các anh nhất định phải giữ lấy gã, gã có đai đen karate đấy, đừng để gã chạy mất.” Khúc Úc Sơn sốt sắng nói.
Shibasaki là người cuồng sạch sẽ nên nào có chịu cho bảo vệ chạm vào người, gã giận đỏ cả mắt. Bảo vệ nghe thấy Shibasaki là đai đen karate thì tạm thời không dám xông lên, mà vây quanh Shibasaki như bao vây một con thú.
Khúc Úc Sơn thấy cứ bế tắc như thế này cũng không ổn, bèn cau mày nói: “Thôi để gã tự đi cũng được. Sở Lâm, dẫn theo người trông coi gã.”
Sở Lâm gật đầu rời đi.
Sau khi ầm ĩ một hồi, Khúc Úc Sơn quyết định đưa Thôi Nịnh đến bệnh viện kiểm tra trước, hắn rất sợ cú đá vừa rồi của Shibasaki khiến Thôi Nịnh nát tươm, vì hắn vừa quay sang đã thấy môi Thôi Nịnh tái mét là.
Chỉ có điều mới dìu Thôi Nịnh đi được vài bước, Chu Vọng Trác đằng sau đã gọi hắn lại, “Tiểu Úc định đi đâu thế?”
“Đến bệnh viện.”
“Nhưng tiệc sinh nhật của em vẫn chưa kết thúc mà.” Chu Vọng Trác nhìn Thôi Nịnh vẫn cúi gằm mặt và đang được Khúc Úc Sơn đỡ lấy, “Hay để anh giúp Tiểu Úc đưa cậu ấy đến bệnh viện nhé?”
Khúc Úc Sơn ngẩn tò te, ớ, này há chẳng phải là công chính quyết định đi tuyến tình cảm với thụ chính hay sao?
Sức nặng trên cánh tay đột nhiên tăng thêm, người bên cạnh nhìn sang, tròng mắt đen thui như là đang nén giận.
Đối diện với cặp mắt này, Khúc Úc Sơn đành phải nuốt lại những gì đang định nói xuống.
“Không cần đâu, em bảo với ba em một tiếng là được rồi.”
Hắn định đưa Thôi Nịnh đi lần nữa, song Chu Vọng Trác lại vẫn gọi hắn.
“Tiểu Úc.”
Giọng điều lần này nghiêm trọng hơn hồi nãy rất nhiều.
Khúc Úc Sơn khựng lại, sau đó lơ đi. Hắn đưa Thôi Nịnh lên xe, xong mới gọi điện cho ba Khúc nói là Thôi Nịnh không khỏe nên hắn đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra xem sao.
Ba Khúc nghe thấy bảo Thôi Nịnh không khỏe thì nói ngay: “Ừ, mau đưa thằng bé đi đi con. À chờ đã Tiểu Úc, tối nay Tiểu Nịnh có đến đây đâu, mày đến trường đón thằng bé à?”
“Không ạ, ôi thôi ba ơi ba đừng hỏi nhiều.” Khúc Úc Sơn nói lẹ lẹ xong rồi cúp máy, quay sang nhìn cậu thiếu niên đang ôm bụng bên cạnh.
Ánh đèn đường vàng mờ nhạt hắt vào cửa sổ xe, một tia sáng lọt vào đôi mắt dướirặng mi dài. Có vẻ đã nhận ra cái nhìn của Khúc Úc Sơn, Thôi Nịnh lặng lẽ quay sang, rồi nhẹ nhàng tiến lại gần.
“Khúc tiên sinh, em đau quá,” Cậu thều thào như đứt hơi.
Khúc Úc Sơn xoắn quẩy một hồi, cuối cùng cũng không đẩy cái đầu đang dựa vào vai hắn ra, “Đau lắm hả? Để tôi xem chút nào.”
Thôi Nịnh không cho hắn nhìn, cậu khẽ liếc tài xế đang lái xe phía trước, rồi vùi mặt vào giữa cổ Khúc Úc Sơn.
Chắc Thôi Nịnh đau thật ấy, cứ mãi ôm bụng kia kìa.
Thấy vậy, Khúc Úc Sơn bèn đưa tay ra và vỗ nhẹ vào lưng Thôi Nịnh, nghĩ bụng chờ đến bệnh viện rồi nói tiếp.
Do đã muộn nên chỉ có thể vào phòng cấp cứu tạm thời.
Sau khi bác sĩ kiểm tra vết thương của Thôi Nịnh xong thì yêu cầu Thôi Nịnh đi chụp X-quang trước để xem tình hình cụ thể.
Chụp X-quang thì nhanh, nhưng chờ kết quả thì lâu kinh hồn.
Khúc Úc Sơn ngồi cùng Thôi Nịnh trong phòng cấp cứu, cứ có cảm giác vô lý đến khó hiểu, chuyện đêm nay rốt cuộc là sao?
Nhưng hắn nào có ngờ rằng, đêm nay sẽ còn có chuyện còn vô lý hơn cả thế ——
Ấy chính là hắn đã nổi chềnh ềnh trên hot seach chỉ vì một đoạn video dài vài giây.
Đoạn video hắn và Thôi Nịnh hôn nhau trong quán bar bị tung lên mạng, nhưng không phải là vid được trích xuất từ camera giám sát, mà là một đoạn bị quay lén bằng di động.
Thực ra hôn nhau không phải là vấn đề gì to tát, mà vấn đề nghiêm trọng ở đây là thân phận của Thôi Nịnh.
Đoạn video đó còn ghi rõ ràng nơi ở, trường học, cũng như là lớp mà Thôi Nịnh đang theo học, với cái tít khá là giật gân – “Nam sinh lớp 12 và “bố đường” của mình hôn nhau say đắm + sờ vú cực hot trong quán bar.”
Kỳ thật là không có sờ vú sờ vẹo gì hết, rõ là Khúc Úc Sơn đang muốn đẩy Thôi Nịnh ra mà, nhưng lại bị vị huynh đài kia giật tít là sờ vú.
Đoạn video này lúc đầu là được post lên Tieba của trường, sau đó bị repost lên Weibo, và dần dần leo lên hot search.
Chính giám đốc quan hệ công chúng của công ty là người đầu tiên phát hiện ra hot search này, nhìn phát biết ngay đúng sếp mình nên vội vã gọi cho Khúc Úc Sơn, “Sếp ơi, bọn em đang cố gắng đè hot seach này xuống rồi ạ, nhưng hôm nay là cuối tuần, với cả cũng sắp đến ngày thi đại học rồi nên e là chuyện có khả năng sẽ lan nhanh lắm đó ạ.”
Quả đúng như giám đốc quan hệ công chúng lo lắng, mọi thứ bắt đầu lan truyền với tốc độ bàn thờ, và chỉ trong vòng hai giờ, danh tính của Khúc Úc Sơn đã bị moi ra sạch sẽ.
Bình luận dưới hot search đó cũng càng lúc càng ghê gớm, một mả giang cư mận ào đến mắng chửi Khúc Úc Sơn nào là vô liêm sỉ, nào là tưởng giàu thế nào, thế mà cũng tiếc vài đồng bạc thuê nhà nghỉ.
Bên cạnh đó cũng có một phần nhỏ comment là – áu mlem mlem, mị chèo mị chèo!
Cơ mà mấy comment kiểu này bị chửi cho lên bờ xuống ruộng liền, âu cũng là do thân phận của Thôi Nịnh quá nhạy cảm. Trong vòng chưa đầy hai giờ, bắt đầu có một số kẻ tự xưng là người quen của Thôi Nịnh lên tiếng.
“Tôi là đồng nghiệp của bạn nam trong video. Lúc đó gã đàn ông kia đã điên cuồng theo đuổi bạn nam này, cực kỳ biến thái luôn.”
“Bạn nam lớp 12 kia là bạn học cũ của em, cũng đã bỏ học được một thời gian rồi, nguyên nhân thì em không biết, nhưng em có nghe nói là bạn ấy rất hay ra vào mấy nơi không đứng đắn.”
“Úi giời, lạ đéo gì thằng này.”
“Các người quá đáng vừa vừa thôi, tôi biết bạn ấy, bạn ấy là bị ép đến bước đường cùng nên mới phải làm như vậy, nhà bạn ấy nghèo lắm.”
“Chẳng trách nó có thể nhập học giữa chừng ở trường mình, trường mình không phải nơi dễ dàng chấp nhận học sinh chuyển giữa chừng đâu. Hơn nữa nó còn nghỉ học tận mấy tháng liền.”
…
Đám Triển Hạo đang nhoáy nhoáy lướt comment bên dưới video, mặt mũi hớn hở đắc ý, nhất là Triển Hạo, nó hung hăng trợn mắt chửi Thôi Nịnh trong video, “Dm, bố chống mắt lên coi cái loại gay lọ đáng chết này về sau còn dám vênh váo với bố kiểu gì!”
“Nói gì đến vênh váo, có được về lại trường hay không còn là vấn đề kia kìa, nó năm nay đéo phải là học lại à? Tao sợ còn đéo thi lại được nữa ý.” Có đứa nói.
“Nhà trường sẽ cho nó về á? Đéo có cửa đâu, còn lâu nó mới vác xác về được.”
Nghe được câu này, vẻ mặt Triển Hạo thoáng hiện lên vẻ do dự, nó sợ chuyện này ầm ĩ quá lớn sẽ ảnh hưởng đến nó, nhưng ngẫm nghĩ lại thì cũng có phải là nó ép Thôi Nịnh hôn đàn ông trước mặt mọi người đâu, là do chính Thôi Nịnh tự lên cơn n*ng mà.
Mà nó chỉ làm một việc duy nhất, ấy chính là post video lên Tieba và thuê một ít blogger share lại.
“Chúng ta sẽ không bị tra ra đâu đúng không? Thằng cha người yêu của Thôi Nịnh có vẻ không phải dạng vừa đâu.” Triển Hạo lo lắng hỏi.
“Chắc không đâu, IP cũng đổi rồi mà, nhưng giờ lên hot search dễ thế hở?” Đứa bên cạnh lẩm bẩm, “Vẫn đang tiếp tục leo nữa kìa!”
“Chắc do Thôi Nịnh đang là học sinh. Mà chúng mày đừng nghĩ nhiều thế được không, giờ cứ sung cmn sướng mà chờ Thôi Nịnh bị chửi chetme đi. Trước kia còn có gái trường mê nó mà, hừ, để bố mày xem giờ còn con nào dám thích nó nữa, tởm còn đéo kịp nữa là.”
Triển Hạo không tham gia vào cuộc nói chuyện của chúng nữa, nó bắt đầu lo ngay ngáy khi nhìn thấy đống comment đang tăng vọt dưới video. Đến khi vượt quá 20.000 comment, nó bèn vội vã xóa những comment mà nó đã đăng trước đó.
Nó sợ sẽ có người tra được ra nó bởi những comment này.
———-
Khúc Úc Sơn không đọc tiếp các comment phía dưới nữa, hắn đến bên Thôi Nịnh đang nằm truyền dịch. Bác sĩ bảo là không có gì nghiêm trọng, chỉ cần truyền hai bình dịch là có thể về nhà.
“Điện thoại cậu có đây không?” Khúc Úc Sơn hỏi.
Thôi Nịnh lấy di động ra, thấy Khúc Úc Sơn cầm lấy thì có vẻ như đã phát hiện, “Sao vậy?”
“À không có gì đâu, điện thoại tôi hết pin nên định mượn điện thoại cậu gọi tí ấy mà.”
Khúc Úc Sơn không muốn Thôi Nịnh thấy mấy cái comment vớ vẩn kia, có điều chuyện này lại lớn hơn hắn nghĩ rất nhiều.
Hắn nhận được cuộc gọi từ cha Chu.
Không lâu sau khi cuộc gọi của cha Chu kết thúc, ba hắn cũng gọi tới, “Xong rồi xong rồi con trai ơi con lên hot seach rồi, này nếu để nhà họ Chu biết thì chẳng phải…”
“Ba ơi, bác Chu nãy mới gọi cho con hẹn mai gặp rồi ạ.” Khúc Úc Sơn ngắt lời ba Khúc.
Ba Khúc khựng lại, “Nhanh vậy á? Thế mai ba với mày cùng đi nhớ, mai mày cứ bảo việc Thôi Nịnh trông giống Vọng Trác chỉ là trùng hợp…”
“Ba ơi, không phải là trùng hợp đâu ạ.” Khúc Úc Sơn lại ngắt lời ba Khúc.
Ba Khúc lại khựng lại, “Không phải trùng hợp, thế thì là gì? Chẳng lẽ Tiểu Nịnh là em trai Vọng Trác? Này chỉ có thể là trùng hợp thôi, mày không được nói là dựa theo Vọng Trác mà… Ớ mà khoan, sao lần này không ngắt lời ba nữa?”
Khúc Úc Sơn lấy sự im lặng để đối mặt với cục diện này.
Ba Khúc cũng im lặng, sau khi hai bố con im lặng được khoảng năm phút, ba Khúc liền hít sâu một hơi, “Thật sự là anh em? Con trai à… con cũng…”
Quá là ngang ngược rồi!
Trái tim già nua của ông không thể chịu nổi kích thích này!