Vừa dứt lời, Khúc Úc Sơn nhìn Thôi Nịnh lùi lại một bước, trên mặt lộ rõ vẻ chối từ.
OK fine, hắn đã quên mất hình tượng của mình trong tâm trí Thôi Nịnh là cái dạng gì rồi.
Thôi Nịnh phòng hắn như phòng quỷ vậy, âu thì chuyện này cũng có thể hiểu được.
Người khác không muốn giúp đỡ, Khúc Úc Sơn không thể làm gì khác hơn là phải tự lực cánh sinh, nhưng hắn vừa mới vươn tay mò xuống bụng mình, tay đã bị túm lại.
Là Thôi Nịnh.
Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Khúc Úc Sơn, mặt Thôi Nịnh liền hiện lên vẻ mất tự nhiên, sau đó vội vàng buông tay ra, nói nhỏ: “Đừng gãi khi bị nổi mề đay, anh gắng chịu đựng chút, sẽ nhanh hết ngứa thôi.”
Khúc Úc Sơn cau mày, “Nhưng mà tôi ngứa lắm.”
“Ban nãy bác sĩ bảo kê đơn thuốc bôi ngoài da cho anh, để tôi ra hỏi xem đã kê xong chưa.” Nói xong, cậu bèn đi ra ngoài, tiếc là thuốc bôi ngoài da thì phải chờ người của hiệu thuốc đưa tới, bây giờ là ban đêm, hiệu thuốc lại chỉ có một người giao nên rất chậm.
Không có thuốc bôi ngoài da, cộng với mũi tiêm ở mông cũng đã hết tác dụng thần kỳ, lúc này Khúc Úc Sơn đã ngứa đến sắp phát điên, nếu không phải chân đau thì hắn đã học gấu trúc mà cạ thanh chắn giường để gãi ngứa rồi. Hắn nằm trên giường bực bội không yên, Thôi Nịnh dưới giường cũng không sao ngủ được, cậu ngồi trên sofa chẳng rõ đang suy nghĩ gì.
Khúc Úc Sơn thở dài thườn thượt, nghĩ bụng thôi đêm nay mình cũng khỏi ngủ, Thôi Nịnh không ốm không đau, không cần phải chịu đựng thức đêm cùng hắn, “Cậu đi ngủ đi, để lại cho tôi đèn bàn là được rồi.”
Thôi Nịnh nghe tiếng nhìn sang, “Còn chưa bôi thuốc.”
“Chưa biết lúc nào mới có thuốc, khi nào có thì tôi gọi cậu là được. À đúng rồi, cậu kéo rèm giường của tôi vào cho đỡ chói mắt.” Khúc Úc Sơn rất săn sóc mà bảo.
Mặc dù Thôi Nịnh đã gặp Khúc Úc Sơn từ ba tháng trước, và bây giờ lại bị đối phương bao nuôi, nhưng trên thực tế, mối quan hệ của hai người lại chỉ hơi thân quen hơn người lạ một chút mà thôi, hai người chân chính ở cùng nhau cũng chỉ mới được có hai – ba ngày.
Thôi Nịnh nghe Khúc Úc Sơn nói vậy, cũng không thoái thác nữa mà tắt đèn lớn trong phòng đi rồi lại nằm xuống ngủ, có điều, cậu đã trả lại chăn cho Khúc Úc Sơn, còn mình thì đắp chăn của bệnh viện.
Chỉ là còn chưa ngủ sâu, cậu đã nghe thấy được một âm thanh kỳ quái.
Đột nhiên mở mắt ra, Thôi Nịnh hơi quay mặt sang, nhìn chăm chú giường bệnh cách đó không xa.
Nơi đó còn sót lại một ngọn đèn bàn nhỏ, mặc dù rèm giường đã được kéo kín nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng chuyển động của bóng đen bên trong. Thôi Nịnh nhìn chằm chằm một hồi, sau đó lặng lẽ vén chăn lên, xuống giường đi tới.
Người trên giường không nghe thấy được tiếng bước chân của cậu, đợi đến khi tấm rèm bị “xoẹt” một phát kéo ra, mới tràn đầy kinh hoàng mà quay đầu lại.
Thực sự là tràn đầy kinh hoàng.
Giống như một đứa trẻ bị người lớn bắt quả tang lén thức đêm chơi game ấy.
(Xin lỗi các ông, tôi không nhịn được cười hahahahhahahahhahahha. Y hệt tôi ngày xưa, nhịn đái đóng cửa chùm chăn thức đêm đọc truyện, xong bị mẹ đi WC đi qua kiểm tra, “kẹt” một tiếng của mở ra đúng là sợ bay màu, tim đập thình thịch, suýt thì đái ra quần:))))))))
“Cậu… cậu dậy làm gì thế?” Khúc Úc Sơn nỗ lực trấn tĩnh giọng điệu, giả trân như không có chuyện gì xảy ra mà lặng lẽ rút tay ra khỏi quần áo.
Đúng lúc này, cửa phòng bị gõ một tiếng.
“Anh Khúc, thuốc bôi của anh đã đến rồi ạ.” Là y tá đã tiêm cho Khúc Úc Sơn.
Hai mắt Khúc Úc Sơn sáng bừng, trong lòng thầm khen cô y tá đến quá đúng lúc, song rất nhanh hắn nhận ra mình đúng là đã phởn quá sớm. Y tá đi vào thì đưa ngay thuốc cho Thôi Nịnh, nếu bôi thuốc thì hắn sẽ phải cởi quần áo, mà một khi cởi quần áo thì toàn bộ dấu vết hắn vừa mới gãi sẽ không thể che giấu được nữa.
Thôi Nịnh dường như không để ý đến dáng vẻ gượng gạo của Khúc Úc Sơn, cậu chỉ cúi đầu xuống vặn nắp tuýp thuốc, dùng tăm bông lấy thuốc, nhìn Khúc Úc Sơn bằng vẻ mặt ‘không cảm xúc’. Khúc Úc Sơn lẳng lặng liếc Thôi Nịnh một cái, sau đó lẳng lặng vén quần áo trên bụng lên.
Vừa rồi vẫn còn những vết ban đỏ thẫm, nay phía trên lại nhiều thêm mấy vết gãi, khỏi cần nhìn kỹ cũng biết ngay đó kiệt tác của ai. Thôi Nịnh không khỏi liếc nhìn Khúc Úc Sơn, Khúc Úc Sơn cảm thấy mình có thể đọc hiểu được cảm xúc trong mắt của Thôi Nịnh.
Đối phương có vẻ đang thắc mắc sao hắn có thể lừa gạt người ta ngủ trước, sau đó mình thì lén lút gãi ngứa cơ chứ.
Xời, chả sao cả, chỉ cần hắn không xấu hổ, người khác ắt sẽ phải xấu hổ.
Chờ đã, hắn cũng nổi mề đay cả ở trên mông.
Ờ…
Hắn là công, cho thụ nhìn mông mình thì đã làm sao? Nhìn bé cu còn được nữa là.
Vì vậy, Khúc Úc Sơn thầm nghĩ rất lâu xem lát nữa sẽ nên dùng giọng điệu nào để bảo Thôi Nịnh cởi quần cho hắn, hắn phải vừa có thể thể hiện được thân phận bá tổng của mình, vừa không có vẻ đùa bỡn lưu manh.
Liếc thấy đã bôi xong thuốc nửa người trên, Thôi Nịnh thay tăm bông khác, Khúc Úc Sơn bèn chộp ngay lấy cơ hội: “Cậu…”
Quần đã bị tụt xuống.
Khúc Úc Sơn: “…”
Tại sao Thôi Nịnh lại tụt quần hắn khi mà hắn chưa nói xong chứ, lại còn tụt một cách điệu nghệ như thế?
Dường như đoán được Khúc Úc Sơn đang nghĩ gì, Thôi Nịnh bình thản nói: “Trước kia vốn không có tiền, tôi ở bệnh viện chăm sóc mẹ tôi, nhân tiện chăm sóc luôn bệnh nhân giường bên cạnh, một ngày được 30 tệ, đủ cho mẹ con tôi ăn hai ngày.”
Trong lúc nói chuyện, tay cậu vẫn không ngừng di chuyển, cậu biết Khúc Úc Sơn sẽ lên tiếng.
Sẽ nói gì đây?
Giống như những người khác mà bâng quơ nói mấy câu an ủi đến cậu, nói rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi?
Hay là vẫn cao cao tại thượng, làm một kẻ giàu xổi mà châm chọc cậu?
“Yên tâm đi, cậu chăm sóc tôi, không chỉ có 30 tệ một ngày, mà còn cho cậu rất nhiều một tháng nữa, cộng thêm bao ăn bao ở.”
Động tác của Thôi Nịnh khẽ dừng lại, sau đó như thể không chịu đựng thêm được nữa mà ngẩng đầu trừng mắt nhìn Khúc Úc Sơn. Đôi mắt của cậu rất sáng, đáy mắt như muốn thắp lửa, “Ý của anh là tôi còn phải cảm ơn anh?”
Khúc Úc Sơn thấy Thôi Nịnh đột nhiên nổi giận, có phần lơ tơ mơ không hiểu, “Cậu giận hả?”
“Không, tôi nào dám giận Khúc tiên sinh.” Thôi Nịnh đứng thẳng người, nhét tăm bông và thuốc mỡ vào tay Khúc Úc Sơn, “Nhưng tôi buồn ngủ rồi, còn lại Khúc tiên sinh tự mình bôi đi.”
Cậu nói xong thì lên giường ngủ thật, bỏ lại Khúc Úc Sơn ngơ ngác ở trên giường.
Ơ, cái cậu nhóc này, sao nói giận là giận ngay được vậy?
Còn nữa, hắn là kim chủ cơ mà, một con chim hoàng yến được bao nuôi lại dám nổi giận với kim chủ, quá quắt lắm rồi đấy!
Khúc Úc Sơn há miệng, giây sau lại đóng lại.
Quên đi, người lớn như hắn không thèm so đo với trẻ con, tự bôi thì tự bôi.
——-
Vì căn bệnh mề đay, dẫn đến Khúc Úc Sơn ngày hôm sau rất chán nản, đối mặt với những bạn những bè đến thăm thì hắn cũng là một bộ dáng uể oải.
“Sếp Khúc, ông bệnh thế này, người cũng gầy đến vậy rồi mà sao chỉ có mỗi một người chăm sóc là sao?” Bè Giáp nói.
Bè Ất phụ họa, “Đúng đấy, một người sao có thể chăm sóc tốt cho ông được. Tôi có quen một hộ lý rất ổn, tôi gọi cậu ấy chiều đến nhé?”
Vài người mồm năm miệng mười, cuối cùng cũng có người nhắc đến vấn đề chính.
“Sếp Khúc, lại nói, người này là ai vậy? Trông có hơi quen nhưng tôi lại không thể nhớ đã gặp ở đâu.” Bè Đinh đứng ở một bên vừa hỏi vừa liếc Thôi Nịnh. Thôi Nịnh đang quay lưng về phía bọn họ rửa hoa quả, bởi vì trong phòng có máy sưởi nên cậu đã cởi áo khoác phao đen và chỉ mặc một chiếc áo len mỏng.
Dây tạp dề thắt vào hông, phác họa lên vòng eo thon gầy.
Bè Đinh là bạn chung của Khúc Úc Sơn và bạch nguyệt quang, Khúc Úc Sơn vừa nghe thấy câu hỏi của đối phương thì lập tức phấn khởi.
[Nguyên văn:
“Các ông muốn biết em ấy là ai à? Chỉ là đồ chơi nhỏ nuôi chơi mà thôi, nhưng mà nếu các ông muốn biết…” Khúc Úc Sơn lười biếng dựa vào đầu giường, cho dù bị thương thì gương mặt của hắn cũng vẫn không giảm nửa nét tuấn tú nào, mà là ngược lại, bởi bị thương nên sắc mặt xanh xao đã khiến hắn có thêm vài phần đẹp khác. Đáng tiếc thay, cho dù Khúc Úc Sơn có cái xác đẹp đến mấy thì bên trong hắn cũng khắm lằm lặm rồi, “Chanh nhỏ, lại đây.”
…]
Thôi Nịnh nghe thấy tiếng gọi sau lưng của Khúc Úc Sơn, cơ thể cậu cứng đờ, sau đó quay người lại.
Khi khuôn mặt của cậu hoàn toàn xuất hiện trước mặt mọi người, trong mắt bè Đinh đã lóe lên ánh nhìn hóng hớt. Còn mấy người kia dù chưa từng nhìn thấy bạch nguyệt quang, nhưng khi nghe Khúc Úc Sơn gọi một đứa nhóc đẹp trai một cách thân mật như vậy thì cũng đã ngửi ra mùi drama, ánh mắt không ngừng liếc qua liếc lại giữa Khúc Úc Sơn và Thôi Nịnh.
Khúc Úc Sơn nhìn Thôi Nịnh đứng bất động tại chỗ, lại thúc giục lần nữa, “Chanh nhỏ, lại đây.”
Thôi Nịnh cuối cùng cũng cất bước, nhưng cách Khúc Úc Sơn tầm một mét thì dừng lại, “Khúc tiên sinh, ngài có gì căn dặn?”
Giọng điệu còn lạnh lẽo hơn cả hôm qua, trong mắt cậu, ngoài vẻ chán ghét quen thuộc với Khúc Úc Sơn ra thì còn có cả sự chết lặng.
Cậu thiếu niên rõ ràng ghét bị coi thành một món đồ chơi mới, có thể bị tùy tiện giễu cợt để Khúc Úc Sơn giới thiệu với bạn bè của mình.
Khúc Úc Sơn nhìn thấy ánh mắt của Thôi Nịnh, giọng điệu hư hỏng bỗng trở nên yếu đi rất nhiều, hắn nói nhỏ với mấy bè của hắn: “Em ấy là Thôi Nịnh, các ông thấy rõ chưa?”
Nhất định phải thấy rõ mặt, nhất định phải phát hiện ra Thôi Nịnh trông giống với bạch nguyệt quang.
“Đây là kiểu giới thiệu gì vậy?” Bè Giáp bức ép Khúc Úc Sơn.
Bè Ất lại hùa theo, “Chuẩn, người không biết còn tưởng sếp Khúc nuôi một tổ tông đấy, nhìn mặt lạnh tanh.”
Khúc Úc Sơn khó xử mím mím môi, cuối cùng vẫn quyết định tiếp tục sắm vai công đểu cáng của mình, vì vậy thái độ của hắn lại trở nên cứng rắn, nói với Thôi Nịnh: “Lại đây.”
Thôi Nịnh mặt không cảm xúc tiến lên một bước.
Một bước này đủ để Khúc Úc Sơn vươn được đến tay cậu.
Khúc Úc Sơn túm lấy tay Thôi Nịnh, kéo người ngồi lên cái chân không bị thương của mình, “Được rồi, giới thiệu với các ông như này đã đủ chưa?”
Khoảnh khắc ngồi xuống, Khúc Úc Sơn suýt chút nữa thì đứt hơi.
Tại sao Thôi Nịnh lại không hề nhẹ chút nào vậy? Không phải chim hoàng yến nên nhẹ tựa lông hồng, non mềm không xương sao?
Toang rồi! Cái chân này của hắn cũng toi rồi!
Bị ép phải ngồi lên đùi của một người đàn ông, Thôi Nịnh lập tức muốn đứng lên, nhưng Khúc Úc Sơn mới đi được nửa tình tiết thôi, nào chịu nửa đường đứt gánh, vì vậy hắn túm chặt lấy eo Thôi Nịnh, “Em ấy da mặt mỏng lắm, có gì các ông bỏ qua nhé.”
Mấy vị bè nhìn Thôi Nịnh ngồi trên đùi Khúc Úc Sơn, sau khi trố mắt liếc nhau thì trong lòng không khỏi khen ngợi một câu.
“Sếp Khúc không hổ là đàn ông chân chính!”
Nhìn tư thế ngồi trên đùi này, lại nhìn sắc mặt rõ ràng là không được nghỉ ngơi đủ của hai người kia.
Chậc chậc, chân bị thương còn chơi được dữ dội đến vậy.
Khuôn mặt trắng bệch của Thôi Nịnh dần dần ửng đỏ, nhưng không phải là xấu hổ, mà là tức giận, Khúc Úc Sơn thấy bè Đinh đang lén lấy điện thoại ra chụp ảnh thì đành phải ôm chặt lấy Thôi Nịnh không buông, sợ cậu giãy giụa mạnh quá nên hắn vội nói thật nhỏ.
“Hợp tác tí, hợp đồng giảm một tháng.”
Động tác giãy giụa của Thôi Ninh ngừng hẳn.
———
Hôm nay Sở Lâm quả nhiên đến sớm hơn hôm qua một tiếng, cho nên Khúc Úc Sơn cũng được tắm sớm hơn hôm qua. Sở Lâm đã biết chuyện bị nổi mề đay của Khúc Úc Sơn, nên hôm nay y đã dẫn người tới thay mọi thứ trong phòng của Khúc Úc Sơn, ngay cả rèm cửa cũng thay loại Khúc Úc Sơn thường dùng.
Sở Lâm còn mang thêm cả một cái giường tới cho Thôi Nịnh ngủ.
Sau khi thay đổi đồ đạc xong, Khúc Úc Sơn cũng không bị nổi thêm mề đay nữa.
Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, chẳng mấy mà Khúc Úc Sơn đã nằm viện được mười bốn ngày, ngày mai là có thể xuất viện. Hắn tắm rửa sạch sẽ xong, đang buồn ngủ thì đột nhiên trong đầu hiện lên một đoạn nguyên văn.
[Nguyên văn:
Khúc Úc Sơn nằm trên giường, thưởng thức những bức ảnh trong tay dưới ánh đèn mờ ảo. Đôi chân trong ảnh vừa thon vừa thẳng lại vừa trắng, những dấu hôn đỏ hồng như quả mận đỏ, nằm rải rác trên đôi chân ấy. Đây chính là bức ảnh được chụp khi Thôi Nịnh bị ngất lần trước, Khúc Úc Sơn xem một lúc, rồi lặng lẽ đưa tay xuống…]
Khúc Úc Sơn: “???”
Oắt đờ hợi? Có phải là điều mà hắn đang nghĩ tới không?
Tình tiết này chẳng lẽ cũng phải đi sao?
Này mà còn chưa bị khóa mõm hả?
Khúc Úc Sơn siết chặt hai tay, một lúc lâu sau hắn mới len lén vén rèm giường rồi nhìn ra ngoài. Dường như Thôi Nịnh đã ngủ, không thấy cử động gì sất. Giờ chẳng lẽ hắn sẽ lẻn qua đó rồi tụt quần đối phương xuống à? Sau đó chụp một bức ảnh rồi quay lại, sau đó len lén…
Không thể, mợ nó chứ quá là biến thái.
Với cả hắn cũng không thể ‘lên’ được với chân Thôi Nịnh đâu.
Thiết lập nhân vật của hắn là công, nhưng thiết lập là thiết lập chứ.
Khúc Úc Sơn vắt óc suy nghĩ, bỗng chợt nghĩ ra một cách hay ——
Hắn có thể lên mạng seach mấy tấm ảnh chân mà sexy tí, sau đấy lưu nó lại.
Muahahahahha, tại sao trên đời này lại có thể có một thiên tài phá đảo cốt truyện như hắn vậy chứ?
Mười lăm phút sau.
Khúc Úc Sơn nhìn số 404 trên màn hình, rơi vào suy nghĩ sâu hơn.
Vê lù, đỉnh vậy luôn? Giờ hàng cấm cũng đã được dọn sạch bách như vậy rồi hả?
Khúc Úc Sơn thở dài một hơi, đương chuẩn bị xuất phát đi tụt quần Thôi Nịnh thì bỗng chợt lướt thấy đôi chân của mình. Hắn nhìn chằm chằm vào chân mình mấy lần, sau đó bật camera điện thoại lên.
Camera hịn, có thể chụp.
Chụp Thôi Nịnh cũng là chụp, mà chụp hắn cũng là chụp, không phải sao?
Miễn sao trong tay có một tấm ảnh là được chứ giề.
Khúc Úc Sơn nín thở nghe động tĩnh bên ngoài giường, thấy yên lặng như tờ, liền cẩn thận từng li từng tí tụt quần mình xuống, đầu tiên là véo vài cái trên đùi, sau đó bắt đầu tìm góc chụp.
Sau khi chụp được hơn chục tấm, chuông điện thoại đột ngột vang lên.
Là một cuộc gọi WeChat.
Khúc Úc Sơn sợ bay màu, còn chưa kịp nhìn người gọi tới là ai đã ấn từ chối.
Từ chối xong, hắn mới phát hiện ra người gọi tới là bạch nguyệt quang.
Khúc Úc Sơn: “!!!”
Rốt cuộc ông anh này cũng đã có phản ứng, chắc chắn là đã nhìn thấy bức ảnh của Thôi Nịnh từ bè Đinh rồi, nói không chừng còn đã yêu Thôi Nịnh ngay từ cái nhìn đầu tiên ý chứ.
Dựa theo thiết lập nhân vật, hắn phải chó liếm bạch nguyệt quang và tuyệt đối không thể cúp điện thoại của đối phương được. Vì thế Khúc Úc Sơn bèn vừa thầm phởn vừa đi theo thiết lập nhân vật của mình, nhấp vào khung chat của hắn và bạch nguyệt quang.
“Nãy em ấn nhầm nút á, không phải cố ý đâu nha ~”
Kèm thêm icon cute, gửi thêm một cái meme nữa.
Meme trước đó không thể tái sử dụng, Khúc Úc Sơn lập tức lên mạng seach meme cute dễ huông thảo mai các thứ các thứ rồi gửi hết cho bạch nguyệt quang.
Nó nại nà pơ phệch… NOPE!
Tại sao hắn lại gửi nhiều thêm một bức nữa rồi!
Thu hồi tin nhắn!
Lập tức thu hồi lẹ lẹ!
Á! Sao lại ấn thành gỡ tin rồi!
Hắn đã chết!