Yêu đương là chuyện đòi hỏi phải nuôi dưỡng cảm xúc.
Vì thế Lục Thành đẩy lùi thời gian mình đến công ty một chút, đầu tiên gặp Tạ Thanh một chút. Mỗi buổi sáng, Lục Thành đứng dưới lầu chờ cô, sau đó cũng đi đến công ty. T
Hai ngày sau, lúc Ngô Mẫn và Ngụy Bình rủ nhau xuống Starbucks lầu một mua cà phê vừa vặn nhìn thấy hai người bước lên lầu cùng nhau. Ngụy Bình hít một hơi lạnh tỏ vẻ ê răng: “Không cần phải đến mức đó chứ, từ nhà Ly Đại đến đây chỉ có ba phút thôi!”
Ngô Mẫn cũng hừ một tiếng: “Đáng sợ đáng sợ, thật đáng sợ, không nghĩ được lúc yêu đương Lục tổng lại là cái dạng này!”
Thang máy, Lục Thành ôm Tạ Thanh một cách tự nhiên, rất vui vẻ tận hưởng cảm giác cô run rẩy một chút, sống lưng cũng căng thẳng theo.
Cô luôn như vậy. Trừ lần xem phim hôm đó cô chủ động dựa vào hắn, bình thường cô ấy cũng không chủ động tiếp cận hắn.
Giống như cô thực sự không có thói quen tiếp xúc thân mật, thậm chí còn có chút mâu thuẫn, nhưng cũng không biểu thị quá nhiều phản kháng.
Cho nên không sao cả, từ từ rồi sẽ quen thôi.
Lúc đi ra khỏi thang máy, hắn hôn thái dương cô một cái: “Buổi chiều luật sư Trương có thể sẽ tới, chút nữa sẽ mở cuộc họp.”
“…” Tạ Thanh vừa xoa xoa thái dương theo bản năng vừa ngẩng đầu, “Họp về gì cơ?”
“Về <văn thải=”” phong=”” lưu=””>.” Hắn trả lời.
Tạm thời <văn thải=”” phong=”” lưu=””>không nhận được tài trợ, lúc trước tiền đầu từ đều của Văn hóa Thành Thư. Cổ đông lớn nhất của Thành Thư Văn Hóa là chính mình, nói cách khác, nếu tiết mục này thất bại, người thua thiệt nhất chính là Lục Thành.
Cho nên lúc Đào Nhiên nháo ra trận phong ba này, tuy rằng hắn tức giận, nhưng cũng không gặp quá nhiều phiền toái. Xử lý mọi việc tùy hứng chút cũng không sao, cho dù kết quả như thế nào ảnh hưởng cũng sẽ không quá lớn.
Nhưng mà, bây giờ Pineapple TV hy vọng có thể làm tiếp chương trình này.
Bọn họ liên tục gọi điện thoại vài lần cho Lục Thành, nói đây là một chương trình đang được đón nhận tốt, chút vấn đề kia cũng không sao cả.
Không chỉ không làm ảnh hưởng đến chương trình mà còn làm cho chương trình thêm hot.
Thị trường này chính là như vậy, cho dù độ hot là do ‘phốt’ mang lại, nhưng mà chương trình không có chút sức nóng hay không có ai thèm đả động đến càng đáng sợ hơn.
Lục Thành đã nói chuyện qua vài lần với Ngụy Bình, cũng giống như vậy, Ngụy Bình cảm thấy bỏ tiết mục này có chút đáng tiếc.
“Hơn nữa quá trình thưa kiện cũng không thể hoàn tất trong ngày một ngày hai, độ nóng của chương trình không duy trì được không phải là lãng phí hay sao?” Ngụy Bình nói.
Cô cảm thấy dùng chương trình giải trí này duy trì độ nóng là phương pháp đơn giản nhất.
Mấy người Quản lý cấp cao ngồi xuống mở hội với nhau, thảo luận xem có nên tiếp tục làm tiết mục này không. Nếu làm tiếp Tạ Thanh có muốn tiếp tục tham gia chương trình không, nếu tiếp tục tham gia có muốn tiếp tục an bài đặc biệt không.
Quan điểm của mọi người cơ bản đều nghiêng về một phía, đều cho rằng vẫn nên tiếp tục.
Lục Thành không có ý kiến, chỉ nhìn về phía Tạ Thanh: “Thanh Thanh?”
Tạ Thanh gật đầu một cái.
Nín thở quay đầu, đột nhiên bị hắn thay đổi xưng hô khiến cho cả người tê dại.
Hắn ngược lại hết sức bình tĩnh mà lên tiếng: “Em nghĩ thế nào?”
“Em thế nào… thế nào cũng được…” Đại não của cô rỗng tuếch.
Trước tiên Lục Thành chúi người về phía trước, bưng lên ly cà phê trước mặt cô, phối hợp uống: “Em có ý kiến gì cứ nói.”
Nhóm Quản lý cấp cao từng người từng kéo căng da mặt, tất cả mọi người đều tỏ vẻ “Hiện tại tôi không biết là hai người đang ve vãn nhau” đâu nha.
“…” Tạ Thanh nỗ lực ổn định cảm xúc, nhấp nhấp môi, “Vậy tiếp tục đi, em cũng cảm thấy tiết mục khá tốt, tạm ngưng giữa chừng quá đáng tiếc.”
“Tốt!” Ngữ khí Lục Thành nhẹ nhàng, buông ly cà phê của cô xuống, “Ngô Mẫn liên lạc với bên Pineapple TV một chút…”
Tạ Thanh lại nói: “Tập tiếp theo thêm một phân đoạn nữa, được không?”
“?” Hắn quay mặt về, “Cái gì?”
“Dù sao thì ‘phốt’ cũng đã bóc rồi.” Cô nói tiếp, “Trong chương trình em muốn thẳng thắn nói chuyện một chút.”
Lục Thành: “…. Em xác định?”
Cô gật đầu: “Có gì phải sợ chứ?”
Dù sao Weibo chính thức của Văn hóa Thành Thư cũng đã tỏ thái độ, cô cảm thấy bản thân mình cũng không cần phải tỏ ra như không có việc gì. T
******
Thời gian tiếp tục ghi hình tiết mục định là một tuần sau.
Ghi hình tập ba như cũ, những thước phim đã ghi hình lần trước trở thành vô dụng. Đào Nhiên không xuất hiện làm dư ra một chỗ trống, Ngô Mẫn tùy tiện tìm một tác giả có trình độ tương đương thay vào.
Trong tuần này, Văn hóa Thành Thư lại một lần nữa công việc lu bù lên, văn phòng vẫn luôn sáng đèn, luôn ở trong trại thái không ngừng có người ra vào, di động vang lên hết tiếng này đến tiếng khác.
Trong hoàn cảnh như vậy, Lục Thành trong vòng bạn bè khoe ân ái như hận không thể chuốc thêm thù oán.
Hôm nay là [Ngốc Thanh viết bản thảo quá nhập tâm, mình đứng chờ ở cửa một lúc lâu cô ấy vẫn không phát hiện.], phía dưới là hình chụp Tạ Thanh cắm đầu viết bản thảo; ngày mai lại là [Mình cảm thấy Thanh Thanh sẽ thích ăn cái này.], đính kèm phía dưới là hình một cái bánh tart trứng mới ra lò.
Tồi tệ nhất chính là, hắn cân nhắc đến việc khoe ân ái với bên đối tác không phù hợp, nên rất ‘cẩn thận’ mà chia nhóm khoe ân ái với nhân viên.
Đáng thương nhất là mấy nhóm nhân viên, mấy ngày nay bận đến mức chân không chạm đất mà còn bị phát thức ăn cho chó.
Nhóm nhân viên bắt đầu oán niệm, nhanh chóng Ngô Mẫn đại diện cho mọi người tiến hành phản kích.
Cô cố ý chờ lúc Lục Thành đi vào phòng trà nước mà cùng hắn “ngẫu nhiên gặp mặt”, thần sắc thành khẩn tiếc hận: “Lục tổng, tôi cảm thấy anh thật thảm nha.”
Lục Thành: “Hả?”
Ngô Mẫn thở dài, vỗ vỗ đầu vai anh: “Những tổng tài khác khi yêu đương đều là do cô gái nhỏ khoe ân ái, đến phiên anh, anh phải dốc sức mà gánh vác loại chức trách này.”
Lục Thành: “…” Tạ Thanh trong vòng bạn bè không những không có bất kỳ động tác nào, thậm chí còn không thèm nhấn nút like.
Ngô Mẫn vô cùng đau đớn nói: “Bình thường Ly Đại viết bản thảo rất bận, vất vả cho anh rồi!”
Nói chưa xong, Lục Thành nghe được sau lưng có tiếng cười nhạo vang lên.
Nhíu mày quay đầu, lại không thấy bóng người nào, liền nghe được một chuỗi tiếng bước chân đi từ gần ra xa.
Sau đó, khu làm việc chung mơ hồ nghe được sự vui sướng khi người khác gặp họa: “Ha ha ha ha ha, chị Ngô quá độc ác!”
“Chỉ cần tưởng tượng thôi cũng cảm thấy Lục tổng thảm ơi là thảm, đại thần tuyến số một không dễ dụ…”
“Ai bảo anh ta khoe ân ái chứ! Dỗi anh ta!”
Vân vân mây mây…
“…” Lục Thành nhướng mày nhìn Ngô Mẫn, Ngô Mẫn bình tĩnh mà ho khan: “Tôi thề tôi không biết các cô ấy đang nói gì.”
Nói xong, cô bình tĩnh mà đi lướt qua người hắn.
Bên trong văn phòng nhỏ của mình, Tạ Thanh nghe được tiếng cười nói bên ngoài, ngòi bút bên dưới dừng lại một chút, lại tiếp tục viết xuống.
*****
Một tuần sau, bắt đầu quay phim. Pineapple TV đã sắp xếp kịch bản đâu ra đó, cố ý để cho khách mời công khai dò hỏi tranh chấp trên Weibo.
Tạ Thanh vẫn đeo mặt nạ như cũ, nhưng nữ sản xuất hỏi thẳng không hề có chút vòng vo: “Lúc trước người chơi kia nói cô là tác giả Ngọc Ly của , có đúng không?”
Tạ Thanh gật gật đầu, “Đúng vậy.”
Nữ sản xuất lại nói: “Tôi còn xem qua thông cáo do Weibo chính thức của Văn hóa Thành Thư đăng, bộ truyện nghi ngờ có đạo văn không phải do cô viết. Cô muốn kiện công ty cũ?”
“Đúng vậy.” Tạ Thanh nói, “Nhưng mà hiện tại tôi không muốn nói quá nhiều đến chuyện này. Nếu đã lựa chọn đi còn đường pháp luật, xin mời mọi người cùng với tôi chờ kết quả tòa án đi.”
“Được chứ, được chứ.” Nữ sản xuất chậm rãi gật đầu, ngược lại nói, “Nhưng tôi muốn hỏi một chút, loại sự tình này bình thường có thời gian tố tụng là hai năm… Sách bị xâm phạm bản quyền của cô vẫn còn bán, khẳng định là chưa quá thời gian truy tố. Thời gian cũng đã qua lâu, tôi đặc biệt tò mò một chút, cô phải chịu một ấm ức lớn như vậy, vì sao lúc trước cô không kiện họ?”
Đây là lời kịch do Lục Thành an bài. Bởi vì sau khi Weibo chính thức của Văn hóa Thành Thư đăng lên, tuy rằng có nhiều người miệng tru bút phạt [1] lại chuyển sang ngồi xuống ăn dưa [2], nhưng cũng có những người mở ra một làn sóng chế giễu mới.
[1] 口诛笔伐 – Thành ngữ; có nghĩa là tố cáo, tuyên bố một tội ác bằng lời nói hoặc bằng văn bản. (Theo Baidu)
[2] 吃瓜群众 – Ngôn ngữ mạng; dùng để chỉ những người chỉ nhìn mà không nói gì. Từ này còn có nghĩa phê phán về việc không quan tâm đến những vấn đề có liên quan đến họ và không bày tỏ ý kiến. (Theo Baidu)
[Đổi đề tài một cách gượng ép.]
[Kỹ năng đánh trống lảng full điểm.]
[Có quỷ mới tin chuyện bị mạo danh 233333, có mạo danh sao không tố cáo sớm?]
Những loại ngôn luận như thế này xuất hiện nhiều, một bộ phận quần chúng ăn dưa còn bị cuốn theo tiết tấu đó mà cho rằng cô chỉ dùng loại cách nói này để bình ổn dư luận, chuyện mạo danh cũng không thực sự tồn tại, cô cũng không thật sự khởi tố. T
Lần này Lục Thành cảm thấy Tạ Thanh muốn thành thật và thẳng thắn lên tiếng, không bằng thuận tiện giải thích vấn đề này một chút.
Hắn cũng thay cô viết câu trả lời sẵn: Hắn muốn cô tỏ ra đáng thương một chút, nói lại một lần những chuyện không vui mình đã trải qua. Sau đó vất vả lắm mới thoát ra được, không muốn nhớ lại hồi ức đó nữa, chỉ hy vọng chuyện cũ theo gió mà đi; tiếp theo lại nói về phương diện kiện tụng này tương đối tổn hại sức lực. Đối với một tác giả nhỏ không có bối cảnh không có chỗ dựa mà nói muốn hao mòn bao nhiêu tinh lực chứ, chân thực là cô không tiêu hao nổi. Cuối cùng rơi vào tình huống bị vạch trần lần trước, khiến cô bừng tỉnh đại ngộ, căn bản chuyện này không nói rõ ràng thì không được, cho nên mới quyết định khởi tố.
Đây chính là một cái đáp án tiêu chuẩn, có thể gây nên cộng hưởng, về mặt logic cũng thực sự là thuyết phục.
Tạ Thanh nghiêm túc mà nhớ kỹ đáp án này, nhưng trong nháy mắt nhìn vào màn ảnh, cô đột nhiên chột dạ.
Cái đáp án này gạt người.
Cô biết sự tình không phải như thế. Chân tướng chính là cô đã sớm chuẩn bị khởi kiện Khởi Văn, kéo dài tới hiện tại chỉ là đang đợi dư luận.
“Tôi đang đợi sức nóng của dư luận.” Cô nói.
Nhóm khách mời đã sớm xem qua kịch bản sửng sốt một chút.
“Trong khi tôi đang hot, nhà xuất bản dùng loại sự tình này để hủy hoại tôi, từ đó hàng ngàn, hàng vạn độc giả cho rằng tôi đạo văn. Sau đó nhiệt độ giảm xuống, mọi người không chú ý đến tôi, cho dù tôi có thắng kiện, cho dù tôi không đạo văn cũng không có ai biết đến.”
Một năm một mười mà nói những lời chân thật: “Tôi cho rằng nếu thắng như vậy không có chút ý nghĩa.”
Nam khách mời kinh ngạc tiếp lời: “Cô thừa nhận là cô sử dụng sức nóng của dư luận sao…”
“Cái này có vấn đề gì sao?” Tạ Thanh hỏi lại, “Sức nóng tôi có được là những gì mà bản thân tôi từng chữ từng chữ tích góp được. Hơn nữa là một người bị hại, tôi hy vọng những người hiểu lầm tôi lúc trước có thể biết được chân tướng sự thật, cái này thì có gì sao chứ?”
Giáo sư Bắc Ảnh chậm rãi gật đầu: “Cô nói đúng.”
Hậu trường, ngồi trước màn ảnh tiếp sóng lặng như tờ, sau một lúc lâu, Ngô Mẫn buông di động nhìn về phía Lục Thành: “Đạo diễn hỏi có muốn quay lại không.”
Lục Thành có chút trầm ngâm: “Không cần.”
Hắn cảm thấy đáp án của Tạ Thanh cũng thực tốt. Có lẽ không bằng đáp án anh nghĩ ra không hề có chút sơ hở, như vậy giống “người bị hại” cùng “kẻ yếu”, nhưng càng chân thật, giống với bản thân cô.
Trên màn hình, Tạ Thanh tiếp tục nói: “Tôi biết tất cả mọi người sẽ càng thích cái loại ‘người bị hại’ nhu nhu nhược nhược không có tính công kích. Nhưng loại sự việc này, chính mình trải qua mới có thể biết được có bao nhiêu khó, yêu cầu người bị hại hoàn hảo thật là không có chút nhân đạo.”
Ý cười của ba vị khách mời trở nên phức tạp, từng người từng người gật đầu.
“Hơn nữa, tôi cũng đặc biệt rõ ràng, hôm nay tôi có thể đi đến bước này, có thể đứng ở đây mà kiên cường nói ra những lời này, có thể kiện cáo với ông chủ cũ là vì tôi có vận khí tốt, một đường đi tới, vẫn luôn có người ở bên cạnh giúp đỡ tôi. Không phải tác giả nào gặp phải những chuyện tương tự cũng có được vận khí như vậy.”
Cằm khẽ nâng, đầu cô hướng về màn ảnh ánh mắt thêm kiên định: “Như vậy, tôi không chỉ vì bản thân mình nói chuyện.”
“Mọi người không thích bản tính công kích của tôi cũng không hề gì. Tôi hy vọng tính công kích của tôi làm cho những bên hợp tác vô lương tâm có thể thu liễm, không dùng những thủ đoạn tương tự mà hố tác giả.”
Cuối cùng, cô nói: “Tôi cũng muốn mượn cơ hội này cảm ơn những người đã luôn tín nhiệm tôi, giúp đỡ tôi.”
“Cảm ơn Lưu Cẩm, cảm ơn người sáng lập Mặc Nhiên, Tống Mặc.”
“Cũng cảm ơn mạng Thủy Sơ Trung Văn Nhất Sinh Thư, mấy hôm trước Thư Đại đã vì tôi mà đăng Weibo giải thích khi dư luận lần nữa nóng lên.”
Hậu trường, Lục Thành không phục không cam lòng mà hừ một tiếng, trong lòng nói cho mình không nên tức giận, nghề của chúng ta là ở hậu trường, không đề cập tới cũng được.
Mà màn hình, Tạ Thanh đột nhiên buông lỏng sức lực, một phen lấy mặt nạ xuống: “Cảm ơn Tổng giám đốc Văn hóa Thành Thư, Lục Thành.”
“Cảm ơn anh đã đứng ra giúp đỡ em khi em khó khăn nhất, cảm ơn anh đã tín nhiệm cùng thưởng thức đối với em.”
“Cảm ơn anh mấy ngày trước — trong lúc em gần như rơi xuống vực thẳm lần nữa, đã trở thành bạn trai em.”
Studio, vang lên một mảng kinh hô.
“Oh my God!!!” Nữ khách mời che miệng lại, “Có câu chuyện tình yêu nào sao, nhanh chóng kỹ càng tỉ mỉ nói qua một chút!!!”
“Em không nói quá nhiều về chuyện tình yêu, cũng không biết khoe ân ái lên mạng.” Cô dừng lại một chút, “Nhưng là, em thực sự rất thích anh.”
Cô nhìn màn hình, tình ý chân thật.
Thong dong không duy trì được lâu lắm, mặt cô đỏ bừng ngồi xổm xuống, che mặt lại không chỗ dung thân. T
Hậu trường, tất cả ánh mắt không tiếng động mà nhìn chằm chằm vào Lục Thành.
Những nhân viên Thành Thư Văn Hóa những người đã biết từ lâu nhìn hắn, những thành viên Pineapple TV không hề hay biết cũng nhìn hắn.
Lục Thành dựa vào lưng ghế, vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm màn hình tiếp sóng cách không xa. T
Hai giây sau, đột nhiên giật bắn người, sải bước đi ra khỏi phòng, đi đến studio ghi hình.
Rất nhanh, hắn cũng xuất hiện trong màn hình.
“Thanh Thanh.” Hắn gọi cô, cô ngồi xổm xuống ở đó, đem đầu vùi càng thấp.
Lục Thành nghẹn thanh mà cười, cũng ngồi xổm xuống, ôm lấy cô.
Cô trở tay đẩy hắn: “Anh đừng có kéo em, để em ngồi yên một lát nữa đã.”
“Ha ha ha ha ha anh không!” Lục Thành ngang ngược ôm cô, “Anh nghe được tất cả rồi.”
Cuối cùng cô che mặt đứng lên, ỉu xìu mà đạp đạp chân vùi đầu vào lồng ngực hắn.
Hắn vỗ vỗ sau lưng cô, nói nhỏ bên tai cô: “Nếu không cắt đoạn này em chính là khoe ân ái trước người xem cả nước… A!” Nói chưa dứt lời, đầu vai đau xót.
Hàm răng Tạ Thanh buôn ra, giơ mặt lên nhìn hắn: “Không được phép cắt, khoe liền khoe.”
Cô hiểu rõ ràng, có việc càng giấu càng **.
Chuyện cô với hắn ở bên nhau cũng là như vậy. Nếu bị người có tâm tư không tốt phơi bày, nó có thể lại trở thành một ‘phốt’ nữa. T
Còn không bằng để chính mình tự nói ra.
Lại nói, những gì cô nói là sự thật.
Cô chính là thích hắn.
Phá Hiểu đã tiếp nhận đề nghị của Tạ Thanh để cho Cố Văn diễn vai nữ chính. Nam chính cũng là một diễn viên mới tên Nhan Thiên Vũ.
Nửa năm trước Nhan Thiên Vũ đã diễn quan nam ba của một bộ trạch đấu. Cũng vì gương mặt dài cao lãnh [1] xuất trần [2], kỹ năng diễn xuất cũng không tồi, lúc ấy tạo ra một con sốt nho nhỏ.
[1] 高冷 – Ngôn ngữ mạng, cao quý, quyến rũ. Còn một nghĩa khác ít được sử dụng hơn chính là cô đơn lạnh lùng, mang theo màu sắc cổ điển đôi lúc kèm theo biếng nhác.
[2] 出尘 – Theo quan điểm của Đạo giáo, có nghĩa là vượt ra khỏi thế tục. (Theo Baidu)
Nhưng với mức độ hot nhỏ nhoi lúc ấy của cậu ta, theo lý thuyết mà nói không thể nào có khả năng nhận được vai nam chính.
Thẳng cho đến mấy ngày trước khi bắt đầu khởi quay, bên chỗ làm phim vẫn còn do dự không biết có nên thay thế cậu ta bằng một hotboy đang nổi lên gần đây.
Cuối cùng quyết định không đổi người, hoàn toàn là bởi vì Tạ Thanh.
Tạ Thanh cùng đạo diễn cùng nhà sản xuất gọi điện video hàn huyên khá lâu, phân tích trên mọi mặt vì sao cô cảm thấy cậu ta thích hợp.
Trong lúc cô đang ở trong phòng ngủ của mình trình bày sự thật, Lục Thành đang ở phòng bên cạnh thu dọn hành lý để tham gia nghi thức khai máy.
Hai bên đều không có đóng cửa, hắn rành mạch mà nghe được từng chữ cô nói:
“Khí chất của cậu ta phù hợp với tưởng tượng của tôi về nam chính.”
“Hơn nữa cậu ta cũng thật tuấn tú nha, tôi cảm thấy giá trị nhan sắc này có thể hút được fan.”
“Bộ phim trước cậu ta diễn tôi cũng đã nhìn qua, kỹ thuật diễn xuất cũng không tệ, cảm giác được cậu ta có thể diễn được cái này.”
Khí chất, giá trị nhan sắc, kỹ năng diễn xuất đều được cô khen qua một lần.
Lục Thành vừa mới bắt đầu nghe không chút để tâm, nhưng càng về sau trong lòng càng chua.
Chậc chậc, tiểu thịt tươi….
Hai ngày sau bọn họ đi Hoành Điếm, nghi thức khai máy diễn ra vào ngày hôm sau.
Trong ngành điện ảnh cùng văn học mạng có chút mê tín. Trong giới văn học mạng, rất nhiều tác giả trước ngày đào hố sẽ nhìn xem hoàng lịch, chọn ngày “Thích hợp để động thổ” hoặc là “Thích hợp khai trương” để bắt đầu viết, cầu nguyện truyện mới không bị ‘ế’;
Trong ngành phim ảnh càng ‘chuyên nghiệp’ hơn, nghi thức khai máy sẽ chuẩn bị một bàn thờ bái Thần Phật, cầu Thần Phật phù hợp quá trình quay phim thuận lợi. T
Hầu hết sẽ bái Thần Phật vào sáng sớm, vì thế hôm nay tất cả mọi người đều phải dậy thật sớm.
Tạ Thanh cùng Lục Thành đều không có thói quen dậy sớm, trên đường đi đến nơi tổ chức nghi thức ngáp không ngừng, ngược lại diễn viên người vốn quen với việc quay phim ban đêm tinh thần lại không tồi.
Bái xong Thần Phật, có người bắt đầu ăn sáng với những món ăn đã được chuẩn bị kỹ càng trước đó. Tạ Thanh cùng Lục Thành vốn không quen thuộc với Hoành Điếm, tới thời điểm lại không tìm được nơi nào bán đồ ăn sáng, đang muốn hỏi xem gần đây có chỗ nào mua đại một gói bánh quy ăn tạm không thì sau lưng có người hỏi: “Xin hỏi có phải là Ngọc Ly Đại đại không?”
Hai người cùng nhau xoay người, thấy diễn viên đóng nam chính, Nhan Thiên Vũ.
Năm nay cậu ta mới mười bảy tuổi, trong phim là bộ dáng cao lãnh xuất trần, bây giờ mặc một cái áo thun to rộng màu trắng, cùng với quần vận động, thoạt nhìn tràn đầy năng lượng.
Hơn nữa trong phim để phù hợp với tạo hình thanh lãnh giọng nói của cậu được người khác lồng tiếng, hiện tại không có lồng tiếng, giọng nói của cậu cũng thực là ấm áp.
Nếu như nhớ lại ấn tượng mà bộ phim kia đem lại cùng với con người trước mặt sẽ có một loại cảm giác kỳ diệu như được nhìn ánh mặt trời ấm áp phá xuyên lớp băng.
Tạ Thanh cùng Lục Thành đều kinh ngạc một chút, Nhan Thiên Vũ đưa bao ni lông trong tay qua: “Ầy, mời chị ăn điểm tâm.”
Cậu ta tạm thời chỉ mở miệng nói với Tạ Thanh nhưng túi ni lông trong tay rõ ràng là phần ăn dành cho hai người. Có hai ly sữa đậu nành, còn có một số thực phẩm chủ yếu bánh bao cùng trứng gà cùng một số loại bánh.
Tiếp theo cậu duỗi tay về phía Lục Thành: “Lục tổng.”
“?” Lục Thành vừa bắt tay với cậu vừa tò mò, “Làm sao mà cậu biết tôi?”
“Em nhìn lướt Weibo thấy.” Nhan Thiên Vũ ha ha cười, “#Lục Thành siêu cấp đẹp trai#, em có nhìn qua cái kia.”
Thật là một nam sinh hoạt bát.
Sau một lúc lâu, Tạ Thanh vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.
Có lẽ vì thời kỳ học sinh của bản thân quá mức không vui nên khi mình ‘có tuổi’ một chút, nhìn đến những học sinh trong lứa tuổi này cô luôn sinh ra một loại cảm giác hâm mộ cùng có ý muốn bảo hộ.
Lúc trước khi đối mặt với Sở Tụng cũng như vậy, bây giờ cũng tương tự.
Tuổi trẻ thật đẹp, khiến cho người khác nhìn vào bọn họ đều muốn giúp đỡ gìn giữ sự tốt đẹp này.
Cô vẫn đi mua hai gói bánh quy, sau khi mua xong quay về đưa một gói cho Nhan Thiên Vũ: “Đã chia bữa sáng cho bọn tôi, cậu đừng để ăn không no!”
Nhan Thiên Vũ vò đầu cười: “Đủ đủ! Trợ lý của em mua rất nhiều!” Nhưng cậu vẫn nhận bánh quy.
Lục Thành âm thầm xụ mặt, chưa nói cái gì. Nhưng đến khi gặp lại vào buổi chiều, hắn trở nên nói rất nhiều.
Đêm nay hắn cần phải quay về Bắc Kinh, công ty có một số việc cần hắn trực tiếp xử lý. Tạ Thanh vẫn muốn ở lại Hoành Điếm mấy ngày, vì đoàn phim muốn cô hỗ trợ kiểm duyệt kịch bản một chút.
Xe tới đón Lục Thành ngừng lại trước cửa khách sạn, Tạ Thanh nhìn thấy xung quanh không có ai, liền nhón mũi chân lặng lẽ hôn hắn một cái.
Hắn tiện thể ôm lấy eo cô: “Mỗi ngày cùng anh gọi video một lần.”
Tạ Thanh: “Được.”
“Có việc cứ nhắn WeChat bất kỳ lúc nào.”
“Được.”
“Có cái gì vui, cũng phải kịp thời nói cho anh.”
“…” Rốt cuộc cô cũng cảm giác được cảm xúc của hắn có chút kỳ quái, chớp chớp mắt, “Nhiều nhất em cũng chỉ ở nửa tháng thôi.”
Lục Thành nhướng mày, không nói hai lời, hôn xuống: “Nửa tháng anh cũng nhớ em.”
Dừng một chút, lại nói: “Nếu như giữa chừng đổi khách sạn, nhớ nói với anh.”
“?” Tạ Thanh khó hiểu, “Để làm gì?”
Hắn nói: “Nếu anh không bận, sẽ tới đây tìm em.”
Hai người cứ dùng dằng như vậy một hồi lâu trước sảnh của khách sạn, Ngô Mẫn ngồi trong xe chờ, chống cằm nhìn bọn họ, cảm thấy ê răng.
Chờ đến khi Lục Thành lên xe, cô ho khan một tiếng thật lớn.
Lục Thành bình tĩnh: “Không cho nói.”
“… Được.” Ngô Mẫn tặc lưỡi, im lặng một lát lại trêu chọc, “Có muốn điều chỉnh hành trình một chút, mỗi tuần để trống một ngày, đến nghỉ ngơi một chút?”
Lục Thành: “Ngậm miệng.”
Ngược lại trong lòng Ngô Mẫn lại cười.
*******
Hoành Điếm, bắt đầu từ ngày hôm sau, công việc của Tạ Thanh lu bù lên. Bầu không khí của đoàn làm phim không giống như trong tưởng tượng của cô.
Ở trong mắt cô, diễn viên là một cái nghề hào nhoáng. Trong tưởng tượng cảm thấy cho dù là một diễn viên không quá nổi tiếng, cho dù là trong công việc hay cuộc sống hàng ngày cũng sẽ tốt hơn phần lớn những người khác.
Nhưng trên thực tế căn bản không có chuyện như vậy.
Từ ngày đầu tiên khai máy, toàn bộ đoàn phim đều phải thức khuya dậy sớm.
“Vỗ [3] một cái chính là cả ngày” đều tính là tình huống tương đối hạnh phúc, đối với Tạ Thanh đáng sợ hơn chính là quay phim ban đêm, một lần vỗ chính là suốt đêm.
[3] Dùng để chỉ hành động dùng bảng phân cảnh phim (clapperboard) để ra hiệu bắt đầu mỗi cảnh quay.
Cô đối với cái này cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, Cố Văn phổ cập cho cô một số kiến thức cơ bản, nó cho cô: “Sao có thể nhàn nhã được chứ! Đoàn phim ở đây một ngày, tiền sân bãi, cơm nước, ánh sáng đạo cụ, diễn viên, mỗi một khoản đều xài tiền như nước, kéo một ngày phải tốn thêm rất nhiều tiền.”
“Đoàn chúng ta không có diễn viên đặc biệt nổi tiếng còn đỡ, nếu như có, người ta sắp xếp phân cảnh rất gấp, nếu không quay xong đúng hạn sẽ rất phiền toái.”
“Nếu như gặp phải trường hợp khai máy vào cuối năm, Tết m lịch diễn viên không thể trở về nhà, khi nào quay xong mới tính.”
Không chỉ có diễn viên, các biên kịch cũng rất mệt.
Đến ngày thứ ba sau khi khai máy, Tạ Thanh thể nghiệm sự chua chát của “viết phi trang [4]”.
[4] 写飞页 – Thường dùng để chỉ việc thay đổi kịch bản đột ngột trước bắt đầu cảnh quay.
Trước đó, cô chỉ là một nhà văn mạng, áp lực lớn nhất có thể ra chính là vận tốc sinh tử ‘8 giờ tối phải cập nhật chương mới, nhưng 7 giờ một chữ cũng chưa có’.
So với cái này, biên kịch ‘viết phi trang’ kích thích hơn gấp trăm lần.
‘Viết phi trang’ thông thường xảy ra khi đạo diễn muốn quay kịch bản ban đầu nhưng vì một lý do nào đó buộc phải thay đổi kịch bản của phân cảnh. Bên chỗ đạo diễn sẽ tiếp tục quay cảnh quay tiếp theo, bên này tổ biên kịch sẽ ghé vào máy tính mà múa bút thành văn.
Tạ Thanh là người hỗ trợ giúp đỡ phần viết kịch bản, nên cũng thử nghiệm động bút. Nhưng cô viết tay, chưa đến ba phút, biên kịch chịu không nổi.
Biên kịch sấm rền gió cuốn một phen đem cây viết trong tay cô ném đi, vén tay áo nói: “Đại đại cô có ý tưởng gì cứ nói, tôi đánh cho!”
Buổi chiều còn trùng hợp diễn qua vài cảnh ‘viết phi trang’, mấy tiếng qua đi, Tạ Thanh cảm thấy tế bào não khô kiệt, thần kinh da đầu co rút từng trận đau đớn.
Buổi tối quay về khách sạn, muốn ngủ, bởi vì đại não không thể thả lỏng được mà không có cách nào đi vào giấc ngủ.
Ngủ không được, cô muốn đi ăn cái gì đó ngon ngon.
Phương diện cơm nước ở đoàn phim có chút thảm, mọi người thường không có thời gian đi ra ngoài ăn cơm một cách tử tế, mấy ngày nay toàn ăn cơm hộp.
Trong đó trường hợp của cô vẫn tương đối tốt một chút, cơm hộp đưa đến tay cô có thể tranh thủ ăn khi còn nóng. Còn đối với diễn viên cùng đạo diễn, nếu cơm đưa đến khi còn đang đóng phim, đến khi ăn cơm canh nguội lạnh cũng chỉ có thể tạm ăn qua bữa.
Nhưng cô lên mạng lướt qua một vòng, gần chỗ quay phim không có món gì ăn ngon cả…
Ít nhất những chuỗi cửa hàng ăn uống được nhiều người biết đến cũng không có nốt.
Tạ Thanh lục đi lục lại, tìm được một chỗ nướng BBQ nhìn cũng tàm tạm, chạy đến người trong đoàn phim hỏi có ai đi chung với cô không, cô mời.
Có người nói đi, có người nói muốn ngủ không đi. Vì thế những người muốn đi tập trung ở đại sảnh khách sạn, lúc bước ra cửa, bên trong nhóm vang lên tiếng rít gào của Nhan Thế Vũ.
Nhan Thế Vũ: [BBQ sao!!! Em cũng muốn!!!]
Nhan Thế Vũ: [Mọi người đã đi rồi sao!!!]
Nhan Thế Vũ: [Chờ em với!!!]
Tạ Thanh đọc xong liền cười. Muốn chờ cậu ấy, lại sợ người khác đói, liền ngẩng đầu hỏi mọi người nói: “Tôi chờ Thiên Vũ hay mọi người đi trước đi?”
Đạo diễn gật đầu một cái: “Được, chỗ đó tôi cũng biết, chúng ta đi trước, hai người cũng tranh thủ đi nhé!”
Nói xong một đám người mệt mỏi đói điên cuồng mênh mông cuồn cuộn đi ra khỏi khách sạn.
Đợi chưa đến mười phút, Nhan Thiên Vũ cũng đi xuống.
Tạ Thanh mở ra bản đồ đi cùng cậu. Đã nửa đêm, đường sá ban ngày đông đúc ồn ả hiện tại trống rỗng, đèn đường hai bên im lặng mà chiếu sáng.
Tạ Thanh vừa đi vừa nhắn tin với Lục Thành, ngẫu nhiên cùng Nhan Thiên Vũ nói chuyện phiếm hai câu, đi ngang một ngọn đèn đường khi cô nâng mắt lên, hơi sửng sốt: “Trên mặt cậu bị sao vậy?”
Đèn đường tối tăm nhưng như cũng có thể nhìn ra được mặt của người đối diện,
Nhan Thiên Vũ sờ vào mặt: “À, Cố Văn đánh.”
“Hả?!”
“Đóng phim, đóng phim đánh!” Cậu nhếch khóe miệng cười một cái, Tạ Thanh cứng họng: “Làm sao mà đánh thật như vậy?”
“Hiệu quả tốt chứ sao.” Nhan Thiên Vũ không thèm để ý mà xua xua tay, “Diễn viên mà, khó tránh khỏi, bây giờ bọn em là dễ chịu rồi đó. Trước đây, thật nhiều lão tiền bối khi đóng phim còn liều lĩnh hơn nhiều.”
Tâm tình của Tạ Thanh có chút phức tạp.
Loại tin tức này, ngẫu nhiên ở trên mạng cô cũng có thể nhìn thấy. Đúng là so với dàn diễn viên trẻ thì những diễn viên gạo cội chuyên nghiệp hơn nhiều. Chẳng hạn như trong dàn diễn viên trẻ, Nhan Thế Vũ chịu bàn tay là chịu thật, có người sẽ tận tình phát thông cáo làm tuyên truyền một cách chuyên nghiệp, khiến cho fan đau lòng. Trong khi thế hệ nếu trong kịch bản là cảnh diễn ở động băng sẽ thực sự vào động băng dưới lòng đất mà thực diễn. Đúng thật là không thể so sánh.
Tuy bị tát một bạt tai cùng với việc diễn dưới động băng thật sự không thể so, nhưng bây giờ nghe Nhan Thế Vũ nói như vậy, cô vẫn không khỏi thổn thức.
– — Trong thế hệ mới, vẫn tồn tại những người có tâm thái đoan chính [5] khiêm tốn mà chịu khổ muốn quay phim cho thật tốt.
[5] 端正 – Phong thái đường hoàng. (Theo Baidu)
Đi thêm được một lúc, đi ngang qua tiệm thuốc. Tạ Thanh ngẫm lại, nói Nhan Thiên Vũ chờ cô trong chốc lát, chính mình vào tiệm thuốc.
Cô hỏi nhân viên cửa hàng có thuốc tiêu sưng, kết quả nhân viên nói hôm nay đoàn phim nào đó xảy ra sự cố nhỏ, làm cho nhiều người bị thương nhẹ, đã bán hết rồi.
Cô lại hỏi: “Vậy có túi chườm đá không?”
Nhân viên cửa hàng liền đưa cho cô một cái túi chườm nước đá. Tạ Thanh cầm túi chườm nước đá ra, Nhan Thiên Vũ quay người lại, cô trực tiếp đem túi chườm đá đặt lên mặt cậu.
“Cái gì vậy? Lạnh quá!” Sau hồi ngắn ngủi chẳng hiểu mô tê gì, Nhan Thiên Vũ cảm thấy lạnh, run run một cái, né tránh.
Tạ Thanh cười, đem túi chườm đá ném cho cậu: “Chườm đi.”
– — quá trình chườm túi đá lên mặt tổng cộng cũng không đến ba giây, nhưng Hoành Điếm không hổ là trung tâm giải trí duy nhất của cả nước, chỉ trong ba giây này, trong một góc tối tăm không đáng chú ý, camera đã chụp ra chín bức ảnh.
Ngay trong đêm, chín bức ảnh này liền xuất hiện trên Weibo. T
Bóng đêm thực sâu, hình ảnh ảm đạm, bốn góc của túi chườm nước đá không nhìn rõ được, hiệu quả rất giống như Tạ Thanh đang sờ mặt Nhan Thiên Vũ.
Đăng Weibo cũng không tính là một tài khoản chuyên tin tức giải trí quá nổi danh, trong giới giải trí loại tài khoản này thật thường thấy, toàn bộ đồng đội sau lưng thực bình thường không có tiêu chuẩn gì, cũng không thể chộp được những sự tình có sức hút gì, cũng không thể so sánh với những tờ báo chuyên săn tin tức giải trí khác.
Cho nên, nếu nói một cách bình thường, thể loại tài khoản không thể đem lại tin tức có tí dinh dưỡng hay nóng sốt thì không thể nào có khả năng nổi tiếng, bình thường cũng chỉ nhận được vài trăm chia sẻ, trong đó có hơn một nửa là do chính mình mua thủy quân, một nửa khác trào phúng tin tức.
Những tấm hình này, theo đạo lý không thể nào nổi được, bởi vì trong giới giải trí danh tiếng của Nhan Thiên Vũ cũng không đủ.
Đừng nói là những bức ảnh thân mật này gây ra tranh cãi, ngay cả những ảnh ‘nóng’, đánh bạc hay chơi thuốc, đa số bình luận của người ta đại khái sẽ là: Người đó là ai?
Nhưng bất đắc dĩ là gần đây Tạ Thanh lại nổi.
Từ đến việc thắng kiện, lại đến tái bản, khai máy, độ hot của cô trên mạng chỉ tăng chứ không hề giảm.
Vì thế nhanh chóng có người nhận ra: Này không phải là vị đại thần văn học mạng Ngọc Ly hay sao?
Ngay sau đó quần chúng vây xem cũng bắt đầu tò mò.
Mọi người nhìn qua thấy cũng không có vấn đề gì, nghi hoặc lớn nhất chỉ là “Ngọc Ly đại đại cùng Lục Thành chia tay rồi sao?”. Hơn nữa còn rất thích nghe ngóng.
– — Đại thần văn học mạng vừa có tài lại vừa xinh đẹp yêu đương cùng tiểu thịt tươi, so với đại thần cùng người đại diện văn học càng có thể thỏa mãn ảo tưởng của đám người vây xem hơn.
Tuy cái này cũng không quá bùng nổ trên Weibo nhưng cũng xuất hiện trên hot search Weibo. Bò từ hạng bốn mươi lên, vẫn luôn bò đến thứ mười hai mười ba.
Mấy ngày nay Lục Thành rất bận, biết được chuyện này là do Sở Tụng gửi screenshot đến cho anh.
Sở Tụng còn rất tò mò hỏi anh: “Anh với chị dâu chia tay rồi sao?
Lục Thành: “…”
Lục Thành click mở khung chat WeChat với Tạ Thanh, muốn gọi video nói chuyện với cô một chút, nhưng chần chờ một chút lại thôi.
Rời khỏi khung chat với cô, anh gửi tin nhắn cho Ngô Mẫn: [Mua vé cho tôi đi Hoành Điếm chiều nay.]
Ngô Mẫn do dự một lúc, trả lời: [Anh thấy hot search rồi sao lão đại…]
Lục Thành: [Ừ.]
******
Hoành Điếm, một buổi sáng Tạ Thanh đều cảm thấy bầu không khí của đoàn phim quái quái. Giữa trưa lúc ăn cơm hộp nghe được hot search từ chỗ Cố Văn, cả người ngốc nghếch.
Làm một tác giả văn học mạng, số lần cô lên hot search rất nhiều, mặc dù là vậy, cô cũng không nghĩ tới bản thân mình vì tin bát quái là lên hot search.
– — Cái này không phải là độc quyền của minh tinh giới giải trí thôi sao?
Hơn nữa, cô cùng Nhan Thiên Vũ có cái gì đáng giá để nói đến chứ?
Ấn cái chườm nước đá chỉ đùa một chút, nếu ở hai trăm năm trước đại khái có thể khẳng định đây chính là tiếp xúc thân mật. T
Nhưng mà bây giờ đã là năm 2019.
Nội tâm của cô chế nhạo không ngừng, ngoại trừ cái đó, cũng thoáng có chút hoảng hốt.
Làm một tác giả, cô thật không biết phải đối phó với ‘tin nóng’ này như thế nào, không có chút nào suy nghĩ qua.
Quan trọng hơn, cô không biết Lục Thành có thấy qua chưa.
Nếu thấy hắn sẽ nghĩ như thế nào?
Nếu chỉ xem ảnh chụp, hình như là thực thân mật.
Hơn nữa cô còn cười, cười đến thực vui vẻ tự nhiên.
Bản thân cô thì biết đó là cười khi đang đùa dai, là người lớn tuổi đối với người nhỏ hơn cười, nhưng hắn không biết.
Một loại cảm giác bất an vừa xa lạ vừa quen thuộc nảy lên trong lòng, cô cân nhắc thật lâu, mới nhớ tới đó là cảm giác cô thường có khi còn nhỏ.
Khi đó cô ở cùng với ba mẹ, tính tình của ba mẹ đều không tốt. Mỗi khi làm sai chuyện gì, cho dù là vô ý cô ít nhất sẽ gánh chịu một trận quở trách.
Sau nhiều lần bị quở trách, đối với những loại sự tình này cô liền theo phản xạ có điều kiện mà sợ hãi.
Lại làm sai gì đó, cô sẽ tưởng tượng kết quả dựa vào những gì cha mẹ mình làm trước đó, tưởng tượng loại căm ghét này trong mắt bọn họ, sau đó tâm tình giảm sút, và cảm thấy bản thân mình vô dụng.
Nếu không phải do mày tiếp tục sai lầm, cha mẹ mày làm sao có thể không thích mày chứ?
Trong lớp học, trẻ con sẽ được dạy dỗ khái niệm về tình thương của cha mẹ, cho nên trong những lúc cha mẹ không thích mình dễ dàng sinh ra những suy nghĩ như vậy.
Đây chính là ngọn nguồn ban đầu của hết thảy tự ti của cô.
Nếu sau này không có dọn đến ở cùng với ông bà nội, cô cũng không dám tưởng tượng bộ dáng của mình hiện tại sẽ như thế nào.
Mặc dù đã tránh thoát hoàn cảnh kia nhưng cô cũng rõ ràng, bóng ma này chưa hoàn toàn tan đi. Thậm chí ngay cả bóng ma do thời đi học mang lại, cũng có quan hệ với cái này.
– —–Nếu không phải tuổi thơ của cô như vậy, sau khi học xong sơ trung cô đại khái sẽ tự tin hơn một chút, hòa hợp với tập thể hơn một chút, khiến cho người khác thích mình hơn một chút, cũng chưa chắc sẽ bị khi dễ một cách thảm hại như vậy.
Nhưng mà bi kịch thường thường chính là một vòng lại một vòng kết nối vào nhau như vậy.
Mà người ta một vòng lại một vòng vướng mắc, càng vướng mắc nhiều càng khó thoát ra.
Cố Văn nhìn đến biểu tình của cô, thương xót mà đem hộp cơm trứng sủi cảo chia cho cô một cái: “Đám paparazzi này chính làm đám người đáng ghét, chị đừng nóng giận, trước hết gọi điện cho anh rể đi?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!