Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Ba vạn dòng thư tình

Ngày thứ tư của cuộc họp thường niên, mọi người thu dọn đồ đạc và trả phòng, sau đó ai về nhà nấy.

Văn hóa Thành Thư sắp xếp xe xong xuôi, đưa các tác giả ở nơi khác ra sân bay và nhà ga, tác giả ở Bắc Kinh thì trực tiếp thuê xe về nhà, Văn hóa Thành Thư sẽ chi trả tiền xe.

Bốn ngày này, trên dưới Văn hóa Thành Thư đều rất mệt mỏi, hai ngày nghỉ cũng phải làm việc, vì thế sau cuộc họp thường niên, mọi người được nghỉ ngơi hai ngày.

Tạ Thanh cũng được nghỉ ngơi hai ngày, ngày thứ ba cô cũng không dậy sớm, hơn mười giờ sáng mới đến văn phòng.

Vừa mới vào cửa, có người trong khu làm việc nói với cô: “Lục tổng có chuyện tìm cô đó.”

Tạ Thanh gật đầu, đi vào phòng mình bỏ túi xách xuống trước, sau đó mới đi gõ cửa phòng Lục Thành.

Bên trong truyền ra tiếng “Mời vào”, Tạ Thanh đẩy cửa đi vào, Lục Thành cười nhạt: “Cô tới rồi à?” Ngay sau đó đứng lên, cầm vài tờ giấy đưa tới trước mặt cô, thuận tiện mời cô ngồi xuống ghế sô pha.

Hai người cùng ngồi xuống, Tạ Thanh nhìn vài tờ giấy kia, phát hiện là thứ cô giao cho biên tập trước cuộc họp thường niên.

Trang thứ nhất là mấy trăm chữ nói về nội dung chính của câu chuyện, mấy mặt sau là giới thiệu nhân vật và bối cảnh câu chuyện.

Cô nghi hoặc, ngẩng đầu lên, Lục Thành đẩy một cây bút và một hộp mực đóng dấu tới trước mặt cô: “Mấy trang đầu được ký bằng dấu vân tay, hiệp nghị cuối cùng cần ký tên riêng cho ăn khớp với bản sao thẻ căn cước.”

Tạ Thanh sửng sốt, sau đó lật tiếp, mới phát hiện ở cuối cùng có thêm hai trang.

Hai trang này giống nhau, cơ bản nói là bên B (bản thân cô) đưa ra tất cả dàn ý, thiết lập nhân vật, bản thảo vô luận có viết tay hay không, đều phải có chữ ký và dấu vân tay, sau đó sẽ do Văn hóa Thành Thư lưu trữ, cũng cung cấp cho bên B bản sao hoàn chỉnh. Nếu như sau này có tranh chấp, bên B có quyền không thừa nhận dấu vân tay và chữ ký.

Thỏa thuận chia ra hai phần, mỗi bên giữ một phần.

Lục Thành đã ký tên ở bên A, cũng đóng con dấu của Văn hóa Thành Thư.

Nếu như Truyền thông Khởi Văn cũng có thỏa thuận như vậy là tốt rồi.

Biểu tình của Tạ Thanh phức tạp: “Quy trình làm việc của Văn hóa Thành Thư thật cẩn thận.”

“Cũng không phải.” Lục Thành cười nhạt, chỉ chỉ thỏa thuận trong tay cô, “Vốn dĩ không có bước này, nhưng cân nhắc tới chuyện lúc trước cô trải qua, tôi hi vọng phần thỏa thuận này có thể để cho cô an tâm hơn với sự hợp tác của chúng ta.”

Tạ Thanh chớp mắt kinh ngạc, hơi trì trệ một chút, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.” Sau đó đặt thỏa thuận lên bàn trà, cúi người ký tên.

Chờ cô ký tên và in dấu tay xong, Lục Thành lấy một tờ khăn giấy ướt cho cô lau tay.

Tạ Thanh lại thấp giọng nói câu cảm ơn, nhìn thỏa thuận có chữ ký và dấu tay của hai bên, lâu lắm rồi cô mới an tâm như vậy.

Thật sự đã rất lâu. Từ sau khi chuyện đạo văn xảy ra, mỗi ngày trôi qua cô đều rất căng thẳng. Sau khi quyết định hợp tác với Văn hóa Thành Thư cô càng đa nghi hơn, thường xuyên suy nghĩ Văn hóa Thành Thư có phải lại là Khởi Văn thứ hai không.

Quả thật, Lục Thành thoạt nhìn là người tốt.

Nhưng ban đầu người của Khởi Văn liên lạc với cô, cô cũng cảm thấy bọn họ là người tốt.

Hôm nay, cô mới thật sự tin tưởng thành ý của Lục Thành.

Lục Thành gọi Ngô Mẫn tới, bảo cô ấy sao chép thỏa thuận này ra thêm một phần, giao cho Tạ Thanh tự giữ. Đợi sau khi Ngô Mẫn rời đi, hắn còn nói: “Dàn ý không có vấn đề gì lớn, chúng tôi sẽ không quấy rầy lúc cô sáng tác, lúc nào cô có thể viết?” Giọng điệu mang tính giải quyết việc chung.

“Bất cứ lúc nào.” Tạ Thanh nói.

Lục Thành nở nụ cười: “Buổi chiều có một cuộc họp, bàn về ý tưởng marketing, cô có hứng thú tới nghe một chút không, không nghe cũng không sao.”

Tạ Thanh gật đầu: “Vậy tôi sẽ tới nghe một chút.”

Tuy rằng cô không hiểu gì về phương diện này, thế nhưng với chuyện phát triển tác phẩm cô vẫn muốn biết một chút. Khởi Văn gây cho cô một đòn đau đớn và thê thảm, làm tác giả trong thời đại này, chỉ biết vùi đầu sáng tác chưa chắc đã là chuyện tốt.

Ba giờ chiều, hội nghị bắt đầu.

Đến tham dự tổng cộng có bảy, tám người, cơ bản là tầng lớp quyết sách. Vấn đề thứ nhất đưa ra là vấn đề nền tảng.

“Chúng ta tiếp xúc với các trang mạng lớn, lấy lối hành văn và số lượng từ của Tạ tiểu thư, nơi thích hợp nhất với cô ấy là trang mạng văn học Ngọc Giang.” Người lên tiếng đầu tiên là một nữ sĩ trung niên, tổng giám đốc của Văn hóa Thành Thư, tên là Ngụy Bình.

Cô ấy ấn hộp điều khiển Bluetooth từ xa, trên PPT xuất hiện giao diện của mạng văn học Ngọc Giang: “Nhưng bảng xếp hạng trên Ngọc Giang chỉ chấp nhận số liệu cạnh tranh của tác giả ký hợp đồng, không thể dùng tiền mua. Tôi đã nói qua với thư ký Ngô, cho bao nhiêu tiền cũng vô dụng.”

Ngụy Bình tiếp tục nói: “Ngọc Giang chỉ ký hợp đồng độc quyền, Tạ tiểu thư là tác giả ký hợp đồng với chúng ta nên không ký với họ được, vì thế bảng xếp hạng của Ngọc Giang không chen vào được. Dựa theo bảng xếp hạng mà nói, sau khi phân tích, bởi vì hệ số điểm tích lũy chênh lệch, điểm tích lũy của tác giả không ký hợp đồng chỉ bằng một phần ba của tác giả ký hợp đồng, cũng không có khả năng thâu tóm.”

Nói xong bỏ qua hình ảnh trên PPT: “Cho nên Ngọc Giang không được.”

Lục Thành nói: “Khá là đáng tiếc.”

Ưu thế của các trang mạng không giống nhau, một số nơi có thể chơi, một số nơi có sức tuyên truyền, cũng có nơi chỉ chuyên về chủ đề thích hợp.

Kỳ thật sự tồn tại của Ngọc Giang có chút vi diệu, từ tác phẩm tới phong cách, nó giống như tồn tại giữa văn học mạng và văn học xuất bản.

Nhưng ở phương diện bản quyền, Ngọc Giang thật sự lợi hại.

Trước kia công việc xuất bản còn chưa suy thoái, có vô số tác phẩm ngôn tình xuất bản từ Ngọc Giang và chiếm một nửa giang sơn trong giới; mấy năm qua công việc xuất bản suy thoái, truyền hình gặp may, tác phẩm ở Ngọc Giang bắt đầu leo lên màn ảnh, tỷ lệ chuyển thể thành công không còn thấp.

Lục Thành nhớ rõ có một thời gian, The Bachelor chuyển thể bị vùi dập, có một blog phân tích, trêu chọc nói “Thịnh thế bây giờ, chung quy như Ngọc Giang mong muốn.”

Không chỉ vậy, giáo viên của Lục Thành, người nghiên cứu văn học đương đại ở đại học B cũng có chuyên môn là nghiên cứu văn học mạng. Trong lúc nghiên cứu cô ấy đưa ra một quan điểm, cho rằng ở Ngọc Giang, đa số là người viết mảng nữ tần đầu quân, dẫn đầu xu hướng văn học mạng bây giờ chính là mảng nữ tần.

Cho nên nếu như Ngọc Giang không từ chối Tạ Thanh, quả thật không tệ, nhưng hiện tại cũng không cách nào đạt được hợp tác.

Lục Thành bình tĩnh hỏi: “Phương án khác thì sao?”

“Dựa vào tài khoản chung đi.”

Lục Thành châm chước, chậm rãi gật đầu, trong lòng Tạ Thanh thấy kỳ quái: Tài khoản chung?

Cô lặng lẽ cúi đầu cầm điện thoại di động lên tìm kiếm thử, tìm tài khoản chung của Văn hóa Thành Thư. Nhưng mở ra xem thì bên trong cơ bản đều là tin tức xí nghiệp.

Nếu như dùng tài khoản chung tuyên truyền, có lẽ sẽ có vẻ rất kỳ quái, hơn nữa hẳn cũng không có ai đọc đi…

“… Lục tổng.” Cô do dự giơ tay tỏ vẻ muốn lên tiếng. Tất cả mọi người nhìn về phía cô, cô nói ra ý nghĩ vừa rồi.

Dẫn tới một tràng cười.

Tạ không hiểu gì, Lục Thành dùng sức mím môi, miễn cưỡng nén cười, kiên trì giải thích: “Không phải dùng tài khoản mang tên “Văn hóa Thành Thư” tuyên truyền. Chúng tôi có rất nhiều tài khoản chung hoạt động song song, chuyên môn tuyên truyền tác phẩm, phong cách cũng không giống nhau.”

“Rất nhiều?!” Tạ Thanh có chút kinh ngạc. Ngụy Bình cười nói: “Bằng không Tạ tiểu thư cho rằng những bài tuyên truyền tác phẩm kia ở đâu ra?”

Bất kể là Weibo hay WeChat cũng có rất nhiều bài tuyên truyền, trong đó xác thật có bộ phận lớn là Grassroots [1], afdian [2], hơn nữa hoạt động cũng rất chuyên nghiệp. Không thể phủ nhận, cũng có một tỉ lệ đáng kể là hoạt động của bên tư bản, chính là vì muốn đề cử tác phẩm của mình.

[1] Một phong trào ở cơ sở là một phong trào sử dụng người dân trong một huyện, khu vực hoặc cộng đồng nhất định làm cơ sở cho một phong trào chính trị hoặc kinh tế. Các phong trào và tổ chức ở cơ sở sử dụng hành động tập thể từ cấp địa phương để thực hiện thay đổi ở cấp địa phương, khu vực, quốc gia hoặc quốc tế.

[2] Một ứng dụng của Trung Quốc có thể xây dựng cộng đồng hâm mộ.

Chẳng qua cuối cùng cũng đều là tuyên truyền tác phẩm, cũng đều sẽ tuyên truyền tác phẩm tới trời nam biển bắc [3], cả hai rất khó phân biệt, ngay cả người trong nghề có kinh nghiệm phong phú cũng khó có thể phán đoán chính xác.

[4] Thành ngữ của Trung Quốc, mô tả các vùng khác nhau ở xa, nó cũng mô tả vô tận.

Tạ Thanh cảm giác mình đang tiếp xúc một lĩnh vực cực kỳ mới.

Cô vẫn cho là, bất luận ở đâu, tác giả cũng muốn nổi tiếng bằng tác phẩm. Bây giờ nhìn lại, nếu có tài nguyên to lớn nâng đỡ, các yêu cầu chất lượng tác phẩm có khả năng vô cùng… có tính đàn hồi.

Dù sao cũng là thời đại lượt xem.

Trong lòng cô có cảm giác vi diệu bé nhỏ như thế.

Điều chỉnh tốt tâm trạng, Tạ Thanh hỏi: “Mỗi ngày có bao nhiêu tài khoản chung hoạt động?”

Ngụy Bình: “Giai đoạn đầu ba ngàn là được, giai đoạn sau phải xem tình hình.” Nói xong hỏi cô, “Khi nào Tạ tiểu thư có thể mở hố? Tôi sẽ bảo bọn họ để trống tài khoản khoản chung, cũng chuẩn bị tốt tuyên truyền.”

“Để cho tôi tích cóp tầm hai, ba vạn chữ đi.” Tạ Thanh thầm tính toán,”Nửa tháng được không?”

Ngụy Bình nhìn về phía Lục Thành, dò hỏi ý tứ của hắn, Lục Thành nói: “Những cái kia cứ sắp xếp tốt, cho cô ấy từ từ viết, đừng thúc giục.”

“…” Ngụy Bình kinh ngạc, “Được rồi.”

Sau đó là thảo luận phương án marketing. Bảo gồm KOL [5] làm sao, vào thời gian nào có thể làm bùng nổ sức nóng, tuyên truyền ở tuyến dưới sao cho phù hợp, tìm ai bên xuất bản, nói chuyện mở rộng truyền hình với bên nào, nên nhắm tới giải thưởng nào.

[5] KOL hay còn gọi là “người có ảnh hưởng”, là một cá nhân hay tổ chức có kiến thức sản phẩm chuyên môn và có tầm ảnh hưởng trong lĩnh vực của họ. Họ được tín nhiệm bởi các nhóm lợi ích có liên quan và có sức ảnh hưởng đáng kể đối với hành vi người tiêu dùng.

Khác nghề như cách núi [6]. Tuy rằng đều ở trong giới văn học mạng, thế nhưng bên trên là nhà tư sản, bên dưới là tác giả, cũng không phải là một nghề chung.

[6] Không trong nghề không biết tình hình nghề đó.

Hội nghị kết thúc lúc năm rưỡi. Mọi người bởi vì quan điểm không giống nhau nên ầm ĩ một trận ở bên ngoài nhưng cơ bản vẫn vui vẻ.

Lúc rời phòng họp, Lục Thành nói với Tạ Thanh: “Những lần hợp tác sau cô có ý tưởng gì cũng có thể nói ra, chúng tôi sẽ cố gắng tôn trọng tác giả.”

Tạ Thanh mím môi mỏng, Lục Thành nhìn bộ dạng tự hỏi của cô, dừng chân bên người cửa phòng họp.

Cô ngẩng đầu: “Nếu áng văn này có thành tích không tồi…” Cô dừng một chút, “Tôi muốn mau chóng thưa kiện, tôi muốn biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì với <xích ngọc=”” lục=””>, có được không?”

Dựa vào hợp đồng của cô và Văn hóa Thành Thư, giá giữ gốc của áng văn này là 50 vạn. Nói cách khác, cô nhất định sẽ có 50 vạn tiền nhuận bút.

Cho dù thuế cao, số tiền thưa kiện cũng đủ rồi. Từ góc độ sức nóng mà nói, một tác phẩm có thành tích không tồi, tất nhiên cũng có thể mang tới sức nóng không tồi.

Đây là mong ước của cô, cô không chờ đợi được nữa, cô liên tục tưởng tượng ra cảnh tượng lên tòa nhận thẩm vấn.

Cảnh tượng đó như khói mù mịt làm cô không thở nổi, cô cũng tan thành mây khói.

Nhưng Lục Thành lại dứt khoát: “Không được.”

Tạ Thanh nhăn mày, trong nháy mắt, có thể nói là có địch ý bắn ra từ trong mắt cô.

Vừa giống như chạm vào là cả người cô nổi lên gai nhím bé nhỏ rồi.

Lục Thành nở nụ cười: “Đừng nóng giận.”

Cô vẫn cứ như vậy nhìn hắn, thật giống như hắn là kẻ khốn nạn dùng viên đạn bọc đường lừa cô ký hợp đồng.

Hắn bước vài bước về phía trước, ngồi bên cạnh bàn hội nghị, dùng một loại ánh mắt thưởng thức tác phẩm nghệ thuật nhìn cô, giọng điệu mang ý cười: “Chúng ta dùng số liệu nói chuyện.”

“Tôi điều tra trong hai năm qua, “Ngọc Ly” và “Thanh Châu Lục” là hai từ có sức nóng nhất. Tác phẩm đạo văn cũng tuôn ra ngay thời điểm sức nổi tiếng của cô cao nhất.”

Tạ Thanh suy nghĩ một chút, đúng vậy.

Khi đó không chỉ mở bán , Khởi Văn còn dùng toàn lực xuất bản trọn bộ phiên bản mới, là hố mới của “cô” <xích ngọc=”” lục=””>, lúc đó đã dẫn tới một làn sóng sức nóng.

“Sự nổi tiếng khi ấy của cô, mười năm qua không có mấy vị tác giả có được. Nói cách khác, ngay lúc đó cô ho nhẹ một tiếng, tất cả mọi người trong giới cũng sẽ biết.

Tạ Thanh không hé răng.

Thật bất hạnh, lúc ấy người “ho nhẹ” xã giao với truyền thông và công chúng, cũng không phải của cô.

Hồi đó cô căn bản không dùng Weibo.

“Hiện tại, muốn thắng lợi hoàn toàn trong trận chiến này, cô cần phải nổi tiếng hơn lúc đó.”

Tạ Thanh ngạc nhiên ngẩng đầu: “Cái gì…” Cô cảm thấy không thể tưởng tượng được, lặp lại lời hắn vừa mới nói, “Mười năm qua không có mấy vị tác giả có được.”

“Đúng vậy.” Lục Thành chậm rãi gật đầu, “Nhưng cô đã từng là một trong số đó rồi.”

Ngọn núi này đối với người khác mà nói là cao không với tới đỉnh nhưng đối với cô mà nói, chỉ cần vượt qua chính mình là được rồi.

Quả thật, vượt qua chính mình không phải một chuyện dễ dàng.

Đặc biệt đối với những tác giả có tác phẩm đầu tay cực kỳ nổi tiếng, xác xuất tác phẩm kế tiếp trượt dốc là không nhỏ, từ xưa tới nay đều như thế.

Điều này cũng phản ánh sự tồn tại của các công ty môi giới bọn họ.

“Lúc cô tới đây tài năng ở độ cao xấp xỉ lúc trước, tôi có thể vận dụng các loại tài nguyên đẩy cô tới vị trí cao hơn.” Khẽ nâng hàm dưới, gương mặt lạnh nhạt của hắn trở nên chăm chú, “Ở vị trí như vậy, cô thắng kiện, các phương tiện truyền thông, các tin đồn, các nền tảng xã hội mới quan tâm. Tôi thể để dư luận theo đuổi từ lúc tòa án thụ lí tới lúc mở phiên tòa xét xử, nếu như sau khi đối phương thua kiện còn muốn tố cáo, tôi có thể cam đoan rằng, trước lúc đó bọn họ sẽ nhận một làn sóng chửi rủa.”

“Đương nhiên, nếu cô không muốn chờ, tôi cũng không có cách nào khác.” Lời nói của hắn trở nên thay đổi, thảnh thơi chậm rãi, đúc tay vào túi áo đứng thẳng người lên, “Tôi sẽ nhìn xem cô muốn tốc chiến tốc thắng trên tòa hay là muốn thắng lợi trên cả pháp luật và dư luận.”

Tạ Thanh ngước mắt, nhìn bộ dạng cười như không cười của hắn, giống như cô dự tính trước, lại là nụ cười nham hiểm dối trá.

Biểu hiện này làm cô ảo não trong nháy mắt, lại bị hắn thuyết phục.

Người thật sự đè chết cô là dư luận, thứ cô thật sự muốn cứu vãn đương nhiên cũng là mặt trận dư luận.

Nhưng bộ dáng này của hắn, thật sự làm người ta căm tức.

Tạ Thanh cắn răng, “Nghe anh.” Nói xong xoay người rời đi.

Sau lưng vang lên tiếng cười khẽ, giống như gió ôn hòa mơn trớn mặt đất, khiến cỏ khô đè nặng trong lòng cô bị nhấc lên, vài sợi cỏ bay phiêu tán.

Sau đó cô nghe thấy hắn gọi: “Tạ Thanh.”

Cô quay đầu lại, góc độ kỳ diệu vừa vặn bị ánh sáng mặt trời từ cửa sổ sát đất phía sau chiếu vào, khí chất trong sáng.

Hắn hướng cô cười cười: “Mọi chuyện đều sẽ tốt thôi.”

Có ấm áp, có sức mạnh làm người ta an tâm.</xích></xích>

Trải qua một tháng bình thường không có gì lạ. Tạ Thanh cúi đầu gõ chữ, bước vào trạng thái “không để ý đến chuyện bên ngoài”. Mặc dù đang ở trong phòng làm việc của Văn hóa Thành Thư nhưng cả ngày cũng thường không nói quá hai câu với người khác.

Lục Thành vẫn bận rộn chuyện của hắn như thường. Hai người chỉ trò chuyện một lần duy nhất đó là sau hội nghị nửa tháng, Tạ Thanh phát hiện cô không thể viết xong ba vạn chữ đúng hạn.

Tuy rằng Lục thành nói không thúc cô nhưng theo lễ phép, cô vẫn phải đánh tiếng với Lục Thành một chút.

Lục Thành không cần nghe xong đã nở nụ cười: “Tôi biết cô viết không xong.”

“… Tôi không mắc chứng chậm chễ.” Tạ Thanh giải thích.

Lục Thành gật đầu: “Tôi biết, rất nhiều tác giả viết chậm lúc mới đầu.”

Đúng là như vậy.

Sau đó, cô dùng nửa ngày cuối tuần mới viết ra được hai chương nhưng sau đó dòng suy nghĩ lại đột nhiên như ý.

Trong khoảnh khắc, câu từ tuôn ra như suối.

Buổi tối hôm đó, Tạ Thanh trở về nơi ở, cảm thấy không thể viết xong cốt truyện trong tay thật sự khó chịu, liền lấy giấy ra viết bản thảo. Bất tri bất giác, cô viết tới ba rưỡi sáng.

Tám ngàn chữ.

Mục tiêu ba vạn chữ đột nhiên đã hoàn thành.

Ngày hôm sau, cô mang bản thảo tới giao cho Lục Thành. Lục Thành đang bận, thuận tay nhận lấy, suy nghĩ sự tình một lát rồi mới phản ứng được, ngẩng đầu nhìn cô.

… Bị quầng thâm mắt của cô dọa hết hồn.

“Cô thức đêm?” Hắn híp mắt, cầm bản thảo muốn xé, “Tôi đã nói buổi tối về viết không tính.”

“Đừng —!” Tạ Thanh vội giữ lấy bản thảo, giải thích, “Chỉ lần này thôi. Ngày hôm qua mạch suy nghĩ quá như ý, không viết ra tôi không ngủ được.”

Kéo căng tờ giấy hai giây, hắn bật cười một tiếng.

Sao hắn có thể thật sự xé bản thảo của cô.

Hình như lần đầu hắn nhìn thấy cô vội vàng như vậy.

Hơi nghiêm gương mặt tươi cười, hắn đưa bút và mực đóng dấu cho cô, cô ký tên và in dấu tay như thường lệ, sau đó Ngô Mẫn sẽ thu xếp sao chép một bản cho cô.

Toàn bộ quá trình, biểu tình của cô gượng gạo, gò má hơi phiếm hồng, hiển nhiên cô cũng cảm thấy mình vừa có hành động mất mặt.

Lục Thành nhìn thấy thế nên nhịn cảm giác muốn trêu chọc cô. Nghe giọng ho một tiếng, nói với Ngô Mẫn: “Mời Ngụy Bình tới đây.”

Văn phòng của Ngụy Bình sát vách phòng của Lục Thành, chớp mắt đã tới rồi.

Lục Thành đưa bản thảo cho cô ấy: “Có thể lên lịch trình chuẩn bị rồi.”

“Được.” Ngụy Bình nhận lấy, Lục Thành hỏi, “Khi nào thì bắt đầu?”

Ngụy Bình nói: “Ngày mai sẽ đăng thông báo hâm nóng, ngày kia có thể đăng chương 1.”

Lục Thành nhìn lịch trên di động, ngày mai là thứ sáu, ngày kia là thứ bảy.

Suy nghĩ một chút, hắn nói: “Hâm nóng [1] vào thứ ba, đăng chương 1 vào thứ tư đi.”

[1] Đề cập đến việc chuẩn bị cho một điều gì đó, sẵn sàng cho việc này.

Ngụy Bình lĩnh hội, gật đầu, mở di động đánh dấu trên lịch.

Tạ Thanh không hiểu: “Vì sao? Cuối tuần không tốt sao?”

“Không phải, cuối tuần quá tốt.” Ngụy Bình cười, “Thứ bảy và chủ nhật là thời điểm nhiều người lên mạng nhất. Nếu như thứ tư đăng, tới chủ nhật đã có hơn một vạn chữ, những độc giả có thời gian đọc sẽ càng muốn vào xem.”

Nhưng nếu như cuối tuần mới mở hố, quá ít chữ, khả năng lãng phí lượt xem cuối tuần.

Tạ Thanh tỉnh ngộ, suy tư gật đầu, Ngụy Bình tiếp tục ghi chú lịch trình trên trên điện thoại.

Ngón tay đột nhiên dừng lại.

Cô ấy ngẩng đầu nhìn về phía Lục Thành: “Còn có một áng văn cũng vừa khéo mở hố vào thứ tư tuần sau.”

Lục Thành: “Ai?”

Ngụy Bình nhìn bút danh: “Đào Diệp.”

Lục Thành: “Đó là ai?”, Ngụy Bình giải thích bổ sung: “Là người tới từ phòng làm việc Linh Mặc đó…”

“Đào Nhiên?” Tạ Thanh phản ứng lại, Ngụy Bình: “Đúng đúng đúng, là cô ấy.”

Oan gia ngõ hẹp.

Tạ Thanh âm thầm thở dài, sau đó nói: “Đẩy lịch của tôi xuống đi.”

Không tội gì cô phải trốn tránh nhưng lần này cô giao bản thảo chậm, dù sao cũng không nên tranh với Đào Nhiên.

Ngụy Bình hơi khó xử: “Truyện mới ít nhất phải đăng liên tục trong ba ngày, nếu lùi lịch của cô xuống…” Lại là thứ bảy rồi.

“Tôi có thể lùi lịch nhiều ngày hơn.” Tạ Thanh hỏi, “Thứ tư tuần sau có ai không?”

Ngón tay Ngụy Bình lướt xuống một cái: “Không có, tôi ưu tiên cho cô.”

Lùi một vài ngày cũng không sao, Lục Thành không có gì dị nghị, chờ Ngụy Bình ghi chú xong, hắn mới mở miệng: “Tất cả tài khoản chung của văn phòng, nửa tháng tới cũng không sắp xếp gì khác.”

Mỗi ngày đều dùng để tuyên truyền tác phẩm của cô.

Ngụy Bình là một trong số ít những người trong công ty biết Tạ Thanh là ai, đối mặt với sự an bài này cũng rất bình tĩnh: “Được.”

Người chuyên nghiệp làm việc người ta luôn cảm thấy đáng tin cậy, Tạ Thanh không ý kiến, chỉ hỏi Ngụy Bình: “Có cần tôi làm gì không?”

Ngụy Bình cười nói: “Tốt nhất cô cứ viết bản thảo thật tốt, đảm bảo không gián đoạn là được.”

Vì thế gần nửa tháng sau, trong nửa tháng này, Tạ Thanh viết bản thảo rất như ý. Lục Thành lại không cần cô viết tay xong lại tự mình gõ lại nên bớt đi rất nhiều thời gian, cho dù cô trau chuốt, mỗi ngày ít nhất cũng viết được ba ngàn từ.

Nhưng từ ngày đó trở đi bắt đầu đăng nhiều kỳ, không giống bây giờ nữa.

Trước đó cô cũng viết đăng nhiều kỳ, chẳng qua là ở trên tạp chí, phản hồi số lượng tiêu thụ không có như lúc này. Bài viết trên tạp chí rất nhiều, tác phẩm của cô không phản nhân tố phản ánh doanh số tiêu thụ duy nhất.

Nhưng bây giờ, bộ phận điều hành phụ trách tài khoản chung có thể trực tiếp giám sát biến động số liệu, mỗi phần truyện, mỗi một chương bao nhiêu lượt xem là tính toán riêng, thành thích thế nào chỉ cần xem là biết ngay.

Có mấy người ở dưới tình huống như vậy có thể không thèm chú ý tới thành tích của bản thân?

Cách cô “chú ý” tới kết quả trực tiếp nhất là, khi cô đi ngang qua khu làm việc sẽ vô thức quay đầu lại nhìn vào biểu đồ lớn trên tường ghi lại từng hướng đi số liệu thành tích của áng văn.

Sau đó, ở một buổi chiều nọ, cô muốn tới phòng nghỉ uống một ly cà phê nâng cao tinh thần, lúc vừa quay đầu nhìn biểu đồ vừa bước đi, đột nhiên bị một ngón tay đẩy huyệt thái dương.

Tạ Thanh vội vàng nhìn sang, là Lục Thành.

Trong khu làm việc vài người cười nhẹ.

Lục Thành đối với chuyện này ngoảnh mặt làm ngơ, vẻ mặt buồn cười nhìn cô lúng túng: “Vị đại đại này, lo lắng như vậy sao?”

“…” Tạ Thanh hơi nghẹn họng, “Không có, tùy tiện nhìn thôi.”

Hắn nhíu mày: “Nhưng không phải lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô nhìn chằm chằm bảng số liệu như vậy.”

Trong khu làm việc lại một mảnh xì xào cười cười, sắc mặt cô đột nhiên đỏ bừng, ánh mắt dán xuống mặt đất.

Trong lòng hắn, vì âm mưu không tử tế thành công như ý nên cười khẩy.

Hắn hết thuốc chữa rồi.

—— Lục Thành tự giễu trong lòng.

Thích ai liền bắt nạt người đó, đây là trò của học sinh tiểu học.

Kết quả hắn nhận được cũng giống như học sinh nam bướng bỉnh bên trong trường tiểu học, người trước mắt tức giận không biết ứng phó như thế nào, cuối cùng quẫn bách chen qua lối nhỏ chật hẹp đi qua hắn.

Lục Thành phối hợp cúi đầu cười nhạo, cảm thấy ánh mắt trong khu làm việc, hắn thu lại nụ cười.

“Làm việc cho tốt.” Hắn lạnh nhạt, sau đó dù bận rộn cũng vẫn ung dung bước về phía phòng làm việc của mình.

Sau mấy ngày nữa, chính là Tết âm lịch.

Từ hai mươi bảy tháng chạp, nhân viên trong phòng làm việc đã ít đi rất nhiều.

Lúc trước Tạ Thanh chưa từng rời nhà trong thời gian dài, trường học ở xa nhất cũng chỉ tới tỉnh lỵ Trường Sa, vì lẽ đó xưa nay cô chưa trải qua lễ hội mùa xuân.

Vì thiếu kinh nghiệm nên cô phải chịu thiệt thòi khi mua vé về quê trong dịp này.

Mãi tới ngày 25 tháng 12, cô vẫn không mua được vé, cuối cùng không thể làm gì khác là mua vé máy bay về nhà.

Chỉ là nghỉ lễ thôi, Tạ Thanh cũng không mang nhiều đồ vật, túi quần áo cũng rất nhẹ nhàng, cô cũng chỉ mang thẻ ngân hàng về thôi.

Dựa theo hợp đồng, khi cô viết được năm mươi ngàn chữ, Văn hóa Thành Thư sẽ gửi 10% của 50 vạn giữ gốc cho cô, trừ thuế xong còn có hơn bốn vạn. Phòng tài vụ chuyển khoản trước năm mới, cho cô mang quà về ăn Tết.

Tết trong nhà vẫn như xưa, có ông nội bà nội, còn có cô dượng và em trai em gái họ từ Trường Sa về, không thể nói là cực kỳ náo nhiệt nhưng vô cùng vui vẻ và hòa thuận.

Lúc Tạ Thanh còn nhỏ, ở trong lễ mừng năm mới cô thường có cảm giác bản thân là người ngoài, bởi vì cô dượng là con gái và con rể của ông bà ngoại, còn em trai em gái họ là con trai con gái cô dượng, bất luận cô so với ai, dường như đều kém hơn một chút.

Là từ lúc nào cô không còn loại cảm giác này nữa?

Có lẽ là từ khi cô đi học, nhét sách cả nửa gian phòng.

Sân bay thị trấn Vĩnh Châu, làng Linh Lăng cách nhà Tạ Thanh một khu, không tính là xa, đi nhanh là có thể tới.

Lên tầng gõ cửa, vừa mới gõ hai tiếng, cửa đã mở ra.

Là cô mở.

“Thanh Thanh à!” Tạ Khiết vừa mở cửa vừa hướng vào trong gọi, “Cha, mẹ, Thanh Thanh về rồi!” Sau đó gọi hai đứa nhỏ, “Đừng nghịch nữa, mau lại đây giúp chị xách đồ đi con.”

Tạ Thanh rảo bước vào cửa: “Không cần đâu, đồ đạc của con cũng không nhiều lắm.” Sau đó cô kéo túi hành lý đi vào phòng.

Cô chào hỏi ông bà nội, bà nội đã mấy tháng không gặp cháu gái, nhất thời hưng phấn và kích động. Ông nội cũng nhiệt tình, dựng râu trừng mắt: “Chân cánh cứng cáp rồi phải không? Nói đi Bắc Kinh là đi ngay, cả năm cũng không biết trở về!”

Bởi vì chuyện đã trải qua khi trưởng thành, tính cách Tạ Thanh vẫn luôn lạnh nhạt và độc lập. Chuyện trên mạng cô không nói với ông bà nội, tới phòng làm việc Linh Mặc làm việc cô cũng chỉ nói là tới Bắc Kinh tìm công việc, sau đó thu dọn đồ đạc rời đi.

Cô biết làm như vậy, ông bà nội sẽ lo lắng cho cô. Trong lòng cô luôn mang hổ thẹn nhưng rồi lại không biết biểu đạt làm sao.

Đúng vậy, bất luận lúc cô viết tiểu thuyết có cho nhân vật cảm tình nhiều và tinh tế cỡ nào, trong hiện thực, cô vẫn không cách nào tự mình làm được.

Giống như bây giờ, cô cũng không có cách nào làm cho mình giống như cô bé con trong sách, làm nũng, đùa nghịch với người lớn. Cô xin lỗi cười cười, chạy như một làn khói về phòng.

“… Con đứng lại!” Ông nội giận tới nỗi nện cây gậy trong tay xuống đất, chỉ chớp mắt, cô lại từ trong phòng chạy ra.

Cô nhét một hộp gấm vào tay ông nội: “Con mua cho ông đó!”

“Cái này là gì…” Ông nội vừa trừng mắt nhìn cô vừa mở hộp ra, bên trong là một cặp quả óc chó trông rất đẹp mắt.

Cô dành thời gian tới chợ Phan Gia Viên. Cô biết một chút về văn hóa đồ chơi [1], vì phòng ngừa bị lừa, cô còn thức đêm xem không ít kiến thức phổ thông.

[1] Chỉ những đồ vật dùng để thưởng ngoạn.

Ông nội cố không lộ ra vui vẻ, lại mắng cô: “Nha đầu chết tiệt này, mấy tháng không về nhà, mua một cặp óc chó đã nghĩ rằng mua chuộc được ta.”

Tạ Thanh cười không lên tiếng, gương mặt ông nội biểu tình như vậy, rốt cuộc vẫn lau lau cặp óc chó.

Đây là phương thức biểu đạt tình cảm của cô. So với biểu đạt trắng trợn nói “Con yêu ông bà” khiến cô mất tự nhiên và căng thẳng thì nói “Đây là đồ con mua cho ông bà” đơn giản hơn nhiều.

Không chỉ mua cặp óc chó cho ông nội, cô còn mua vòng tay bằng bạc cho bà nội, mua cho cô mỹ phẩm dưỡng da, mua cho dượng hai cái kẹp cà vạt. Lúc dượng bị cô đẩy vào trong phòng đeo thử cà vạt, em gái họ mới lên tiểu học ôm búp bê nữ hoàng băng giá cười rất vui sướng.

Chỉ có em trai họ mới học cấp hai vô cùng đáng thương… Cô vừa mới tặng thằng bé một bản Pikachu Swicth, thằng bé còn chưa kịp hưng phấn đã bị cô tịch thu rồi.

“Thi cấp ba xong thì chơi!” Cô trừng mắt nhìn thằng bé.

Thằng bé khóc thét: “Ăn Tết mà!!! Để cho em chơi mấy ngày đi mà!!!”

Thằng bé nhìn cô bằng ánh mắt cầu xin nhưng Tạ Thanh lạnh lùng không có cho bé.

Trẻ con bây giờ, áp lực học tập so với cô trước kia có thể nói là lớn hơn. Hồi cấp hai cô nghỉ học hơn nửa năm, vẫn thi đậu cấp ba, nhưng còn bây giờ…

Cho nên thằng bé vẫn phải học tập cho giỏi đi!

Đêm 30.

Khu biệt thự ở thành phố Thuận Nghĩa, Bắc Kinh.

Buổi trưa Lục Thành về nhà, vào cửa liền trực tiếp về phòng mình, mở máy tính ra, tiếp tục xử lý công việc.

Bất tri bất giác đã tới bảy giờ tối, sắc trời tối hoàn toàn nhưng nhìn màn hình máy tính cũng không cần đèn chiếu sáng, hắn cũng không có bật đèn.

Đột nhiên, tiếng cửa vang lên, sau đó đèn bật lên.

Lục Thành nhìn sang, cau mày: “Lại không gõ cửa.”

“Anh!” Thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi hai tay đút trong túi áo đồng phục, không chú ý lời hắn nói chút nào, tùy tiện đi tới, “Em biết anh ở nhà mà!

“…” Lục Thành cười nhạt, mất tập trung chủ đề, “Làm sao em biết được?”

Thiếu niên ngồi xuống giường hắn: “Sau khi tan học em đi qua nhà anh nhìn, hai nơi đều không có người.”

Lục Thành chỉ có hai nơi ở trong thành phố.

Nói xong, trong phòng yên tĩnh một chút.

Lục Thành hít sâu xoay người: “Sau này đừng tới nhà gần công ty anh nữa.”

“?”Thiếu niên khó hiểu, “Vì sao?”

“Anh cho bạn ở nhờ.” Hắn lời ít mà ý nhiều, thiếu niên nhíu mày, “Quá đáng! Vì sao anh không cho em ở nhờ!”

Cậu học ở trường trung học số 4 Bắc Kinh đọc sách, đi ra ngoài bất luận là đi hướng Địa An Môn hay công viên Cảnh Sơn đều đi thẳng qua đó. Cậu nhìn mà thèm nơi ở đó của Lục Thành đã lâu nhưng Lục Thành lúc nào cũng không cho cậu ở.

“Ở đây cách chỗ em có nửa giờ đi qua thôi, cứ ở trọ ở trường đi, học cho giỏi.” Lần nào Lục Thành cũng lấy lý do này.

Lúc này cũng lại là câu nói này.

Thiếu niên bĩu môi, cũng không tiếp tục dây dưa với hắn, còn nói: “Mẹ em nói nếu anh ở nhà, nói cho anh biết hôm nay ông bà ngoại không có tới, anh cũng đừng buồn bực ở trong phòng.”

Lục Thành làm như không nghe thấy lời cậu, hỏi cậu: “Còn mấy tháng nữa thi tốt nghiệp trung học rồi, thành tích của em thế nào?”

“…” Thiếu niên bị nghẹn họng, “Anh cũng thật biết nói chuyện!”

Lục Thành nhìn màn hình máy tính cười nhạo, cậu lại nói: “Khá tốt! Có lẽ vào lúc này sang năm, em là học đệ của anh rồi!”

“Học đệ của anh?” Lục Thành nhíu mày, lần thứ hai quay qua chỗ cậu, “Không phải vẫn luôn nói muốn thi vào đại học Q sao?”

Không giống với hắn kế thừa đầu óc văn học tự do từ cha mình, những đứa con khác của Sở Văn Đình đều thiên về tự nhiên. Ngay cả cô con gái mấy năm trước bà sinh ra cùng chồng mới – Triệu Thu Nhạn, hiện tại cũng thi Olympic toán ở trường tiểu học.

Mặc dù hai trường tốt nhất ở Bắc Kinh đều là trường giảng dạy toàn diện, nhưng đại học Q thiên về tự nhiên, đại học B thiên về xã hội, trước đó Sở Tụng vẫn luôn nói muốn thi đại học Q.

Nhưng hiện tại, Sở Tụng ngồi ở trên giường hắn, hững hờ nhún vai: “Em cảm thấy đại học B cũng rất tốt.”

Không lý do?

Đột nhiên sửa lại mục tiêu?

Ánh mắt nghi ngờ của Lục Thành dừng trên mặt cậu vài giây, nheo mắt lại: “Có phải em… yêu sớm hay không?”

Sắc mặt Sở Tụng nhất thời đỏ chót: “Anh… Đừng có nói bừa!” Nói một câu miệng cọp gan thỏ, câu tiếp theo là hoàn toàn kinh sợ, “Anh đừng nói cho mẹ em biết…”

Lục Thành cười nhạo, chỉ nói: “Cứ thi đại học Q thật tốt. Hai trường chỉ cách nhau một bức tường, không cản trở em theo đuổi tình yêu.”

Sở Tụng thốt lên: “Vậy cũng không bằng học cùng một trường!”

Lục Thành sửng sốt một chút.

Thật là tình yêu của thiếu niên. Đơn thuần, thẳng thắn, không hề băn khoăn.

Tôi thích em, tôi chỉ muốn ở cùng em, mọi thời mọi khắc đều có thể nhìn thấy em.

Cách một bức tường cũng không muốn.

Bên ngoài vang lên tiếng pháo hoa và tiếng trống, sau đó là tiếng pháo bùm bùm, tiếng nói chuyện trở nên khó có thể nghe thấy.

Điện thoại Sở Tụng vang lên vừa đúng lúc này, là trò chuyện video. Cậu nhận điện thoại, vừa cười vừa nói: “Bên ngoài vừa bắn pháo hoa, tớ cho cậu xem nhé!”

“…” Lục Thành nhìn Sở Tụng chạy lại phía cửa sổ, tàn nhẫn đẩy cậu ra ngoài, “Không được nói chuyện yêu đương trong phòng anh.”

“Này, phòng em không thấy pháo hoa…” Sở Tụng phiền muộn, cô gái trong điện thoại hiếu kỳ, “Ồ, đó là anh cậu sao? Thật đẹp trai!” Câu tiếp theo chính là, “Nhưng cậu vẫn đẹp trai hơn, hì hì…”

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận