Ninh Sương yêu thương sờ đầu Úy Hợp Hợp lqd, “Bé cưng Hợp của chúng ta không tồi nha, biết khiêm tốn xin chỉ bảo, tiền đồ vô lượng (tương lai không có giới hạn – đầy hứa hẹn) đó!”
“Hì hì…” Cảm xúc của Úy Hợp Hợp tới nhanh đi còn nhanh hơn, nụ cười rạng rỡ khiến cho người khác cũng vui sướng theo.
Ba người ở trong phòng bếp bận rộn một hồi, sau đó bưng phần chén đĩa của mình đi ra ngoài, Ninh Sương vỗ vỗ bả vai con trai, “Brian, ra phòng khách, gọi cha cùng hai chú vào ăn điểm tâm.”
“Vâng.” Brian lập tức nghe lời chạy đến phòng khách truyền đạt lại chính xác ý của mẹ, sau đó giống như con quay chạy tới phòng ăn ngồi bên cạnh mẹ, hai bàn tay nhỏ bé đặt trên bàn, vì vóc dáng còn nhỏ, chỉ lộ ra một cái đầu, tội nghiệp vuốt bụng nói: “Mẹ, con đói bụng rồi.”
“Con trai ngoan, muốn ăn cái gì? Những thứ này đều do dì nhỏ kia làm, muốn nếm thử một chút không?” Ninh Sương chỉ vào hai món bánh trứng bắp và khoai tây viên đang tỏa ra mùi thơm trên bàn.
Brian bé nhỏ lập tức gật đầu, trong ánh mắt đen láy đều là chờ đợi, Ninh Sương liền gắp mỗi thứ một ít, đưa lên môi thổi rồi mới đút cho bé, để tránh cho bé bị bỏng.
“Ngon… bảy.” (ăn ngon) * trong miệng Brian đút đầy thức ăn, nói mơ hồ không rõ, sau đó mắt nhìn thẳng về phía Lương Chân Chân, “Mẹ, con không muốn gọi chị ấy là dì nhỏ.”
*Trong tiếng Hoa số bảy(七) và ăn (吃) phát âm khá giống nhau.
Ninh Sương buồn bực, “Tại sao vậy?”
“Bởi vì chị làm bữa ăn sáng rất ngon, lớn lên con muốn kết hôn với chị ấy.” Brian nhỏ bé nói rất nghiêm túc.
Úy Hợp Hợp: “Ha ha ha…”
Lương Chân Chân: “…” Vẻ mặt rất 囧, lần đầu tiên được một bé trai năm tuổi thổ lộ. o(╯□╰)o
Khi ba người đàn ông đi vào bếp rất kỳ quái nhìn vẻ mặt khác nhau của mấy người phụ nữ trên bàn, còn có một bộ mặt nghi ngờ không hiểu của cậu bạn nhỏ, cười lớn tiếng nhất so với mọi người là Úy Hợp Hợp lqd, đã gục xuống bàn không đứng lên nổi rồi.
“Hợp Hợp, có chuyện gì mà cười đến vui vẻ như vậy?” Thư Nhĩ Hoàng kéo ghế ngồi bên cạnh vợ mình.
“Ha ha… Brian nói muốn cưới chị nai con, ha ha, khiến em buồn cười chết rồi.” Úy Hợp Hợp dứt khoát ngã vào trong lòng chồng, “Ha ha ha” vui vẻ không ngừng.
“Phụt! Brian bé nhỏ, cháu đúng là tinh mắt đó! Nhưng chị ấy là hoa đã có chủ rồi, cháu phải gọi bằng dì.” Thư Nhĩ Hoàng vui vẻ giáo dục cháu nhỏ.
“Cháu muốn gọi là chị, cha từng nói, chỉ cần là nữ sinh chưa kết hôn, đều có thể theo đuổi, cháu muốn cạnh tranh công bằng với chú ấy.” Brian nói rõ ràng.
Một câu nói lại khiến cho mọi người cười vang lần nữa, chỉ có sắc mặt của Đằng Cận Tư thối ra, anh lại có thể bị một bé trai năm tuổi khiêu chiến? Lại còn là con trai của Thư đại ca, khiến cho anh không có biện pháp gì.
Sau khi cười xong, Thư Nhĩ Hách nghiêm nghị nói với con trai: “Cha có nói những điều này nhưng điều kiện đầu tiên phải cùng độ tuổi, nói cách khác con có thể theo đuổi những em gái ở nhà trẻ, còn chị lớn thì không thể, bởi vì khi con lớn lên thì đồng thời họ cũng lớn lên, đó là một khoảng cách vĩnh viễn không thể bước qua, hiểu chưa?”
Brian có vẻ đăm chiêu vặn lông mày dày như hai con sâu bướm nhỏ, trong cảm nhận của cậu, người cậu ngưỡng mộ tôn sùng nhất trừ ông nội chính là cha rồi, hơn nữa mỗi lời cha nói đều rất có đạo lý!
“Được rồi.” Brian bất đắc dĩ lầu bầu một câu.
“Ngoan, về sau giúp mẹ chọn một nàng dâu vừa xinh đẹp lại vừa biết nấu cơm được không?” Ninh Sương cưng chiều sờ sờ đầu con trai.
“Được, lấy chị làm tiêu chuẩn.” Brian hào khí ngất trời (nguyên văn hào khí vạn trượng) chỉ vào Lương Chân Chân.
Đằng Cận Tư lqd bá đạo ôm lấy người bên cạnh, ở bên tai cô nhẹ giọng nói: “Ngoan, ai cũng không được giành em đi, em chỉ có thể là của anh đây.”
Lương Chân Chân thẹn thùng oán hận trừng mắt liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, trong lòng dâng lên một dòng nước ấm không nói ra được, cô đã dần dần quen anh cường thế bá đạo, ít nhất lời anh nói là quan tâm chính mình.
“Nếu không thì như thế này? A Tư cậu nhanh chóng cưới em dâu vào cửa, hai người sinh con gái gả cho con trai nhà chúng ta là được, vẹn toàn đôi bên – chuyện tốt!” Thư Nhĩ Hách cười sang sảng nói.
“Đúng vậy, tôi thấy đây là một biện pháp khả thi.” Ninh Sương vội vàng phụ họa lời chồng, cười dịu dàng hào phóng.
“Rất tốt! Chúng ta nhân lúc đã nói xong, cùng nhau nhận định cô dâu nhỏ, hơn nữa giao tín vật lẫn nhau, sau này lớn lên cũng có được cái bảo đảm.” Thư Nhĩ Hoàng cũng chen vào một câu.
“Có thể.” Đằng Cận Tư lời ít mà ý nhiều gật đầu một cái.
Lương Chân Chân chỉ hận không thể chôn đầu xuống dưới bàn, sao đột nhiên lại trò chuyện về vấn đề này chứ!
Chỉ là, gả cho anh? Có khả năng sao? Bối cảnh gia đình của anh và mình chênh lệch quá xa, hơn nữa anh cũng chưa có đề cập tới việc gặp mặt người nhà của anh, vừa nghĩ tới diễn biến gặp mặt hào môn thế gia trong phim truyền hình, cô không nhịn được mà cả người run rẩy, rất sợ ngày đó đến, sợ cha mẹ và người thân của anh xem thường cô, sẽ dùng tiền để đuổi một cô gái nghèo như cô.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!