Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Bà Xã Anh Chỉ Thương Em

Đêm đã rất khuya rồi, ngoài cửa sổ trăng sáng lặng lẽ dâng lên, ngượng ngùng trốn vào giữa đám cành lá rậm rạp kia, giống như xuyên thấu qua kẽ hở bé tí mà lưu luyến nhìn vào bên trong gian phòng kiều diễm.

“Ưm..”

Thanh âm kiều mị mềm mại của phụ nữ trộn lẫn với tiếng thở dốc nặng nề của đàn ông dệt thành một bản song tấu tràn đầy mùi vị của mê tình. Có lẽ là nhiệt độ trong phòng ngủ quá cao, trên lưng người đàn ông tất cả đều là tầng mồ hôi mịn, giống như là rất nhiều giọt mưa nhỏ tập trung ở một khối, chảy chầm chậm theo nhịp chuyển động của anh.

Lương Chân Chân mệt mỏi chịu đựng người đàn ông mạnh mẽ ra vào cơ thể mình, cô cảm thấy xương trên người mình cũng muốn rời ra từng mảnh. Khẽ nhếch miệng thở gấp, đầu càng thêm choáng váng, cái gì cũng không nghĩ tới, chỉ có một ý niệm trong đầu: Đến khi nào thì ác ma mới có thể buông tha cô?

Mệt mỏi, cô mệt quá…

Căn bản là cô không mở mắt ra được, giữa lúc mơ mơ màng màng cô như nhìn thấy ánh trăng sáng ngoài cửa sổ trút hết ánh sáng rực rỡ màu bạc vào trong phòng, giống như là phủ lên một tầng lụa mỏng như cánh ve, mông lung và mê hoặc.

Khoái cảm và vui thích cũng dâng tràn trong cơ thể xuôi theo từng mạch máu trên người mà đi, cô cảm giác mình đã mờ ảo, tất cả sưc lực cũng giống như bị hút hết, chậm rãi khép mắt lại, trong khoảnh khắc mọi thứ như nổ tung, cô sung sướng ngất đi.

Đằng Cận Tư vuốt ve khuôn mặt đang yên lặng ngủ say của cô, anh biết tối nay cô cực kỳ mệt mỏi liền ôm cơ thể nhớp nhúa của cô đi vào phòng tắm, sau khi tắm rửa qua loa anh mới ôm cô trở lại giường.

Lúc ngủ Lương Chân Chân theo bản năng muốn đến gần nơi có nguồn nhiệt, cô cuộn tròn thân mình mà chui vào trong ngực của anh, cánh tay vòng quanh hông của anh, kề má vào ngực anh, hàng loạt động tác không có ý thức này khiến Đằng Cận Tư cực kỳ vui thích, đem người đang ngủ say trong ngực ôm càng chặt hơn, chỉ hận không thể đem cô khảm vào bên trong cơ thể của mình.

Cuối cùng, ấn xuống trên trán của cô một nụ hôn nhẹ, thỏa mãn ôm lấy cô mà ngủ.

Giấc này hai người đều ngủ được cực kỳ an ổn, có thể là quá mệt mỏi, hoặc là trải qua đêm nay, giữa hai người có cái gì đang lặng lẽ nảy sinh, âm thầm lớn lên.

******

So với việc cậu chủ vui vẻ trong lòng thì Nam Cung Thần lặng im như tro tàn, lạnh nhạt bảo người khác mang Mỹ Mỹ đi trước, sau khi lên tiếng chào với Thẩm Bác Sinh thì cũng rời đi.

Là chủ nhân của bữa tiệc, Thẩm Bác Sinh đương nhiên muốn đưa đến một cái kết trọn vẹn, cười ha hả với những nhân vật nổi tiếng quyền quý có mặt ở đây nói rằng:

“Mọi người cứ tiếp tục vui chơi, đừng để cho chuyện không có liên quan gì ảnh hưởng tới tâm trạng tốt của mình.”

Tuy là nói như thế, nhưng sau khi chuyện như vậy phát sinh thì có mấy người còn có thể coi như không có chuyện gì xảy ra mà tiếp tục chơi đùa? Sợ rằng trong lòng hầu hết mọi người tâm lý cực kỳ hăng hái cũng bị quấy nhiễu, làm gì còn tâm tình để chơi đây?

Sau khi Nam Cung Thần đi rồi, rất nhiều người cũng rối rít cáo từ rời khỏi, trong khoảng thời gian ngắn gần như đã đi hơn phân nửa.

Thẩm Bác Sinh không khỏi thở dài một tiếng, chuyện này thật sự huyên náo không thể tưởng tượng nổi! Vốn là một bữa tiệc tốt đẹp dành cho những người nổi tiếng qua lại với nhau lại bị một viên cứt chuột Mỹ Mỹ phá cho hư, nhớ tới cũng phát bực!

Cô ta cứ cố tình ức hiếp cô gái gọi là Lương Chân Chân đó, mỗi lần nhìn thấy cô bé đó đều khiến cho mình nhớ tới Tiểu Vũ, nhưng làm sao cô ấy lại là người phụ nữ của Ðằng Cận Tư chứ?

Hơn nữa, có vẻ cô bé rất được cưng chìu, chẳng trách lần trước ở khách sạn Đế Hào Tư gặp qua cô ấy, thì ra là như vậy! Nhưng một cô gái tốt đẹp như cô ấy tại sao lại với Ðằng Cận Tư người đàn ông bá đạo **cao cao tại thượng ở cùng một chỗ như vậy, có thể có kết quả sao?

**cao cao tại thượng: chỉ người ngồi tít trên cao, xa rời quần chúng.

Vừa nghĩ tới Tiểu Vũ cũng đã từng bất chấp phản đối của mọi người mà không chút do dự đi theo người đàn ông đã có vợ như ông, lẽ ra ông đã chuẩn bị sẵn sàng ly hôn cùng vợ trước rồi, sau đó cưới Tiểu Vũ làm vợ, và ở chung một chỗ với cô ấy cả đời.

Vậy mà người tính không bằng trời tính, trong cuộc sống luôn có quá nhiều chuyện không thể như ý nguyện, ông còn chưa kịp thực hiện lời hứa thì Tiểu Vũ đã xảy ra chuyện, ông đã từng hoài nghi là mẹ mình nhúng tay can thiệp vào chuyện này nhưng khổ nổi là không có chút bằng chứng nào. Sau nhiều cách điều tra và chứng nhận cũng là không có kết quả, đến giờ cũng đành bỏ mặc.

Đã nhiều năm như vậy, ông thường tỉnh mộng vào nửa đêm, mơ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đau thương buồn bã của Tiểu Vũ, nhất là gần đây hình như thường xuyên hơn, giống như muốn báo hiệu điều gì.

Trong lòng ông hiểu nguyên do là bởi vì Lương Chân Chân, nhưng mẹ của cô bé gọi là Diệp Lan, bên cạnh Tiểu Vũ không có một người bạn như thế chứ?

Thẩm Quân Nhã nhìn thấy dáng vẻ chau mày của cha mình còn tưởng rằng ông đang lo lắng vì bữa tiệc tối nay, dù sao vẫn chưa kết thúc đã náo loạn một hồi không vui như vậy thì dù là ai trong lòng cũng không được dễ chịu.

Trong lòng cô vẫn đang sôi sục khí đây, anh Phạm Tây phớt lờ tình yêu của cô, thật là làm cho cô căm tức, với lại bóng lưng của người phụ nữ kia nhìn thật quen mắt, nếu là Y Nhu thì tốt rồi, dựa vào lòng say mê của cô ấy đối với Đằng Thiếu nhất định là có thể buôn chuyện thì sẽ ra một số manh mối quan trọng, nhưng tiếc là …

Không muốn, bất kể cô ấy là ai, dù sao cũng không có nửa điểm liên quan đến cô, ánh mắt tìm kiếm một vòng ở bên trong đại sảnh, cô hiện tại chỉ tập trung vào một người đàn ông, cho dù phải trả bất kỳ giá nào cô phải nắm được anh trong tay!

Quý Phạm Tây nhận ra Nam Cung Thần, nhìn vào tình hình anh ta chính là trợ lý đặc biệt quyền lực vô biên của Đằng Cận Tư, cứ như vậy, hoài nghi trong lòng anh liền có lời giải, bởi vì Lương Chân Chân là người phụ nữ của Đằng Cận Tư cho nên Nam Cung Thần đối với cô cũng không có cử chỉ quá đáng, theo như lời nói chẳng qua cũng là nhắc nhở cô.

Anh dường như thở dài một tiếng, chỉ có thể than thở rằng anh đã không gặp cô vào đúng thời điểm, cuối cùng là bỏ lỡ, nếu anh gặp cô ấy trước Đằng Cận Tư, có lẽ hoàn cảnh sẽ khác như thế nào đây?

“Anh Phạm Tây, anh làm sao thế?”

Thẩm Quân Nhã bước tới trước mặt anh, giọng nũng nịu ân cần hỏi han.

“Không có việc gì, tôi có chút mệt mỏi, xin phép về trước.”

Quý Phạm Tây không muốn có quá nhiều dây dưa cùng Thẩm Quân Nhã, trực tiếp đi thẳng về phía Thẩm Bác Sinh, khiêm nhường lên tiếng chào, liền rời đi.

Thẩm Bác Sinh giả vờ không thấy vẻ mặt con gái ở bên cạnh, mệt mỏi phất tay, để cho anh ta trở về nghỉ ngơi sớm, công việc thành phố quá bận rộn, nhưng cũng phải chú ý hơn cho thân thể.

Quý Phạm Tây gật đầu, nói tiếng:

“Cảm ơn chú Thẩm đã quan tâm, cháu đi trước.”

Trước khi đi ngay cả liếc mắt cũng không hề liếc nhìn Thẩm Quân Nhã, cứ tự nhiên như vậy mà đi.

Tất cả toàn bộ điều này đều rơi vào trong mắt Thẩm Bác Sinh, thấy rõ ràng là Quý Phạm Tây không thích Tiểu Nhã, vẫn luôn là Tiểu Nhã đơn phương tình nguyện mà thôi, nghĩ lại cặn kẽ hành động mấy ngày liên tiếp của hai người, cũng có rất nhiều điểm đáng hoài nghi.

“Cha, làm sao cha lại để cho anh Phạm Tây đi rồi, không phải đã nói muốn giữ anh ấy ở lại một đêm sao?”

Thẩm Quân Nhã vốn định đuổi theo ra, nhưng bởi vì nhiều người nhìn như vậy, có chút sợ hãi bị nói thành giữ lại, cho nên căng thẳng một phen.

“Tiểu Nhã, tình yêu là phải hai bên tình nguyện mới đúng, có lúc đừng quá chấp u mê!”

Thẩm Bác Sinh yêu thương dạy dỗ con gái, đối với chuyện này ông là người thất bại điển hình, cho nên hi vọng con gái duy nhất của ông có thể có một hạnh phúc thật tốt của riêng mình. Cho dù người đàn ông đó điều kiện vượt trội hơn nữa nếu mà không thương con gái của ông thì gả đi cũng có ý nghĩa gì chứ?

Thẩm Bác Sinh yêu thương dạy dỗ con gái, đối với chuyện này ông là người thất bại điển hình, cho nên hi vọng con gái duy nhất của ông có thể có một hạnh phúc thật tốt của riêng mình. Cho dù người đàn ông đó điều kiện vượt trội hơn nữa nếu mà không thương con gái của ông thì gả đi cũng có ý nghĩa gì chứ?

Cho dù như thế nào thì Thẩm Quân Nhã cũng không hiểu được nổi khổ tâm của cha mình, cô đã sớm rơi vào giữa một mảnh chấp niệm không cách nào tự kềm chế rồi, không đạt mục đích là sẽ không bỏ qua.

“Cha! Anh Phạm Tây là thích con, con cũng nhất định sẽ làm cho anh ấy cam tâm tình nguyện cưới con!”

“Aiz… Giữa chuyện của người trẻ tuổi các ngươi, cha cũng không cần biết nhiều như vậy nữa! Chẳng qua là đừng khiến mình ủy khuất là được.”

“Dạ, con biết rồi.”

Thẩm Quân Nhã ôm cánh tay cha nói nũng nịu, khóe miệng gợi lên một nụ cười tất thắng.

Cô không biết rằng, nụ cười hôm nay có rực rỡ bao nhiêu, có ôm bao nhiêu hi vọng thì sau này khi cô ngã có bấy nhiêu thê thảm.

*****

Sau khi Nam Cung Thần rời khỏi đại sảnh liền lái xe đi lang thang khắp nơi không mục đích ở trên đường.

Hiện tại anh cần tìm gấp một chỗ để trút hết phiền muộn trong lòng mình, tuy rằng người đàn bà Mỹ Mỹ kia quá mức ác độc nhưng chung quy là mình đưa tới, chuyện này cũng tự trách mình không biết nhìn người, không nghĩ tới mình quanh năm trà trộn ở giữa đám phụ nữ mà cũng có một ngày té đến thảm liệt như vậy.

Đây là báo ứng đi! Trong lòng anh thầm thở dài một cái, ngay sau đó lấy điện thoại di động ra bấm điện thoại của Quan Hạo Lê, hỏi cậu ta còn “Hoàng Triều Thịnh Yến” hay không, trong lòng khó chịu muốn đi uống một chén.

【 Dĩ nhiên ở đây, gặp ở chỗ cũ, nhanh lên một chút nhé! 】

Quan Hạo Lê gào to ở trong điện thoại, bên chỗ anh buôn bán huyên náo, âm thanh phụ nữ ríu rít chuyển đến bên tai không dứt, nói xong liền cúp điện thoại.

“Được, tôi lập tức đến.”

Ngay sau đó Nam Cung Thần quay đầu xe lại, chạy tới thành phố C phồn hoa nhất không bao giờ ngủ.

Mặc dù thường ngày anh và Quan Hạo Lê luôn luôn nhạo báng trêu ghẹo lẫn nhau nhưng quan hệ rất tốt, giống như một người bạn ở chung, có bất kỳ khó khăn gì đều có thể chia sẻ với nhau.

Điểm này, Ðằng Cận Tư đã biết từ lâu, cũng là anh ngầm cho phép.

Trong lòng anh, đã sớm đem Nam Cung Thần coi như người bạn không thể tách rời trong công việc cũng như trong cuộc sống. Đã tám năm rồi. Vẫn luôn là cậu ta giúp đỡ ở bên cạnh mình, mặc dù có thời điểm cũng sẽ nghiêm nghị trừng phạt cậu ta, nhưng những thứ kia đều là hoàn cảnh sinh hoạt từ nhỏ của anh, đó là đào tạo anh trở thành một người lãnh đạo ưu tú, đối với anh ra lệnh cho cậu ta từ lâu đã trở thành một thói quen.

Nhưng trong lòng anh không xem Nam Cung Thần như người ngoài, với lại bà nội cũng rất coi trọng cậu ta, không chỉ ở năng lực làm việc mà còn là phương diện đối nhân xử thế cũng rất tốt.

Dĩ nhiên, ngoại trừ cậu ta nói năng ngọt xớt một chút, nhưng mà từ một góc độ khác mà nói, đó cũng là một ưu điểm của cậu ta.

Nam Cung Thần cũng hiểu Đằng Thiếu và Đằng lão phu nhân đối với mình thật là tốt, nếu năm đó Đằng Thiếu không có con mắt tinh tường nhìn người, chỉ sợ mình vẫn còn ở trong một công ty nhỏ vì công việc mà nỗ lực phấn đấu, chớ nói chi là vượt qua cuộc sống đầy đủ hôm nay, hoàn toàn bước chân vào xã hội thượng lưu, còn kết thân với không ít bạn bè.

Qua nhiều năm như vậy, chưa bao giờ Đằng Thiếu xem thường anh, nếu như là mình làm sai chuyện, anh ấy sẽ nghiêm khắc trừng phạt mình, đây là phương thức anh ấy xử lý sự việc.

Anh hiểu, cũng rất bội phục, bởi vì chỉ có như vậy mới có thể làm cho mình trưởng thành nhanh hơn.

Mặc dù trên danh nghĩa hai người là quan hệ “Chủ tớ” và anh cũng quen gọi Đằng Thiếu là “Cậu chủ”, nhưng mà những thứ này không phải là quan trọng nhất, anh đối với anh ấy là kính trọng từ nội tâm, bởi vì ngày đầu tiên nhìn thấy anh ấy, anh đã tự đem anh ấy làm thần tượng của mình.

Năng lực của anh ấy, thủ đoạn và khí phách quyết đoán mình trước sau đều không thể vượt qua, trọn đời đều không thể leo lên ngọn núi cao, anh đã biết từ lâu và cũng thừa nhận sự thật này, hơn nữa làm việc ở bên cạnh một cường giả tài năng như vậy cũng cảm thấy kiêu ngạo và tự hào.

Đó là lí do mà anh không muốn rời đi.

Chuyện đêm nay phát sinh ở trên người Lương tiểu thư khiến anh cần phải suy nghĩ lại có chút tác phong sinh hoạt trước kia của mình, cũng nên thay đổi rồi, nghĩ tới sáng sớm ngày mai phải đi chịu đòn nhận tội.

Bên trong phòng bao “Hoàng cung”, Quan Hạo Lê mệt mỏi dựa vào trên ghế sa lon bằng da, chầm chậm nhả ra một hơi khói.

“Chuyện gì mà ủ rũ cúi đầu như vậy? Không tìm được con mồi ở bữa tiệc đêm nay à?”

Nam Cung Thần buồn bực kéo cà vạt, rót một chén Whisky cho mình, uống một hơi cạn sạch, động tác thoải mái khiến Quan Hạo Lê kinh hồn bạt vía, tấm tắc tán dương.

“Uầy! Buổi tối ngày hôm nay bị kích thích nhỉ? Thân thể của mình không qua được như vậy, đây chính là vật chất mãnh liệt, không phải là nước sôi để nguội nha!”

“Đêm nay bởi vì sơ sót của tôi khiến cho Lương tiểu thư chịu nhục trước mặt mọi người Đằng Thiếu rất tức giận, nổi trận lôi đình.”

Nam Cung Thần ngã ngửa ở trên ghế sa lon, châm một điếu thuốc.

Quan Hạo Lê kinh ngạc giương mắt.

“Cái gì? Cậu sơ sót? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Ừ, người phụ nữ làm nhục Lương tiểu thư vừa vặn là con mồi của ta đêm nay…”

Nam Cung Thần đơn giản nói ra toàn bộ.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận