Sở Văn Đình: “Có chuyện gì sao?”
“Khụ…” Lục Thành không quá tự nhiên, im lặng trong chốc lát, “Chúng ta thương lượng một chút nên làm cái gì bây giờ?”
Tạ Thanh ngồi bên cạnh vừa lòng không tiếng động mà thở ra.
Sau khi cô nhắc tới đồ long, liền hàn huyên thật lâu về mối quan hệ gia đình hiện tại. Ngay cả trong lòng Lục Thành cũng biết từ sớm hắn không nên tiếp tục gọi Sở Văn Đình là dì, Sở Văn Đình vẫn luôn chờ hắn sửa miệng.
Nhưng hắn gọi không được, Tạ Thanh cũng có thể hiểu được.
Nhưng sau đó nói đến chuyện cãi nhau tối hôm qua, Tạ Thanh không hề ôn hòa như cũ.
Cô nhíu mày, nói thẳng không chút cố kỵ: “Chuyện này là anh không đúng rồi.”
Cãi nhau đêm qua là bởi vì Sở Văn Đình biết được sự tình trên mạng, muốn tìm cách giải quyết.
Bà gọi cho Lục Thành để thương lượng, nhưng Lục Thành chỉ nói: “Mọi người đừng lo lắng, con sẽ xử lý tốt.”
Nhiều năm như vậy, hắn đều như thế này,
Nhưng đại khái là chuyện này náo loạn quá lớn, cũng có thể đã nhường nhịn nhiều năm, Sở Văn Đình đã bị hắn chạm đến giới hạn, sau khi nói mấy câu, Sở Văn Đình bùng nổ.
Sở Văn Đình nói: “Xảy ra chuyện gì con đều nói muốn tự mình giải quyết, con chính là không coi nơi này là nhà.”
Lúc này không phải là thời điểm thích hợp để gây ra nội chiến giữa người cùng một nhà, nhưng Sở Văn Đình bất mãn, Tạ Thanh cảm thấy không có vấn đề.
“Loại chuyện này, xác thật là nên cùng người trong nhà thương lượng qua.” Cô nói, “Tất cả mọi chuyện bắt đầu đều là do năm đó cha anh trùng hôn. Khi đó còn chưa có mặt anh, vì cái gì anh phải đảm đương nhiều việc như vậy?”
Sau khi Lục Thành trầm mặc thật lâu, nói cho cô: “Ông ấy là cha anh.”
Tạ Thanh lập tức đã hiểu.
Nhiều năm như vậy tuy Lục Thành hận Lục Kính Sơn, nhưng đồng thời, anh cũng bất tri bất giác mà đưa bản thân mình vào vị trí “phụ thân nguyên tội [1]”. T
[1] Từ gốc Phụ thân nguyên tội – 身负原罪 – nghĩa là Lục Thành cảm thấy mình có tội vì cha mình gây ra những lỗi đó.
Hắn là con trai của Lục Kính Sơn, người mang đến bất hạnh cho gia đình này, có liên quan đến hắn;
Hoặc là, hắn là con của Lục Kính Sơn, hắn là người tới đây phá vỡ hết thảy mọi thứ, cho nên sau cùng tất cả phiền nhiễu, tất cả đều liên quan đến hắn.
Cho nên hắn tự nhận là muốn dùng năng lực của bản thân mà giải quyết tất cả vấn đề, cho nên hắn không hòa nhập được với gia đình này.
Tạ Thanh bỗng nhiên phát hiện ra, người cứu vớt cô, tận sâu trong đáy lòng chấp niệm của hắn còn hỏng bét hơn.
Cô chỉ là rất khó để bước qua khỏi màn sương dày đặc, nhưng trước sau cô rõ ràng sự tình năm đó cô không hề sai.
Bị cha mẹ bạo hành, cô không có sai; bị bắt nạt ở trường, cô không có sai; bị giáo viên kỳ thị, cô cũng không có sai.
Nhưng hắn, trong tiềm thức vẫn luôn cảm thấy chính mình có tội.
Cho dù cô có nói với hắn “Chuyện này không liên quan đến anh”, hắn sẽ nói hắn biết.
Vì thế cô ngồi xếp bằng trước mặt hắn, nghiêm túc mà nói với hắn: “Anh phải thật sự để cho chính bản thân mình tin tưởng chuyện này không liên quan đến anh.”
“Anh với mẹ anh, còn có dì Sở đều là người bị hại, mọi người đến giống nhau. Có người thiếu mọi người, nhưng giữa mọi người không hề thua thiệt.”
“Anh có một người cha khốn kiếp cùng hai người mẹ ưu nhã cơ trí — chuyện này vì sao mà xảy ra, anh muốn lựa chọn đứng về phía cha anh?”
Lục Thành khóa mi: “Vì sao anh lại đứng về phía ông ta?”
Tạ Thanh: “Nếu không vì sao anh lại tự cô lập bản thân mình?”
Lục Thành sửng sốt.
“Lập trường của anh không cần phải mơ hồ như vậy, được không? Anh không thể vừa rõ ràng chính mình là người bị hại, vừa cảm thấy mình bị tội liên đới —– theo logic năm 9012, tội liên đới từ đâu ra?”
Câu cuối cùng là một câu hữu hiệu chọc hắn cười, hắn dựa vào đầu giường, ngơ ngẩn mà suy nghĩ trong chốc lát.
Sau này cô nghe được hắn nói: “Có đạo lý.”
Trong lòng Tạ Thanh có điểm tự hào.
Hắn bắt đầu thử nghĩ thông suốt liền có thể đi đồ long.
Con rồng này không phải dư luận bên ngoài, cũng chẳng phải đám chú bác vô đạo đức, mà là cảm giác tội lỗi trong lòng, không buông tha chính mình.
Lúc này đây Lục Thành ngồi ở phòng khách lầu một, lần đầu tiên sau nhiều năm nếm thử cảm giác cùng người nhà thương lượng giải quyết vấn đề như thế nào.
Tạ Thanh không biết bản thân ngồi đây nghe đề tài gia đình này có thích hợp không, đưa ra lý do ra ngoài tìm quán cà phê viết bản thảo, bị Lục Thành kéo về bên người.
“Viết bản thảo không có gấp.” Hắn nói.
Có cô ở bên cạnh, hắn càng có tự tin.
Quá trình thảo luận nhẹ nhàng thuận lợi. Tạ Thanh cảm thấy, so với Lục Thành dự đoán càng nhẹ nhàng thuận lợi hơn.
Bởi vì vừa bắt đầu có vẻ thực khẩn trương, bàn tay đang nắm kia thỉnh thoảng vuốt ve bàn tay cô đến lúc kết thúc mọi người trong nhà đã có thể cười cười nó nói.
Sự tình đã được sắp xếp ổn thỏa, bọn họ cùng nhau ra cửa. Lúc chào tạm biệt, Sở Văn Đình có vẻ đặc biệt cao hứng, lần nữa nói với Tạ Thanh: “Rảnh thường xuyên tới chơi nha con.”
Loại này nói một lần hai lần là khách sáo, ba lần năm lần lại có vẻ là chân thành.
Tạ Thanh trả lời: “Dạ, về sau có nhiều cơ hội.”
Lục Thành về nhà lái xe tới nhưng hiện tại còn rượu trong người nên không thể lái xe về.
Tạ Thanh liền gọi xe, hai người cùng nhau đi ra cửa ngoài tiểu khu ven đường chờ, đứng chờ xe cô nhìn chằm chằm Lục Thành, Lục Thành ngoái đầu nhìn lại: “Làm sao?”
“Anh thật là dự tính lên mạng nói hết chân tướng sao?” Cô hỏi.
Vừa rồi người một nhà thương lượng ra biện pháp, là Lục Thành lên mạng nói rõ chuyện lúc trước một cách rõ ràng minh bạch.
Hắn nhướng nhướng vai: “Đơn giản hữu hiệu.”
Tạ Thanh gật gật đầu: “Đúng vậy, nhưng lại quá đơn giản.”
Hắn vẫn nhìn cô như cũ, ánh mắt trở nên ý vị thâm trường.
Cô lại nói: “Đây là biện pháp anh đã sớm có thể nghĩ ra từ sớm không phải sao?”
Phải dùng biện pháp này ngay từ đầu hắn đã có thể dùng hà tất phải mượn rượu tiêu sầu.
Cho nên hắn tự động hiểu thành: “Em cho rằng anh không muốn đem chuyện này công khai.”
Giống như cô cũng không muốn đem những ký ức tăm tối trong nội tâm công khai. Không phải vì cảm thấy mất mặt, cũng không phải sợ người ta nhạo báng, chính là bước không được bước chân kia.
Nhóm chú bác của hắn đại khái cũng hiểu rõ điểm này, cho nên mới kiêu ngạo như vậy.
“Không sai, anh không muốn đem những chuyện này công khai.” Lục Thành chú ý tới chiếc xe chuyên dùng dừng lại cách đó mấy mét, chạm vào cánh tay cô, đi đến chỗ đó.
“Nhưng cũng như em nói, anh vì sao phải đứng về phía cha anh chứ?” Hắn mở cửa xe cho cô, “Ông ta không đáng để anh thương tổn gia đình hiện tại.”
Tạ Thanh ngồi vào xe, ngước mắt nhìn hắn. Cửa xe nhanh chóng đóng lại, anh ngồi vào ghế lái phụ. T
Một đường lúc sau, hắn đều trầm mặc. Cô nhìn anh từ kính chiếu hậu vài lần, từ đầu đến cuối hắn đều thấp mi mắt trầm tư, môi mỏng gắt gao bặm lại.
Cô không quấy rầy hắn.
Quyết định làm như vậy, với hắn mà nói rất khó.
Không phô bày miệng vết thương của bản thân cho người khác xem chính là một loại bảo vệ chính mình trong tiềm thức. Hiện tại hắn muốn lên mạng nói bí mật này ra, cảm thấy cực kỳ đáng sợ.
Nhưng mặc kệ thế nào, hắn muốn bước bước này.
Thật ra hắn cũng không có mâu thuẫn lớn như vậy với chuyện gửi tiền chữa bệnh cho cha mình, rốt cuộc trước năm mười bốn tuổi, ấn tượng mà ông để lại cho anh đều có thể.
Sở dĩ không muốn là vì hắn biết đó là một cái động không đáy.
Chỉ cần hắn lùi một bước, nhóm chú bác kia sẽ tiến thêm một bước.
Bọn họ sẽ phá hủy cuộc sống bình thường của hắn, cũng phá hủy cuộc sống bình thường của gia đình.
Hắn nhất định phải bước bước này.
********
Một tiếng sau, xe ngừng lại dưới lầu Văn hóa Thành Thư.
Tâm tình của hai người thật sự bình tĩnh, nhưng khi mở cửa ra nhìn ra lại thấy có người giơ gậy selfie hoặc camera vây quanh, vẫn có chút bực bội.
Lục Thành ôm Tạ Thanh, lạnh mặt đi vào tòa nhà, mấy người kia vẫn đuổi theo không có dấu hiệu buông tha: “Lục tổng, chuyện trên mạng ngài không có ý định trả lời chút nào sao?”
“Vì sao ngài không để ý đến cha mình?”
“Mẹ ngài là kẻ thứ ba sao?”
Những người này không phải những kẻ tự mình tổ chức như trước, Tạ Thanh nhìn qua logo trên camera, đúng là một Đài Truyền hình chính quy nhưng chẳng có chút danh tiếng.
Đài Truyền hình nhỏ cùng với tự mình tổ chức bản chất không giống nhau, đối phương có chứng chỉ phóng viên, phỏng vấn hợp pháp. Nếu bọn họ không nói một lời, đối phương đưa đoạn video bọn họ lạnh nhạt thả ra, cô muốn kiện cũng không thắng.
Đã nghĩ biện pháp đối phó Lục Thành đối với cái này cũng không để ý, ôm cô đi dưới chân như được gắn động cơ.
Nhưng ở cửa tòa nhà, Tạ Thanh dừng chân lại.
“Tôi có thể hiểu được công việc của đài truyền hình của mọi người không tốt lắm, muốn tìm một đề tài nóng để tăng rating.” Cô nhìn nữ phóng viên trước mắt, “Như vậy được không, tôi cho mọi người một tin tức độc quyền, cái tin tức này sẽ có nối tiếp, tôi có thể cho các người tư liệu trực tiếp.”
Phóng viên: “?”
Lục Thành: “? Thanh Thanh?”
Tạ Thanh nhìn thẳng màn ảnh: “Tôi đang chuẩn bị một cái hạng mục quỹ công ích, cái này đại khái là quỹ công ích đầu tiên của văn học mạng đi, tôi hy vọng ngành này ngày càng phát triển.”
Nói xong cô xoay người kéo cánh tay Lục Thành, đi vào cửa xoay tròn.
Một câu giống thật mà lại giống giả, tranh sáng tranh tối.
… Rất thích hợp làm cho người đọc tò mò.
Phóng viên cùng quay phim trao đổi với nhau vài câu, cảm thấy có thể, quyết định “bỏ qua” Lục Thành.
Có thể làm cho đối phương chủ động cung cấp tư liệu trực tiếp, vui sướng hơn nhiều, cũng an toàn hơn nhiều.
Thời điểm bọn họ đi phỏng vấn rất dễ bị đòn!
Vào trong tòa nhà, Lục Thành hơi hơi cúi đầu, mỉm cười: “Khi nào kỹ thuật diễn lại tốt đến vậy?”
Tạ Thanh: “Khi nào?”
“Lời nói dối há miệng cái là nói được.” Lục Thành cười nhạo, “Muốn trấn an bọn họ em thật sự sẽ cung cấp ‘tư liệu trực tiếp’, em tính làm như thế nào, có cần lên danh sách không?”
“Danh sách gì cơ?” Tạ Thanh chớp chớp mắt, đi vào thang máy, “Em không có lừa cô ấy.”
Lục Thành: “?”
Thang máy không có ai khác, anh vẫn luôn truy vấn: “Rốt cuộc là quỹ gì?”
Tạ Thanh liền không nói, vừa ra khỏi thang máy, đơn giản mà đi mất: “Trước hết xử lý chuyện của anh đã.”
“…Này.” Lục Thành không có biện pháp, bất đắc dĩ mà chậc chậc một tiếng, chỉnh chỉnh quần áo, đi vào công ty.
Khi đẩy cửa ra, nhân viên làm việc trong khu vực chung rõ ràng giao lưu ánh mắt với nhau. Tiếp theo tất cả ánh mắt đều nhìn về phía hắn, một ít là tò mò, một phần là thương hại.
Lục Thành dừng chân, bình tâm tĩnh khí mà tiếp nhận ánh mắt rửa tội mới mở miệng: “Quản lý bộ phận, mở họp.”
“Uống cà phê không?” Khi vào văn phòng, đầu tiên Tạ Thanh cất giỏ xách sau đó lại nói, “Em đi mua.”
Cô cảm thấy Lục Thành vẫn còn chút trì độn sau khi uống rượu, uống cà phê để nâng cao tinh thần.
Lục Thành gật đầu: “Uống.”
Mười phút sau, mọi người tập trung ở phòng họp, Lục Thành cũng nhận được cà phê của anh.
Cau mày nhìn về ly cà phê vài lần, anh mới miễn cưỡng uống một ngụm.
Hai shot Espresso, không đường không sữa, cũng thật là quá đáng.
Nhưng mà quả thật làm đề thần tỉnh não [1].
[1] 提神醒脑 – Đại khái có thể làm cho tinh thần tỉnh táo.
Sau đó anh dùng chuyện cũ chua xót của nhà mình, làm cho các vị Quản lý bộ phận đề thần tỉnh não một chút.
Mọi người dường như chưa bao giờ thấy được lần nào mở họp có tinh thần đến vậy, chờ đến khi Lục Thành nói xong, bọn họ nhìn mặt nhau.
Cuối cùng, hết thảy ánh mắt đều nhìn về phía Ngụy Bình, Ngụy Bình lại nhìn về phía Lục Thành, ho khan: “Lục tổng, chuyện này… là thật như vậy ư?”
Lục Thành: “Bằng không thì sao?”
“Tôi không có ý gì khác.” Biểu tình của Ngụy Bình ngơ ngẩn, “Chính là… cái cốt truyện này quá kích thích, suy xét đến việc ngày có bạn gái là nhà văn mạng đỉnh cấp đại thần …”
Bạn gái nhà văn mạng đỉnh cấp đại thần đang cầm ly giấy uống một ngụm Mocha: “Không có quan hệ với tôi, cái này tôi cũng nghĩ không ra.”
Nhóm nhân viên lại người này nhìn người kia một hồi, sau đó chần chừ, lục tục gật đầu: Cũng đúng.
Chuyện này quá kì diệu, kì diệu đến mức có nghĩ cũng nghĩ không ra!
Tiếp theo lại nghe Tạ Thanh nói: “Nhưng tôi có thể phụ trách sáng tác bản thảo quan hệ công chúng lần này.”
Thấm đẫm cảm xúc như thế nào, khiến cho người đọc cộng tình, là kỹ năng nghề nghiệp của tác giả.
Một tác tốt có thể tự mình cảm động ba phần, nhưng làm cho người đọc cảm động bảy phần.
Mà cô, đại khái có thể vẻ mặt lạnh nhạt nói hoàn chỉnh câu chuyện làm cho người đọc khóc lóc thảm thiết.
Đến nỗi vài vị chú bác kia của Lục Thành, mặc kệ là công hay tư, cô có thể thông qua bản thảo này làm cho chỗ bọn họ nổ thành pháo hoa.
Buổi tối, bị ly cà phê hai shot Espresso mà Tạ Thanh mua làm cho tinh thần Lục Thành phấn chấn, nhìn chằm chằm trần nhà đến nửa đêm, hắn muốn chạy trên máy chạy bộ để tiêu hao chút tinh lực.
Đi ngang qua phòng ngủ của cô, kẹt cửa lộ ra ánh sáng, hắn phát hiện cô còn chưa ngủ.
“Cốc cốc”, Lục Thành gõ hai tiếng lên cánh cửa.
Người bên trong nói lớn tiếng: “Có chuyện gì vậy?”
Hắn đẩy cửa ra, nhìn thấy cô ngồi xếp bằng trên giường, máy tính đặt trên đùi.
“Vì sao còn chưa ngủ?” Hắn hỏi.
Tạ Thanh nhẹ giọng cười: “Chỉ khoảng hai ngàn chữ, em muốn đem bản thảo của anh viết xong.”
“…” Lục Thành có điểm áy náy: “Ngủ đi đã, đâu có cần gấp gáp như vậy.”
Tạ Thanh duỗi cái eo lười: “Viết một hơi cho xong tương đối thoải mái.”
Lục Thành: “…”
“Anh đừng có để ý.” Cô vừa ngáp vừa nói: “Em viết xong liền đi ngủ, mạch suy nghĩ bị đứt đoạn tiếc lắm.”
“…” Lục Thành đành nói lời cảm ơn, đóng cửa lại giúp cô.
Tạ Thanh hoạt động tay một chút, tiếp tục gõ phím.
Thật ra cô không có thói quen dùng máy tính để viết bản thảo, tiểu thuyết mấy trăm vạn chữ cơ hồ toàn bộ đều viết hoàn toàn bằng tay. Lúc này viết bản thảo quan hệ xã hội cho Lục Thành cũng không biết tại sao, cô đột nhiên cảm thấy dùng bàn phím có cảm giác tốt hơn.
Đại khái là tiếng gõ bàn phím lốp bốp càng có thể mang lại cảm giác như đang đánh nhau trên internet?
Cô viết nhiệt huyết xông lên đầu, xem người khác diễn đánh nhau cũng không làm cô cho sảng khoái như vậy.
Cho dù có đoạn đọc lên có chút thê lương bi thảm, đầu óc cô vẫn tràn đầy ý chí chiến đấu như cũ.
– — những kẻ đó những vị chú bác gì đó của Lục Thành tiếp chiêu đi.
******
Cuối cùng rạng sáng Lục Thành cũng đi ngủ, ngủ hơn hai tiếng, lại tỉnh.
Nhưng mà rất may, hắn cảm thấy tinh thần mình rất tốt.
Lại đi gõ cửa phòng cô, không có động tĩnh.
Hắn đẩy cửa ra ghé mắt vào nhìn, nhìn thấy cô ghé vào giường đang ngủ ngon lành.
Hắn đi vào, ngồi lên mép giường, đẩy đẩy cô: “Thanh Thanh?”
“Dạ…” Tạ Thanh nhíu nhíu mi, tay từ trong chăn rút ra, sờ sờ, đem máy tính đưa cho hắn.
Trong miệng lẩm bẩm: “Viết xong..”
Lục Thành: “…”
Tức khắc anh có ảo giác như mình là Chu Bái Bì [1].
[1] 周扒皮 – Chu Bái Bì là nhân vật cường hào ác bá trong truyện Tiếng gà gáy lúc nửa đêm của tác giả Cao Ngọc Bảo. Để bóc lột người lao động hắn ta giả tiếng gà gáy lúc nửa đêm để yêu cầu người ta phải ra đồng làm việc.
Cô bẹp bẹp miệng: “Anh đi làm trước đi, em ngủ thêm một lát.”
“… Được.” Lục Thành ôm máy tính của cô ra khỏi cửa.
Nửa tiếng sau, lại quay trở lại lay lay cô.
Khí rời giường của Tạ Thanh dâng lên, khóa mi gắt gao nhắm mắt: “Để em ngủ tiếp một lát!”
“Ăn sáng xong rồi ngủ tiếp.” Lục Thành nói.
Cô không muốn dậy, dùng sức nằm xuống, lông mày hắn nhẹ nhướng lên, hai tay đưa xuống dưới người cô tìm kiếm.
Tạ Thanh: “?”
Còn chưa kịp phản ứng, đã bị bế ngang lên.
Cô kêu một tiếng nhỏ, khẩn trương mà vòng tay lên cổ hắn, mở mắt ra bất mãn lên án: “Em chưa có ngủ đủ!”
Hắn hôn lên trán cô một cái: “Ăn sáng trước!”
Dứt lời, hắn ôm đi vào nhà vệ sinh.
Khí rời giường của Tạ Thanh còn chưa có tiêu tan hết, nhưng lại không đứng lên, nửa vời mà treo ở đó, cô oán giận trừng hắn.
“Hì hì—“ dừng trước bồn rửa tay, Lục Thành nhếch miệng cười, cười cho đến khi cô khịt mũi quay mặt đi.
Hắn buông cô xuống, để cô dẫm lên chân hắn, cánh tay đặt dưới nách cô, duỗi tay lấy bàn chải đánh răng và kem đánh răng lại.
Trét xong kem đánh răng rất nhanh bàn chải đánh răng nhanh chóng được đến tay cô.
“Anh giúp em đánh răng?” Hắn thành khẩn dò hỏi.
Tạ Thanh trợn trắng mắt đem bàn chải đánh răng cùng ly súc miệng lại đây.
Cô đánh răng, đôi tay anh hắn từ từ xuống dưới, cho đến khi ôm đến eo cô.
Đầu óc Tạ Thanh vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, đánh răng xong liền cắm đầu rửa mặt. Rửa xong ngẩng đầu lên nhìn thấy hình ảnh trong gương như hình chụp chung có chút ám muội.
Hắn đứng sau lưng cô, cao hơn với cô một đoạn, vòng tay qua eo cô, nụ cười ngập tràn đáy mắt.
Cô giật mình nghe hắn nói: “Ai, có chút giống tư thế chụp ảnh cưới.”
Hai má cô đỏ rực, rút ra khăn vội vàng lau mặt, từ trước mặt anh tránh đi: “Em muốn chăm sóc da, anh ăn trước đi!”
Cảm giác được cô cứng người lại, Lục Thành không nói gì, tay bỏ vào túi áo ngủ, dựa tường chờ cô.
Chờ cô chăm xong da mặt, hắn ôm cô đi đến phòng ăn.
Nước cam, bánh mì, xúc xích chiên, trứng chần, salad rau dưa, món ăn hôm nay thiên về bữa sáng thanh tân thoải mái kiểu Tây.
Tạ Thanh lấy bánh mì ăn hơn nửa cái bánh mì, dạ dày liền thoải mái lên, tinh thần càng thanh tỉnh. Lúc hai người cùng nhau ăn sáng luôn không nói gì nhiều, nhưng hắn sẽ kịp thời giúp cô rót thêm nước cam hay gì đó.
Ăn xong bữa sáng, cô phụ trách dọn dẹp rửa chén bát. Lục Thành đi thay quần áo, dự định sẽ tạm biệt cô, liền phát hiện cô cũng đã thay đồ xong xuôi.
“Không ngủ?” Anh nhìn đồng hồ, mời 8 giờ rưỡi.
Tạ Thanh cười cười: “Dạ, không ngủ.”
Lúc buồn ngủ sẽ đi ngủ, cảm giác tươi mát tới cảm thấy vẫn có thể ở cùng hắn vui vẻ.
Hai người vẫn là cùng nhau đi công ty, Tạ Thanh vẫn chui vào văn phòng của mình viết bản thảo, Lục Thành mở máy tính của cô, đọc bản thảo quan hệ công chúng cô viết.
Cái này thật ra cũng không tính là một văn bản phục vụ cho quan hệ công chúng một cách chính thống, hơn nữa những tranh cãi trên mạng không có một chữ đề cập đến chương trình về đời sống kia.
Mở đầu văn bản, là một câu chào hỏi tâm bình khí hòa [2]: Xin chào mọi người, tôi là CEO của Thành Thư Văn Hóa, Lục Thành.
[2] 心平气和 – Thành ngữ; Bình thản, không nôn nóng, không giận dữ.
Hàng chữ kế tiếp cũng bình bình đạm đạm: Hôm nay, tôi muốn kể cho mọi người một câu chuyện. Tôi vẫn không cho rằng, tôi tuyệt đối sẽ không chia sẻ câu chuyện này trên mạng.
Sau đó liền tự thuật lên tuổi thơ, anh đề cập từng ký ức ấm áp cô cơ bản cũng viết vào.
Nhà trẻ, tiểu học, sơ trung an ổn bình đạm, nhưng giữa những hàng chữ lại mơ hồ có u buồn quanh quẩn.
Cô rất biết cách nắm bắt cảm xúc. Rõ ràng là tự thuật lại cuộc sống bình đạm lại có thể làm cho người ta ngửi được hương vị của sự biến chuyển.
Thời điểm đang đọc văn chương, đạt được loại cảm giác này lại nhất thời có cảm giác vi diệu nhìn ra không tới làm người ta chờ mong, làm anh tò mò, tò mò xem cô sẽ mang cái biến chuyển này đến như thế nào.
Đoạn miêu tả cuộc sống bình yên này tổng cộng viết bảy tám trăm chữ.
Nếu quả ngắn, người đọc không thể nào cảm nhận được tâm tình; quá dài, lại làm người ta dễ chán, sẽ bị lướt qua hoặc tắt đi.
Biến chuyển xuất hiện đúng chỗ:
“Hồi ức đẹp như vậy, nếu muốn kể thêm, tôi có thể nói đến ba ngày ba đêm.”
“Nhưng tôi không nghĩ tới, những cái này hết thảy đều là giả dối.”
Sự tình phát sinh lúc anh mười ba mười bốn tuổi sống động hiện lên trên giấy, bắt đầu từ chuyện mẹ anh đột ngột đưa ra quyết định ly hôn, một mực viết đến sự xuất hiện của nhà họ Sở.
Sự tình nhắc đến đều là sự thật, nhưng cô hư cấu một ít bầu không khí cùng cảm xúc, phủ đầy bầu không khí.
Cô thành công mà đắp nặn một bà mẹ ưu nhã lại độc lập, cùng một đứa con trai tuổi dậy thì có có chút xúc động phản nghịch.
Phần nói về đối thoại cùng Sở Văn Đình, cô chọn dùng thủ pháp dựng phim, đem Sở Văn Đình từng chữ nói ra chân tướng cùng hồi ức và tâm tình xen kẽ, mang theo cảm giác mát lạnh cùng chấn động.
Liên quan đến hai năm mẹ anh qua đời, Lục Thành không kể cho cô nhiều lắm, cô lục lọi tâm tình hắn cùng phần lớn là hư cấu.
Hắn rõ ràng biết đó là giả, nhưng lại mạnh mẽ cảm thấy mắt mình nóng lên.
“Khi đó còn trẻ, trải nghiệm không nhiều, thực dễ dàng cảm thấy sợ hãi.”
“Loại sự tình này sẽ làm cho bạn cảm thấy đen tối không có đường ra, đẩy ra một lớp lại một lớp.
Tiếp theo, giai đoạn hắn đến nhà họ Sở.
Hành văn lần này trở nên nhẹ nhàng hơn, tinh tế mà viết Sở Văn Đình rất chiếu cố đến hắn, ở chung hòa thuận với Sở Thơ cùng Sở Tụng, nhưng nếu nói đến hơi thở xam xám so với đoạn đầu đoạn này vẫn nặng hơn một ít.
Bởi vì cô đưa ra một ít gọn gàng dứt khoát u buồn.
“Nhưng tôi vẫn chưa một lần bước ra khỏi bóng tối.”
“Trong tiềm thức, tôi cảm thấy mình có tội. Bởi vì cha tôi có tội, cho nên tôi cũng có tội.”
“Tôi vẫn luôn hy vọng chính mình có thể giải quyết mọi thứ ổn thỏa, trong vòng hai năm, tôi càng thêm thanh tỉnh mà phát hiện tôi không làm được.”
Sau đó, rốt cuộc, cô tiến hành một chút khẩu tru bút phạt đối với Lục Kính Sơn. T
Cô nhắc tới việc Sở Tụng bị theo dõi, nhắc tới chú Hai lì lợm la liếm muốn yêu cầu hắn lợi dụng mối quan hệ của mình để cho một người em họ chưa từng gặp mặt đi học.
Cô cũng nhẹ nhàng bâng quơ mà viết ra một câu: “Tôi vô ý chất vấn định nghĩa của pháp luật về phương diện phụng dưỡng của quốc gia, chỉ là thực sự nghi hoặc, một người chỉ cần sinh con ra thật sự có thể dùng vấn đề đạo đức mà áp chế đứa nhỏ cả đời sao?”
“Cho dù ông ta đã lừa gạt nhiều người, làm tổn thương hai gia đình?”
“Cho dù là mấy năm nay, đối với những đứa con có cùng huyết thống cũng chẳng thèm quan tâm?”
Cô dùng một loại giọng điệu đạm bạc, chỉ ra Lục Kính Sơn chưa làm tròn nghĩa vụ nuôi nấng.
Về vấn đề phụng dưỡng, quần chúng vây xem không thể nghi ngờ sẽ chú ý người yêu cầu được phụng dưỡng trước kia có làm tròn trách nhiệm nuôi nấng con cái không.
“Đây là chuyện của tôi.”
Cô kết thúc câu chuyện như vậy.
Quá mức ngắn gọn, cho nên nhìn qua vô cùng mệt mỏi.
Cuối cùng cô lại nói: “Thật ra, tôi rất tò mò, cha tôi rốt cuộc là nghĩ thế nào.”
“Mấy năm nay, ông không hề liên lạc với tôi, không có xin lỗi, cũng không hề quan tâm.”
“Tôi muốn biết, những chỉ trích không đúng thực tế, là ý của ông sao?”
Đây chính là câu cuối cùng của toàn bộ bài viết.
Là tự hỏi Lục Kính Sơn, cũng là đang cho người đọc không gian suy nghĩ.
Nếu là Lục Kính Sơn chính là bản tính không thay đổi, một kẻ lừa đảo có kỹ thuật diễn xuất vụng về.
Nếu không phải đó là cái nhóm chú bác gây sóng gió, có ý định hút máu.
Thật là bút như đao.
Trong đầu Lục Thành hiện ra một hình ảnh kỳ diệu.
Trong hình ảnh là cảnh chém giết trong giang hồ, tay Tạ Thanh đang cầm trên trường kiếm, chỉ cần thân hình của đối thủ hiện lên, đối phương liền vô tri vô giác tắt thở, ngay cả vết máu cũng mảy may không thấy.
Rất lợi hại.
Lục Thành tặc lưỡi, về sau tuyệt đối không thể khi dễ cô ấy.
Anh viết về cô ở đâu đây!
Bản thảo này, bị Lục Thành đè ép mấy ngày.
Thứ bảy, tiết mục kia phát sóng, những chỉ trích của nhóm chú bác, làm cho phẫn nộ của dân chúng đánh cao thêm một bước, ngay lúc này Lục Thành đem nó phát ra.
Trong vòng ba phút, số lượt chia sẻ bắt đầu tăng lên chóng mặt, ban đầu nhóm người chia sẻ đều không đọc mà chia sẻ trước, chiếm đa số là “Ăn dưa” “Mã một cái [3]”.
[3] 马一下 – Ngôn ngữ mạng, chữ “mã” đồng âm với chữ “Mark” trong tiếng Anh có nghĩa là đánh dấu. Cái này có thể hiểu đơn giản là chia sẻ để sau lại đọc.
Nửa tiếng sau, phần lớn những chia sẻ biến thành “Tôi đọc xong cảm thấy da đầu tê rần… Đúng là những chủ đề xã hội vẫn nên chờ vài ngày rồi mới xem.”
Bình luận càng bùng nổ hơn:
[F**k, hài hước như vậy sao?]
[Kinh ngạc đến mức ngây người, cái này có thể xoay chuyển tình thế!]
[Tôi khiếp sợ, đem vị cha Lục này nhốt chung phòng với cha của một cô minh tinh có phải hay không có thể luyện độc?]
[Cho nên là.. Rốt cuộc là người cha đang bệnh đòi tiền hay là nhóm chú bác mượn cớ hút máu?]
Lục Thành lướt Weibo cả đêm, gấp gáp nhìn chằm chằm từng cái bình luận.
Lúc chia sẻ hơn một vạn, hắn dùng một tài khoản nhỏ đăng một bình luận, hơn nữa đã để cho Ngô Mẫn mua like, đem nó đẩy lên làm bình luận nóng.
Cái bình luận kia là: [Tôi chú ý đến chi tiết… Bên trong anh ta có nhắc tới ‘Chú Hai’, nói cách khác cha anh ta phải là anh cả? Trong tiết mục kia hắn tự xưng mình ‘Anh cả’, mở miệng một tiếng ‘Em trai tôi’ làm sao có thể là vị kia được, có chuyện gì đang xảy ra?]
Bình luận hot thực dễ dàng hấp dẫn ánh mắt người khác, nhanh chóng có người phỏng đoán: [Có thể là anh họ của cha anh ta? Bình thường mọi người cũng không kêu là anh họ [4] sao, liền trực tiếp kêu anh cả.]
[4] Nguyên văn là đường bá (堂兄) có nghĩa là bác, có quan hệ là anh em chú bác với cha của Lục Thành.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!