Trở lại thành phố B, Khúc Úc Sơn vẫn bộn bề nhiều việc như cũ, đợi đến lúc rảnh thân được thì đã là đầu tháng chín. Hồi còn bận đã thấy nhà cửa trống hoang trống hoác, giờ nhàn rỗi thì cảm giác này lại càng thêm tệ.
Thôi Nịnh chuyển đi rồi.
Nói là chuyển đi cũng không đúng lắm vì phần lớn đồ của Thôi Nịnh đều để ở nhà trọ cạnh trường. Cậu chỉ cầm theo đồ mà cậu mang lúc mới đến, còn toàn bộ những thứ Khúc Úc Sơn mua cho cậu sau này, cậu đều để lại hết thảy.
Khúc Úc Sơn nhìn quyển vở mà Thôi Nịnh bỏ lại trên chiếc bàn học dài hai mét, lật bìa vở ra, thấy ngay trang đầu tiên có viết tên của hắn và Thôi Nịnh.
Thôi Nịnh còn cực kỳ trẻ con mà vẽ thêm một hình trái tim màu đỏ giữa tên của hai người.
Ngón tay Khúc Úc Sơn khẽ dừng, rồi gập quyển vở lại.
Khi ra khỏi phòng của Thôi Nịnh, hắn còn cố ý đóng cửa vào, tựa như Thôi Nịnh hãy còn đang học bài bên trong.
Mấy ngày sau lúc về nhà ăn cơm, ba Khúc có nhắc đến Thôi Nịnh, “Dạo này mày về nhà ở suốt thế, Tiểu Nịnh thì sao? Kết thúc huấn luyện quân sự chưa?”
Khúc Úc Sơn không muốn nói cho ba Khúc chuyện hai người cãi nhau và Thôi Nịnh dã dọn đi, vậy nên hắn chỉ có thể nói một cách mơ hồ: “Chắc vẫn đang huấn luyện.”
“Dạo thời tiết nóng quá, ba mua kha khá thuốc chống say nắng rồi, mày mang qua cho Tiểu Nịnh nhé, đại học B cũng không xa đây lắm, tiện mang cả chè đậu xanh qua luôn.” Ba Khúc dặn dò.
Khúc Úc Sơn cúi đầu, “Chè đậu xanh ở đâu chẳng có, cần gì phải mang đến hả ba?”
“Mua ngoài sao mà bằng tự làm được hả cái thằng này. Đây là chè đậu xanh tình yêu ba mày đặc biệt nấu cho hai đứa đó. Mày ngày nào cũng về nhà được chứ Tiểu Nịnh trọ ở trường thì ăn uống sao mà tốt được như ở nhà, lấy thêm mấy thứ nữa rồi mang qua cho thằng bé.”
Khúc Úc Sơn vẫn còn muốn từ chối, nhưng lời đến mép lại ngừng.
Giao đồ thôi mà cần gì phải xoắn, cũng đâu phải hắn muốn đưa mà là do ba hắn bắt hắn phải giao cơ mà, hắn chỉ là một chân chạy vặt thôi.
Khúc Úc Sơn chỉ biết Thôi Nịnh học khoa Tài chính, chứ chính xác là lớp nào thì hắn chịu. Hắn cũng không muốn hỏi Thôi Nịnh, bèn sai Sở Lâm hỏi.
“Ông chủ, đây là lớp của cậu Thôi ạ.”
“Sao cậu biết?”
Sở Lâm nở nụ cười chuyên nghiệp, “Bởi vì cậu Thôi rất nổi tiếng trong trường.”
Y giơ máy tính bảng cho Khúc Úc Sơn xem, đập vào mắt là một bài đăng ——
“Liệu Thôi Nịnh lớp 2108 của Khoa Tài chính 818 có thể được chọn làm Tân Nam vương hay không?”
Cái post này cực kỳ hot, lượng thảo luận cao ngút trời, mà điều khiến Khúc Úc Sơn ngạc nhiên nhất ấy là bên trong còn có một đống lớn ảnh của Thôi Nịnh, từ ảnh đang ăn cho đến chạy bộ, ngay cả đứng im cũng có luôn.
Đỉnh nhất là tất cả đống này đều cho thấy mặt Thôi Nịnh đúng kiểu 360 độ không góc chết, kể cả lúc chạy bộ là lúc dễ cho ra những tấm ảnh xấu để đời nhất. Thậm chí còn có ảnh Thôi Nịnh mặc quân phục rằn ri đang đứng nghiêm trong hàng ngũ, ai nấy đều tấm tắc xuýt xoa gương mặt này của Thôi Nịnh đúng thật quá xuất sắc.
“Mấy cái đứa này sao có thể…” Khúc Úc Sơn nói được nửa chừng thì khựng lại, trả máy tính bảng cho Sở Lâm rồi không nói nữa.
Sở Lâm thấy tâm trạng của Khúc Úc Sơn đã xấu đi, liền ngừng phát ra tiếng động, ra hiệu cho tài xế lái đến đại học B.
Đậu xe xuống hầm xong, Sở Lâm nghe đâu sinh viên năm nhất của khoa Tài chính hôm nay vẫn đang huấn luyện quân sự ở bãi tập phía Tây, bèn đi thẳng luôn đến bãi tập phía Tây để tìm Thôi Nịnh. Lúc bọn họ đến bãi tập thì vừa khéo là thời gian giải lao của sinh viên. Khúc Úc Sơn mắt tinh, liếc không bao lâu đã tìm được Thôi Nịnh trong đám đông.
Thôi Nịnh đang ngồi một mình trên bậc thềm, các bạn xung quanh đều cách cậu ít nhất vài mét và đều đang tám nhảm chém gió tung giời, duy chỉ có cậu là ngẩng đầu dõi mắt về phương xa, chẳng biết đang ngẩn người nghĩ gì.
Sở Lâm đứng bên cạnh Khúc Úc Sơn, hỏi: “Ông chủ ơi, có cần gọi điện cho cậu Thôi bảo cậu ấy qua đây không ạ?”
Khúc Úc Sơn do dự, rồi nói với Sở Lâm, “Cậu gọi đi.”
Sở Lâm không thoái thác, gọi thẳng cho Thôi Nịnh. Khúc Úc Sơn nhìn thấy Thôi Nịnh nghe máy, đợi đến khi người nọ nhìn qua chỗ này, hắn lại quay ngoắt đi.
Quay mặt rồi hắn mới sực thấy hành vi này của mình cũng quá là giấu đầu lòi đuôi, lại ngúng nguẩy quay lại, cơ mà lúc này Thôi Nịnh đã nhìn đi chỗ khác xừ rồi.
Cuộc gọi của Sở Lâm cũng kết thúc.
“Ông chủ, cậu Thôi bảo là cậu ấy vẫn đang huấn luyện quân sự nên không tiện gặp chúng ta được.”
Khúc Úc Sơn im lặng một lúc, “Về thôi.”
“Thế còn đồ ạ?”
“Nhờ quản lý ký túc xem có gửi hộ được không, đi thôi.” Khúc Úc Sơn quay người bước đi, Sở Lâm liếc Thôi Nịnh một cái rồi cũng nhanh chân đuổi theo Khúc Úc Sơn.
Cuối cùng họ bèn gửi đồ chỗ quản lý ký túc rồi nhờ bác gái ấy đưa cho Thôi Nịnh hộ.
Ra khỏi đại học B cũng đã sẩm tối. Ánh hoàng hôn nhuộm những đám mây trắng phau thành màu đỏ rực, trên đường cũng đều là những người đang phấn khởi đi về nhà. Dõi mắt ra ngoài cửa sổ xe, bỗng Khúc Úc Sơn thấy bực bội khó tả.
Nỗi bực tức từ tận sâu thẳm trong lòng dần lan tỏa và thấm đượm vào máu thịt, khiến người ta bứt rứt khó chịu.
Bực bội phải đến mấy ngày liên tiếp, cuối cùng Khúc Úc Sơn cũng chủ động hẹn Tạ Tử An ra ngoài ăn cơm.
“Khó khăn lắm sếp Khúc đây mới mời anh ăn được bữa cơm mà lại uống nước trái cây là sao?” Tạ Tử An lắc lắc cốc nước trái cây trong tay, dí dỏm nói. Chàng trai đối diện nhướn mắt nhìn gã, sau lại cụp xuống, giọng nghe mà chán, “Nọ tôi đã thề sẽ không uống rượu nữa rồi.”
“Không uống rượu thì sao mà vui cho nổi.” Tạ Tử An gọi phục vụ tới. Gã là khách VIP của nhà hàng này, hàng năm đều ngốn vào đây một khoản kếch xù, và vẫn còn tồn kha khá rượu đã mua ở đây.
Rượu nhanh chóng được bưng lên, đầu tiên gã rót cho mình một ly, kế tiếp nhìn sang Khúc Úc Sơn, “Chú em không uống thật hử?”
Khúc Úc Sơn lắc đầu.
“Vậy thôi, anh uống một mình.” Tạ Tử An nhấp một ngụm, sau đó tấm tắc khen ngợi, “Ái chà, rượu anh để đây ngon thật sự luôn ấy. À, nay chú em hẹn anh ra đây là muốn tư vấn tình cảm à?”
Gã vừa dứt lời, đã thấy vẻ mặt Khúc Úc Sơn cứng đơ như cây cơ.
“Không, không phải.” Khúc Úc Sơn cuống quýt đáp.
Tạ Tử An lộ ra vẻ bí mật, “Thật? Cậu biết là hiện tại toàn thân cậu đều đang viết lù lù ba chữ “tôi thất tình” không hử?”
“Thất… tình? Không thể nào.” Khúc Úc Sơn lập tức phản bác, “Tôi có yêu đương bao giờ đâu mà thất tình được hả?”
Tạ Tử An định nói không phải chú em còn có một bé bạn trai mới công khai đấy à, song lúc nói ra lại thông minh chuyển ngay ý tứ, “Ai bảo không yêu là không được thất tình? Khi cậu thích một người mà lại không được ở bên người đó thì cũng được gọi là thất tình đấy. Sếp Khúc à, dạo này cậu gặp phải chuyện gì thế?”
Khúc Úc Sơn vẫn khăng khăng ra cái vẻ nào có sao trăng gì, “Tôi không gặp chuyện gì hết.” Nhưng một lúc sau, hắn lại hỏi: “Tôi tìm anh để hỏi hộ bạn tôi một chuyện của nó ấy.”
Bạn?
Há, giờ ai mà chẳng biết “bạn” chính là “mình” chứ.
Nhưng rồi Tạ Tử An cũng không vạch trần, chỉ tỏ vẻ rửa tai lắng nghe. Gã bắt hai tay vào nhau rồi đặt xuống bàn, “Bạn cậu bị sao thế?”
Khúc Úc Sơn há miệng, song một chữ cũng chẳng thốt nổi ra, lại ngậm mồm vào. Tạ Tử An thấy thế bèn rót một ly rượu cho Khúc Úc Sơn, rồi thay nước trái cây của hắn thành rượu, “Cậu thật sự nên nếm thử chai rượu của anh đi, tốn bao công mới mua được đấy, nhấp ngụm cho biết thôi, không sao đâu.”
Rượu trong ly khẽ khàng sóng sánh dưới ánh đèn, tỏa ra hương thơm say đắm lòng người.
Khúc Úc Sơn đăm đăm nhìn ly rượu trước mặt, cuối cùng vẫn không cưỡng lại được sức hút mà nhấp một ngụm, quả đúng như Tạ Tử An nói, chất rượu thơm nồng và khá ngon.
Từ một ngụm biến thành một ly, rồi từ một ly thăng lên thành hai ly lúc nào chẳng hay.
Hắn bắt đầu tâm sự với Tạ Tử An về chuyện của “bạn” mình, “… Là vậy đó, giờ bạn tôi nên làm gì đây? Nó không nghĩ mình thích cậu bé đó, cậu bé đó còn quá trẻ, và hai đứa nó cũng không phải là định mệnh của nhau. Cậu bé đó đã định sẵn sẽ ở bên một người khác…”
Hắn lải nha lải nhải lung tung beng loạn xạ một hồi, may mà Tạ Tử An vẫn bắt dược trọng tâm.
“Cậu với Thôi Nịnh… ấy chết nhầm, bạn cậu được một cậu bé tỏ tình nhưng bạn cậu cảm thấy không thể chấp nhận được và đã từ chối. Kết quả là cậu bé kia cho bạn cậu ăn bơ luôn đúng không?” Tạ Tử An tổng kết lại toàn bộ câu chuyện này.
Khúc Úc Sơn gật đầu.
Tạ Tử An cạn lời thật sự, gã còn tưởng là đại sự gì chứ, hóa ra chỉ có mỗi thế.
“Này thì có gì mà phải sầu. Cậu bảo bạn cậu gọi điện cho cậu bé kia, tốt nhất là gặp thẳng mặt luôn, nói là mình rất khó chịu và thực sự không muốn từ chối cậu ấy nữa là được ngay thây. Cả hai đều yêu nhau thì cần quái gì suy nghĩ phức tạp làm chi. Cậu nói gì mà cậu bé kia đã định sẵn ở bên người khác, đó là định mệnh của nhau á, đều là vớ vẩn cả thôi.”
“Sếp Khúc à, thích thì nhích, sao cậu lại cứ phải nghĩ đến tương lai làm gì? Bây giờ thích đúng không, vậy quất luôn, sau này hết thích rồi thì chia tay thôi, quá đơn giản.”
“Nếu cứ mãi sợ đầu sợ đuôi như thế thì e là sẽ ế cả đời đấy. Bạn cậu chưa từng yêu ai đúng không?”
Khúc Úc Sơn – tấm chiếu mới trong làng yêu đương – tức thì đỏ mặt, sau đó chém đinh chặt sắt khẳng định, “Ai bảo, nó từng yêu rồi đấy nhé.”
Sau khi tư vấn tâm sinh lý tình cảm với Tạ Tử An xong, Khúc Úc Sơn về đến nhà liền lôi hết rượu trong tủ ra nhậu tiếp, cuối cùng cũng say bí tỉ. Hắn ôm chai rượu lăn lộn trên thảm, rồi moi di động ra muốn đánh một cú.
Gọi cho ai nhể?
Ngón tay lướt lần lượt trong danh bạ, cuối cùng dừng lại trên một dãy số.
Thôi Nịnh nhận được cuộc gọi từ Khúc Úc Sơn vào lúc hơn một giờ đêm, khi ấy cậu đã ngủ. Nghe thấy tiếng điện thoại rung, cậu rất nhanh bật tỉnh khỏi giấc mộng.
Cậu cầm di động bên gối lên, ngay lúc nhìn thấy cái tên trên màn hình, bộ não đang ngái ngủ của cậu đã hoàn toàn tỉnh táo.
Cầm lấy điện thoại rồi nhảy xuống giường và vọt vào WC, vào đến nơi mới cẩn thận đăm đăm nhìn cái tên trên màn hình hiển thị.
Thôi Nịnh không vội nghe máy, cậu nhìn dãy số đổ chuông cho đến khi dừng lại và biến thành cuộc gọi nhỡ. Màn hình điện thoại mờ đi rồi tối hẳn, điện thoại cũng không đổ chuông nữa.
Ngay lúc Thôi Nịnh cau mày tự hỏi liệu mình có làm sai cách không, cuộc gọi thứ hai bất chợt đến.
Lần này Thôi Nịnh nhận ngay.
Sau khi ấn nghe, cậu cũng không nói luôn mà chỉ im lặng nghe đối phương nói chuyện.
Đáng tiếc là anh chàng ở đầu dây bên kia lại nói tiếng Nga khiến cậu không hiểu nổi một chữ. Nếu là bình thường thì Thôi Nịnh sẽ rất kiên nhẫn nghe Khúc Úc Sơn nói xong, nhưng đêm nay cậu lại cố ý cắt ngang lời đối phương.
“Em không hiểu tiếng Nga. Nếu anh muốn nói chuyện với em thì đổi sang tiếng Trung đi.”
Thanh âm bên kia tức thì dừng lại, một phút sau, rốt cuộc mới có động tĩnh.
“Là tôi, tôi nè, Khúc Úc Sơn đó.” Khúc Úc Sơn dường như đã say, giọng điệu nghe rất mơ hồ, còn có phần tủi thân, “Sao cậu lại bơ tôi vậy hả? Tôi đến tìm cậu, không, không phải tôi muốn tìm cậu mà là ba tôi sai tôi đến đưa đồ cho cậu á. Tôi mang đến nhiều thứ lắm đó, cậu đã nhận được chưa?”
“Nhận rồi.” Thôi Nịnh nói nhạt.
Khúc Úc Sơn khịt mũi, “Nhận được rồi hở, thế thì okela rồi. Tôi…”
Hắn khựng lại.
Thôi Nịnh cũng không thúc giục, kiên nhẫn chờ đợi Khúc Úc Sơn nói tiếp, hệt như một gã thợ săn kiên nhẫn chờ con mồi chui ra khỏi hang ổ.
“Hức, tôi thừa nhận là tôi cũng muốn gặp cậu, cơ mà cậu bơ tôi trước nhé. Chanh nhỏ, sao cậu lại bơ tôi thế hả?”
Đây là lần đầu tiên Khúc Úc Sơn chủ động gọi Thôi Nịnh là Chanh nhỏ khi không bị nguyên văn khống chế.
Dái tai Thôi Nịnh bắt đầu rực cháy, nhưng vẫn nói với giọng điệu lạnh lùng: “Sao em lại phải để ý anh? Chính anh đã khiến em đi còn gì? Anh bảo anh không thích em.”
“Tôi hối hận rồi.” Khúc Úc Sơn vừa dứt lời, thì một tiếng thút thít rất nhỏ bỗng truyền vào tai Thôi Nịnh.
Thôi Nịnh còn chưa chắc chắn liệu có phải Khúc Úc Sơn khóc thật không, điện thoại đã bị cúp.