Người đàn ông vẫn không thèm quan tâm mà rong đuổi như cũ, dùng sức như vậy, vô tình như vậy. . . . . .
Đằng Cận Tư bị cô mềm mại xiết chặt bao bọc đến đặc biệt thoải mái, nhìn cô gái này nhạt nhẽo tầm thường, vậy mà luôn có thể mang đến cho anh cảm giác mất hồn.
Quan trọng nhất chính là cậu nhỏ của anh cư nhiên có cảm giác với cô, ở trước mặt những phụ nữ khác lại không cứng lên được, con mẹ nó thật đúng là gặp quỷ!
Lương Chân Chân cắn môi chống đỡ những cái va chạm mạnh mẽ của người đàn ông, khó chịu trong người dần dần chuyển thành một loại cảm giác vui sướng lạ lẫm, làm cho cô cảm thấy rất xấu hổ, đôi chân lập tức quấn lên ngang hông cường tráng của anh ta, không thể chịu nổi.
Sau lưng chống đỡ trên cánh cửa cứng ngắc làm cô rất đau, sóng nhiệt trong cơ thể từng đợt từng đợt càng nhanh hơn, đánh sâu vào khiến cả người cô nóng lên, cổ họng không tự chủ được khẽ rên ra tiếng.
Sau khi kịp phản ứng lại cô lập tức cắn chặt môi dưới, không để mình phát ra một âm thanh nào nữa.
“Kêu lên, tôi thích nghe.” Đằng Cận Tư ghé vào bên tai cô phà hơi, ngón tay chậm rãi sờ lên gương mặt của cô.
Sức lực kia khiến Lương Chân Chân đau đớn hít vào một hơi, ngón tay của anh đang để ở chỗ bị anh cô tát một cái, “Á” thật là đau!
Nghe cô kêu đau, Đằng Cận Tư hừ lạnh một tiếng, cô thật sự xem mình được làm từ đậu hủ sao? Không thể chạm vào sao? Càng như vậy anh càng muốn dạy dỗ cô.
Dưới ánh đèn lờ mờ, đột nhiên tròng mắt đen láy của anh trở nên lạnh thấu xương, chỉ vì nhìn thấy bên trái mặt của Lương Chân Chân hơi sưng đỏ, ngón tay vuốt ve nhẹ nhàng, cánh môi lạnh lẽo mím thành một đường thẳng.
“Ai đánh?” Giọng nói lạnh lẽo như có như không, giống như không chút để ý, lại giống như rất để ý, làm cho người khác không nhìn thấu cảm xúc chân thật của anh.
“Cái . . . . . . Cái gì?” Lương Chân Chân chỉ cảm thấy mặt đau rát, phía dưới càng đau, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, đầu óc ngừng hoạt động.
Đôi mắt đen láy của Đằng Cận Tư híp thành một đường ngang, lộ ra tín hiệu nguy hiểm, ngón tay càng thêm dùng sức, cho đến khi Lương Chân Chân đau đến kêu thành tiếng anh mới từ từ buông lỏng.
“Tôi. . . . . . Tôi không cẩn thận bị ngã.” Lương Chân Chân ấp úng giải thích, mặc kệ là ai đánh, không có liên quan đến anh ta.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!